Tam Di Nương vừa mới nhào vào đã cầu xin lão gia tha thứ, chợt nghe thấy tiếng quát mắng của Tiêu Sơ Âm, cả người run lên, hai làn môi dày tức giận đến phát run.
Bà ta vốn là nô tỳ hậu hạ phu nhân, sau khi phu nhân qua đời, bà ta dựa vào chút tư sắc mà bò lên giường của Tiêu Viễn, trở thành Tam Di Thái trong phủ, còn nhận một đứa con nuôi, cũng là cháu trai của một người bà con xa của Tiêu gia, hiện tại là Tiêu gia Đại công tử.
Vốn tưởng rằng sau khi ung dung giết chết tiểu ma ốm của phu nhân để lại thì có thể để con trai nuôi của mình thuận lợi trở thành nam đinh thừa kế duy nhất trong phủ, thật không ngờ Tiêu Sơ Âm đã gả ra ngoài lại trở về vạch trần bà ta.
Tiêu Sơ Âm phủi cổ tay áo cũng chẳng hề có chút bụi bặm nào, từng câu từng chữ đều lộ ra vẻ uy nghiêm không cho phép xem nhẹ và vô cùng ngoan độc: “Một nô tỳ, dám mưu lại chủ tử, thủ đoạn nham hiểm độc ác, tiện nô. Ngươi muốn Tiêu gia tuyệt hậu phải không?”
“Lão gia, người nghe nô tỳ giải thích, không phải như vậy, nô tỳ không biết trong chăn có đĩa, đó không phải do nô tỳ làm. Nô tỳ…nô tỳ…” Bị tiểu chủ tử ngày xưa quát lên một tiếng, Tam di nương cũng thay đổi cách xưng hô.
Bọn nha hoàn sợ hãi nhìn Tam Di Nương quyến rũ thường ngày, che miệng nói thầm, chẳng ai biết thật sự là Tam Di Nương làm, chỉ biết là trong chăn có đĩa…
Gương mặt trang điểm dày cộm của Tam di nương trở nên dơ bẩn, một mảnh tro tàn, nhìn sắc mặt bọn nha hoàn quỳ trong viện, tự biết mình đã lỡ lời.
Tam Di Nương ngay cả sức lực giãy giụa cũng không có, lúc hạ nhân đến mời bà ta, bà ta đã biết mình đã phạm phải sai lầm quá lớn, bà ta không nên để đứa con gái không giữ mồm giữ miệng kia của Nhị Di Nương làm việc, bà ta nên đích thân động thủ…
“Ta sai rồi, từ đầu đến cuối đều sai rồi, ta không nên nghe lời Nhị phu nhân mà có ý nghĩ đụng tới tiểu thiếu gia, bà ta muốn hại ta, bà ta muốn hại mọi người trong phủ này, bà ta muốn các người cũng không được chết tử tế. Ha ha, ha ha….Ta sai rồi. Ngươi. Các ngươi. Đều phải chết...” Bà ta dường như nổi điên không thể tự kiềm chế, ánh mắt rời rạc, từ dưới đất bò dậy mang theo nữ trang nhào về phía Tiêu Sơ Âm.
Ánh mắt bà ta tan rã, không còn tiêu cự, mục tiêu công kích dường như chỉ có một mình Tiêu Sơ Âm.
Tiêu Sơ Âm không ngờ bà ta lại điên loạn như vậy, cảm thấy thứ gì đó giơ lên dưới cánh tay, trong lòng vô cùng sợ hãi. Đối mặt với người nữ nhân điên rồ này, nàng thật sự không biết nên làm thế nào mới phải.
Bởi vì lúc Tam Di nương nhào về phía mình không chỉ có tuyệt vọng thê lương mà còn mang theo ánh mắt đồng tình thương xót.
Trong lúc Tam di nương từ mặt đất vung cánh tay nhào tới, Tiêu Viễn khẽ nhíu mày không dễ nhận ra nhưng vẫn không tiến lên ngăn cản. Tam di thái chụp hụt, thân thể lảo đảo, lại lần nữa làm loạn lên.
