Đào Y muốn trong ba
bốn ngày sẽ làm da trở nên trắng, thật đúng là đang buổi sáng ngày thứ
tư...khi tỉnh lại phát hiện da khôi phục không sai biệt lắm.
Không cần hoài nghi năng lực khôi phục của Đào Y, cô đúng là thuộc Tiểu
Cường, thể chất có thể so với Vampire, sau khi định ra mục tiêu, thân
thể sẽ vèo vèo nhanh như bay dựa theo mục tiêu đó.
Tự nhiên, làn da của bạn Đào Y tốc độ biến thành đen cũng tương đối nhanh chóng,
người bình thường bị phơi một buổi chiều có thể sẽ không đen như vậy,
nhưng cô sẽ đen xấp xỉ người da đen, hợp lại với than tre.
Tóm lại, có thể dùng một động vật để giải thích năng lực biến hóa làn da
biến thái trên người Đào Y như vậy—— tắc kè hoa, tắc kè hoa chỉ là chơi
đùa chuyển qua lại hai màu đen trắng.
Da vốn khôi phục màu
gốc, bạn Đào Y cao hứng quay tới quay lui trước gương, chính mình lên
mặt, lại cầm IPAD tự chụp mấy tấm hình, truyền cho bạn tốt Lục Tiếu của
cô, để so sánh hình trước chia của cô, khoe ra năng lực tự lành cường
hãn của mình.
Không lâu lắm, QQ của Đào Y nhận được tin nhắn, viết: “Trong tuần trăng mật, xin đừng quấy rầy lần nữa.”
Đào Y xem tin nhắn này rõ ràng cho thấy Thẩm Dục chồng của Lục Tiếu gởi
đến, chân mày co rút hai lần, đang muốn trả lời một câu “Cẩn thận tinh
tẫn người mất”, chữ đã đánh xong, đột nhiên nghĩ đến này người ngây thơ
dù sao cũng là chồng của bạn bè mình, xóa bỏ những lời không tính may
mắn này, đổi thành “Chú ý kết hợp lao động và vui chơi ~” rồi gửi đi.
Sau đó, cô nhảy nhảy lộc cộc rửa mặt xong, sải bước xách túi tìm Tham mưu trưởng Thẩm bồi dưỡng tình cảm.
Gõ mở cửa, Thẩm Thạc mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây màu xám tro thoải mái tiến vào tầm mắt của Đào Y.
Trước mắt Đào Y sáng lên, lập tức nâng khuôn mặt tươi cười rực rỡ, đưa ra móng vuốt chào hỏi anh: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Tham mưu trưởng Thẩm gật đầu, lập tức giương cờ cảnh giác
với người đẳng cấp chỉ đụng mặt vào giờ cơm trong hai ngày qua.
Phá lệ sáng sớm đến gõ cửa phòng anh tuyệt đối không có lợi, ký ức của anh
vẫn còn mới mẻ với tình cảnh cô đến gõ cửa cầm album hình của anh cười
cuồng tiếu vào hai ngày trước, vào lúc này cô sẽ không lại ra chiêu thức gì đi đối phó anh đi?
“Hôm nay anh không có chuyện bận rộn đi?” Đào Y nháy nháy mắt, mặt mong đợi nhìn anh.
Thẩm Thạc vốn muốn nói có chuyện, lời đến khóe miệng lại quỷ thần xui khiến biến thành “Không có việc gì” .
“Thật tốt quá!” Đào Y vỗ tay, giống như tiểu hài tử lập tức kéo tay của Thẩm Thạc nói, “Đi, đi dạo phố với tôi đi.”
Thẩm Thạc nhìn bị tay phải bị cô lôi kéo, lông mày co rút hai lần, thầm
nghĩ: Miệng của ngươi lúc nào thì trở nên không bền chắc như vậy, vậy mà bán đứng lão đại của mình, bán đứng tổ chức của mình?
Trên miệng lại nhàn nhạt nói với Đào Y: “Đào tiểu thư, trời nóng.”
Đào Y quay đầu nháy mắt với Tham mưu trưởng Thẩm, không rõ anh làm gì đột
nhiên nói ra câu trời nóng, chẳng lẽ là nhắc nhở cô, trời quá nóng, anh
không muốn bồi cô đi dạo phố?
Đào Y lập tức tùy tiện làm
công tác tư tưởng với Thẩm Thạc: “Yên tâm, chúng ta đi dạo trong cửa
hàng, có máy điều hòa, sẽ không rất nóng.”
Thẩm Thạc nhíu chặt chân mày, không lên tiếng, ánh mắt rơi vào trên tay mà bọn đang lôi kéo.
Đào Y mới phát giác tầm mắt của anh không ở trên người của cô, vị trí hơi
có thiên lệch, trong vô hình thực sự nhìn lên nhìn xuống, nhất thời hiểu anh nói “Trời nóng” là có ý gì.
Anh nói, không muốn để cô
lôi kéo tay của anh cứ việc nói thẳng, làm gì quanh co lòng vòng nhắc
nhở cô? Hơn nữa, ngoằn ngoèo rẽ từ Trung Quốc rẽ đến Ấn Độ lại rẽ đi
Nhật Bản, vòng quá trớn rồi.
