Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 84: Chương 84: Tình nhân nói yêu, người trong đồng đạo




Trong Vương phủ gần đây rất náo nhiệt, đặc biệt là trong Mẫu Đan viên, không nói đến lần trước Vương gia không trừng phạt Vương phi. Từ phòng hình phạt trở về khuôn mặt vẫn luôn xám xịt, cứ như ai đó làm mích lòng hắn vậy. Nghe nói Trưởng Tôn công tử phong lưu tiêu sái còn bị Vương gia rất cẩn thận hỏi về những vấn đề mấu chốt của nữ nhân.

Tóm lại, Vương phi rất thoải mái, Vương gia rất phiền não.

“Vương tẩu, đệ nghe nói tẩu không biết gì cả, qua vài ngày nữa là tới xuân chập tiết rồi, tẩu định làm sao đây? Dùng cái này sao?” Vũ Văn Triệt ghét bỏ xách lên một cục rối rắm, căn bản là không nhìn ra đang thêu cái gì.

“Tình nhân, ngươi đừng gọi ta là Vương tẩu, ta với Vương huynh của ngươi ngoại trừ danh nghĩa vợ chồng bên ngoài, một chút quan hệ cũng không có. Hơn nữa, rất nhanh ta sẽ nghĩ cách để ly hôn với hắn!” Tiêu Sơ Âm phủ phục trên trang giấy trắng trên bàn, không biết vẽ cái gì trên đó, giọng nói với Vũ Văn Triệt chán ghét như đối với tấm vải vậy.

“Tẩu nói là hòa ly.” Vũ Văn Triệt dạo quanh căn phòng, nhìn đông nhìn tây, “Đệ nghe nói vài lần tẩu tìm Vương huynh hòa ly đều không thành công, tẩu còn chưa từ bỏ sao?”

“Từ bỏ? Không thành công ta sẽ không từ bỏ, cả cuộc đời phải bị nhốt trong một tiểu viện nhỏ bé, cùng một đám nữ nhân hầu hạ một chồng, nhìn sắc mặt của người khác mà sống. Cuộc sống như vậy nhất định là muốn lấy mạng của ta!” Đối mặt với Vũ Văn Triệt khiêm tốn hòa nhã, nàng không muốn lừa gạt hắn, cũng không muốn có rào cản với hắn. Suy nghĩ của hắn thuần khiết như tờ giấy trắng trong tay nàng, cả đời đều được phụ hoàng và vương huynh che chở. Nếu có thể, nàng không muốn hắn biến thành người giống Vũ Văn Tư Dạ.

“Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, thân vương thê thiếp thành đàn càng là chuyện bình thường. Nữ nhân trong phủ Vương huynh tính ra vẫn còn ít, tẩu không thấy đám nữ nhân trong hậu cung của phụ hoàng mới gọi là nhức đầu.” Hắn rút một quyển sách trước mặt, nằm xuống ghế mây gần cửa sổ phơi nắng.

“Cho nên mới nói, nếu yêu thích một người sẽ vì nàng mà buông bỏ hết những thứ khác, thật lòng thật dạ yêu nàng. Nếu như ngoài miệng nói yêu, nhưng vẫn cưới vợ nạp thiếp vô kể. Người như vậy là không thật lòng. Yêu, vốn là một đối một, như vậy mới công bằng với cả hai.” Nàng hạ xuống nét bút thứ nhất, chăm chú cẩn thận.

“Ô, nữ nhân, suy nghĩ của tẩu thật là thú vị, tẩu nói đệ biết, thế nào mới là thật sự yêu một người?” Lời nói của Tiêu Sơ Âm khơi gợi hứng thú của hắn, hắn nghiêng người tay chống đầu hỏi nàng.

Tiêu Sơ Âm đặt bút xuống, di chuyển ghế đến ngồi trước mặt hắn. Nghiêm túc nhìn hắn, sau đó nói: “Yêu một người, là muốn yêu đến cuối cuộc đời, nếm đủ ngọt bùi cay đắng trong tình yêu, không cần ngươi chiều chuộng nàng, che chở nàng, chỉ cần ngươi để nàng cảm thấy lúc bơ vơ không nơi nương tựa ngươi sẽ cho nàng một cái ôm ấm áp. Không cần ngươi dùng kim ngân châu báu để mua vui cho nàng, chỉ cần lúc mặt trời mọc, khi ngươi mở mắt nghĩ đến nàng, ngươi liền cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp, một nụ cười, một câu oán trách của nàng đều làm ngươi cảm thấy nàng là người đáng yêu nhất trên thế giới này. Yêu nàng, thì sẽ đối xử công bằng với nàng.”

Vũ Văn Triệt nghe xong chớp chớp mắt, hắn chống đầu hỏi nàng: “Tẩu cảm thấy bơ vơ không nơi nương tựa sao?”

Tiêu Sơ Âm cười một tiếng, đứng dậy. Khoảng thời gian khó chịu nhất nàng cũng đã trải qua, Vũ Văn Tư Dạ dùng đủ kiểu đối đãi, nàng cũng đã trải qua. Không còn điều gì có thể đập nát ý chí kiên cường của nàng. Nàng muốn sống, nàng sẽ nỗ lực sống đến cuối cuộc đời.