Không ngờ, cơ thể không thể kiểm soát lắc mạnh về phía sau, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Tư Dạ, vậy là hắn lại ra tay bảo vệ mình ở sau người?
Trong không khí bỗng vang lên tiếng “đinh” mềm mại kỳ ảo. Cơ thể Tam Di Nương đang giương nanh múa vuốt bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn khó chịu, tứ chi run rẩy co giật, cả người suy sụp ngã xuống đất.
Tiêu Sơ Âm chưa hoàn hồn, được Vũ Văn Tư Dạ bảo vệ phía sau nhìn Tam Di Nương lấy một phương thức kỳ dị ngã xuống trước mặt mình, không biết thế nào, lòng bàn tay lại bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh.
“Thu lại, sau khi trở về kiểm tra lại cho kỹ.” Người mặc áo trắng từ từ đi tới, cúi người rút ra một cây châm màu xám đen từ bên hông Tam Di Thái đang chết ngất, giao cho Dược Đồng bên người. So với Thừa Tướng và Vương gia có thân phận tôn quý trong viện, hắn không hề có chút hèn mọn nào, ngược lại càng làm cho người ta có cảm giác an tâm.
“Đa tạ Lâm đại phu xuất thủ tương trợ, cứu tiểu nữ một mạng.” Lúc này tinh thần của Tiêu Viễn cũng giống như mới vừa trải qua sự chấn động, tiến lên chắp tay cười tạ lễ.
Vẻ mặt bình tĩnh yên lặng của đại phu Lâm Nguyên Kỳ lại đưa ánh mắt nhìn Tiêu Sơ Âm, Tiêu Sơ Âm chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc dường như bị ánh sáng làm cho lóa mắt, trên người hắn dường như có một tầng ánh sáng lấp lánh mờ ảo bao quanh, nàng từ phía sau Vũ Văn Tư Dạ đi ra, híp mắt nhìn thẳng vào hắn.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức Vũ Văn Tư Dạ nhìn vào ánh mắt của bọn họ ở đối diện, cảm thấy gió của ngày xuân thổi qua, trái rim có một cỗ chua chát bao phủ. Hắn lại vươn tay ôm Tiêu Sơ Âm vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng lạnh nhạt của Lâm Nguyên Kỳ lại như nổ tung ở bên tai.
“Vương phi trúng độc? Vì sao không trị ?”
Tầm mắt Vũ Văn Tư Dạ xoay qua chỗ khác, không hề để ý tới cảnh xuân đẹp đẽ trong đình viện, cơ hội Tiêu Sơ Âm có thể trúng độc chỉ có một, thì đó phải là vào đêm tân hôn, chủ ý ban đầu của hắn là dùng một ly rượu độc lấy mạng nàng, thế nhưng nàng lại đại nạn không chết, dường như tác phong cũng thay da đổi thịt, hắn không còn ý định lấy mạng nàng nữa, nhưng cũng không hề quan tâm tới chuyện vì sao sau khi trúng độc nàng lại bình an vô sự như vậy.
Ánh mắt Lâm Nguyên Kỳ lơ đãng quét tới, thân thể Tiêu Sơ Âm phản xạ có điều kiện vươn tay phất khỏi cánh tay của Vũ Văn Tư Dạ, ôm cánh tay đứng trên bậc thềm. Thân hình nàng mảnh khảnh, ánh sáng mặt trời hắt vào làm cho sắc mặt nàng có chút nhợt nhạt.
“Lời của Lâm đại phu là sao, nếu bản vương phi trúng độc thì làm sao còn khỏe mạnh mà đứng ở đây chứ.”
“Độc này chính là thứ ngủ đông, thời gian càng lâu càng dễ phát hiện, gần đây có phải Vương phi tự dưng cảm thấy cơ thể ngứa ngáy, tâm tình tức giận vô cớ?” Lâm Nguyên Kỳ đứng đó, gò má tuấn lãng xinh đẹp đến kinh sợ.