Cổ tay nóng lên, nàng kinh ngạc xoay người, lại va vào lồng ngực không mấy dày rộng. Giọng nói thuần khiết của Vũ Văn Triệt vang trên đỉnh đầu: “Nếu tẩu thấy khó chịu thì cứ nói với đệ, đệ sẽ giúp tẩu.”

Lồng ngực của hắn thật ấm áp, cách một lớp xiêm y nàng cũng cảm nhận được nhiệt huyết của thiếu niên này. Tình cảm của hắn thuần khiết không chút tạp niệm, nếu ở kiếp trước, nàng sẽ vì sự chân thành của hắn mà nhiệt tình đáp trả. Nhưng bây giờ, nàng không thể để bất kì ai làm xáo trộn ý chí của nàng, cho nên…

Tiêu Sơ Âm trở tay ôm lấy hắn, dùng giọng điệu chân thành nói với hắn: “Tình nhân, nếu có một ngày ngươi trở thành cửu ngũ chí tôn, thống trị thiên hạ, ngươi nhất định phải làm cho người ngươi yêu hạnh phúc.”

Vũ Văn Triệt thân thiết cọ cọ đầu nàng, ngửi mùi thơm trên tóc nàng, đáp ứng: “Được.”

“Tốt lắm.” Nàng thở phào một hơi, đẩy hắn ra. Nắm lấy đôi tay hắn cười nói: “Hi vọng ngươi có thể là một nam nhân tốt.”

Vũ Văn Triệt gật đầu, đôi mắt lóe lên ánh sáng óng ánh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tiêu Sơ Âm đã quay trở về bên cạnh bàn, cầm bút tiếp tục vẽ tranh.

Vũ Văn Triệt đứng nhìn nàng một hồi, thấy nàng vẽ hết sức chăm chú không đành lòng quấy rầu nàng, vẫy tay để nha hoàn lát nữa báo với nàng một tiếng, hắn nhấc chân rời đi. Ra khỏi Mẫu Đan viên, hắn ngẩng đầu nhìn những áng mây trôi vô định trên bầu trời, đi về phía thư phòng của Vũ Văn Tư Dạ.

“Cẩm Thái, lần trước ta bảo em đi mời thầy, em có mời được chưa?” Ngày ấy nói về ngày sinh nhật của Tiêu Thục phi với Cẩm Thái, nàng đã bảo nha hoàn đi mời một thầy thợ mộc đến.

“Vương phi nương nương, Lỗ sư phụ đang ở phía sau Thiên Điện đợi ngài triệu kiến.” Cẩm Thái nhu thuận đáp lời.

“Ừ, em đi dẫn hắn đến phía trước gặp ta, không, ta đi gặp hắn.” Nàng nhìn bản vẽ trong tay một lát, nhìn trái nhìn phải, lại kiểm tra kỹ một lần, không thấy có thiếu sót gì mới cầm bản vẽ vội vàng đi về phía Thiên Điện.

Ngoài ý muốn của Tiêu Sơ Âm là, thầy Cẩm Thái tìm về lại là một nữ nhân. Nàng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy ngũ quan sang sảng và đôi tay thô ráp của nữ nhân này. Lần nữa xác định lại đây chính là thầy khéo tay mà nàng muốn tìm.

“Dân phụ tham kiến Vương phi.” Nữ nhân cười chất phác, hành lễ với Tiêu Sơ Âm.

“Bà là thợ mộc sao?” Nàng hoài nghi năng lực của bà, nếu như làm hỏng món đồ này thì coi như xong.

“Phải.” Người đàn bà vô cùng tự tin.

Nàng đưa bản vẽ trong tay cho bà ta, tiếp tục hỏi: “Thứ này có làm được không?”

Không ngờ người đàn bà kia nhìn thấy bản vẽ trong tay nàng, hai mắt tỏa sáng, đưa tay đoạt lấy, cả kính ngữ cũng quên mất, kinh ngạc hỏi: “Cô làm sao có được bức tranh này? Ai nói cho cô?”

Đôi mắt Tiêu Sơ Âm nhíu lại, nhìn vẻ mặt hưng phấn khó kiềm chế được của bà ta. Hai tay bắt đầu hơi run rẩy, giống như bà ta vừa tìm được người đồng đạo!

Trong lúc Vương phủ đang yên bình, Tiêu Sơ Âm đang lên kế hoạch của mình thì trong Trúc Cư Các của Phủ Thừa Tướng, bóng dáng áo trắng thuần thục đổ ra một chén thuốc đen như mực, để Dược Đồng đích thân đưa cho Tiêu Diệu. Hắn lại đưa ra một chiếc bình có hình dáng cổ xưa, thì thào: “Sư phụ, đồ nhi đã tìm được người sư phụ muốn tìm, nhưng độc trong cơ thể nàng, nếu như đồ như không ra tay, đã nhiều ngày như vậy chỉ sợ là sắp bộc phát. Đồ nhi nên cứu hay không đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.