Tiêu Sơ Âm cúi đầu không nói, nàng còn tưởng là Trưởng Tôn Tông Lam động tay động chân lên người nàng, không ngờ lại là chất độc ẩn sâu trong cơ thể, hơn nữa gần đây quả thật nàng rất dễ nổi giận vô cớ, suýt nữa trong phủ Thừa Tướng đã làm sai chuyện, hai lần đều bị Vũ Văn Tư Dạ kịp thời ngăn lại.
Vừa nghĩ tới Vũ Văn Tư Dạ, nàng lại bước xuống hai bậc thềm, lơ đãng kéo dài cự ly với hắn.
“Lâm đại phu xem, bản vương phi còn có thể cứu sao?” Tiêu Sơ Âm xuống bậc thang gần hắn hơn một chút, nhưng không ngờ Lâm Nguyên Kỳ lại tự nhiên lui về mấy bước, vẫn duy trì cự ly ban đầu.
“Trên đời này, không có độc nào chủ tử nhà ta không biết, cũng không có bệnh nào chủ tử nhà ta không trị hết.” Dược Đồng bên cạnh nhịn không được lên tiếng cảm thấy hãnh diện vì chủ tử nhà mình.
“Câm miệng.” Lâm Nguyên Kỳ nói khẽ, dời tầm mắt về phía Tiêu Diệu ngồi trên ghế mây, cười nói: “Vương phi và Tiêu thiếu gia, tại hạ chỉ cứu một người.”
Nói cách khác, hai người đều cần phải cứu, nhưng chỉ có thể cứu một người.
“Lâm đại phu…Chuyện này…” Tiêu Viễn nghe thấy trong cơ thể Tiêu Sơ Âm có độc, mà con trai trưởng và dòng chính nữ thì chỉ có thể cứu một người, không khỏi có chút sốt ruột.
“Lúc tại hạ đáp ứng với Thừa Tướng vào phủ đã nói trước, chỉ cứu một người, chẳng lẽ Thừa Tướng là người không tuân theo ước hẹn?” Hắn cười nhẹ nhàng như gió mây, thân là thầy thuốc lại cho người ta chọn lựa như vậy, không khỏi có chút tàn nhẫn.
Nhưng hắn lại cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, khiến người ta không thể không hoài nghi, nếu hắn đã nói chỉ cứu một người thì tất nhiên cũng sẽ làm như vậy ---- chỉ cứu một người.
Tiêu Viễn nhìn về phía Tiêu Sơ Âm, vẻ mặt suốt ruột trong lúc đó tràn đầy chờ đợi, lại có chút bất an, ria mép hoa râm cũng hơi run rẩy. Tiêu Sơ Âm thở dài một hơi, trong bụng cười khổ, mặc dù thời điểm nghe được đại Lâm đại phu chỉ cứu một người, đáy lòng nàng cũng đã ngầm đưa ra quyết định, nhưng ánh mắt mang theo sự tha thiết khao khát của Thừa Tướng vẫn khiến lòng nàng lạnh lẽo.
“Diệu Nhi là con trưởng của Tiêu gia, bản phi là trưởng tỷ đương nhiên phải suy nghĩ cho Tiêu gia, nếu Lâm đại phu y thuật vượt trội thì vẫn xin mau chóng trị lành cơ thể của Diệu Nhi, nếu không, bản phi sợ rằng cho dù Diệu Nhi có khỏe mạnh thì ở trong phủ này cũng không chịu được mấy ngày.” Nàng nhìn chằm chằm Tam Di Thái đang chết ngất trên đất, trong đầu lại hiện ra một khuôn mặt khác ---- Nhị Di Nương.
“Vậy Sơ Âm làm sao bây giờ?” Tiêu Viễn lo lắng hỏi.
“Nữ nhi sẽ có biện pháp, cha đừng lo.” Nói xong nàng cảm thấy sống lưng bị một ánh mắt giằng co nhìn chằm chằm vào, mà ý tứ trong đó, nàng không biết, cũng không muốn biết.
“Vậy thì cứu tiểu thiếu gia, còn độc trong cơ thể Vương phi…” Giọng điệu của Lâm Nguyên Kỳ vẫn luôn từ tốn, không nhanh không chậm nói: “Ngoại trừ tại hạ, trên đời không còn người thứ hai có thể giải được.”