Đào Y lập tức ngoan ngoãn buông móng vuốt trong lúc vô tình kéo Thẩm Thạc ra, cười chói lọi: “Tôi không phải cố ý, hắc hắc. Nhưng mà, trên tay của tôi không mang vi khuẩn
(virus), anh đừng sợ như vậy.”
“Tôi sợ bị người khác hiểu lầm.” Anh nói nghiêm túc, không tự chủ vào phòng đổi dép thành giày da.
Đào Y ghé đầu nhìn anh, buồn bực: “Hiểu lầm cái gì? Chúng ta đã từng có
quan hệ ngủ trên một giường, nên hiểu lầm đã hiểu lầm từ lâu...”
Ách, cô là một cô gái nói ra lời bưu hãn như vậy trước mặt người theo đuổi?
Rõ ràng chính cô cũng cảm thấy sự kiện kia rất lúng túng không được tự
nhiên, làm sao bị một câu ngắn gọn của người nào đó kích thích ra bản
tính?
Bạn nhỏ Đào Y lập tức im lặng, tiến hành sám hối bản thân sâu sắc.
Động tác mang giày của Thẩm Thạc hơi chậm lại, có cảm giác tự mình nhảy vào
trong cạm bẫy của mình, mình bị chính mình đào cái hố chôn.
Kiểng chân nhanh khoảng một phút, Thẩm Thạc mới lặng lẽ nhét chân vào giày
da, mình xoay người lại nhìn Đào Y, vẫn nhàn nhạt nói: “Không phải tôi
không muốn phụ trách, chỉ là, với tình huống của tôi, phụ trách không
bằng không phụ trách sẽ tốt với cô hơn.”
Một năm phần lớn
thời gian đều ở quân đội, cơ hội mọi người gặp mặt rất ít, muốn thật sự ở cùng, không bằng không ở chung, để cô tìm một bạn trai tốt có nghề
nghiệp bình thường.
Nhưng... Vì sao nghĩ đến đây thì trong lòng của anh có cảm giác buồn buồn đây?
Có thể là quá oi bức đi. Dự báo thời tiết nói, buổi tối trời sẽ mưa.
Đào Y vừa nghe lời của anh, không hề nghĩ ngợi, lập tức nói nói nhanh: “Ha
ha, phụ cái gì trách, tôi không nói để anh phụ trách, bây giờ là xã hội
gì, chuyện người tình một đêm và tình N đêm cũng không phụ trách đây,
huống chi hai chúng ta chuyện gì cũng không phát sinh. Ha ha, gì kia,
anh bận việc của anh, tôi đột nhiên nhớ hôm nay tôi có việc, trước hết
không đi dạo phố.”
Nói xong, Đào Y nhìn cũng không nhìn Thẩm Thạc, cúi đầu đi trở về.
Cô nha, thật đúng là hèn hạ.
Sống hai mươi hai năm, lần đầu tiên theo đuổi phái nam, còn bị người ta ghét bỏ.
Thật ra thì, đã sớm nhìn ra anh không muốn gặp mình đi? Cô làm sao không có
chừng có mực, không nên để người ta nói thẳng thắn đến mức này mới hiểu
được đây? Chưa tới phút cuối chưa thôi đúng không? die@@nda@@nlequ@@ydon Rất tốt, vào lúc này đến Hoàng Hà, hết đường, đừng cố gắng lấp Hoàng Hà lót đường.
Đàn ông tốt trên thế giới có một xấp dầy, theo
đuổi cô xếp thành một hàng, làm sao treo cổ nghỉ chân trên một gốc cây
vĩnh viễn sẽ không vì thanh xuân của cô mà nảy mầm nở hoa?
Đào Y ơi Đào Y, thanh tĩnh, thanh tĩnh, ta là thanh niên tốt thế kỷ hai mươi mốt không thể không có cốt khí như vậy.
Thẩm Thạc nhìn bóng lưng Đào Y vội vã rời đi, vốn nên thở ra, vừa ý lại đột nhiên bị nhéo chặt.
Hơi buồn bực, không đúng, là rất buồn bực rất buồn bực, buồn bực khiến anh không thở nổi.
Đào Y trở về phòng, càng nghĩ càng cảm giác hành động khác thường của mình mấy ngày nay.
Cô làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy, thích một người đàn ông
đây? Mà người đàn ông kia còn là tảng đá thối tha không hé răng, mặt
than đầu gỗ khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ cô nghe lời của Lâm Lâm, biết Thẩm Thạc không thích cô, cô nghẹn giọng, không nên bắt Thẩm Thạc lại đi.
Đúng vậy, cô muốn bắt trái tim và người của Thẩm Thạc, sau khi bắt lại,
không hề do dự mà vứt đi như giày cũ, cho anh biết không thể cứng rắn
nói không thích cô trước mặt một cô gái.
Nghĩ đến đây, Đào Y lại lên tinh thần lần nữa, ý chí chiến đấu sục sôi xông trở lại phòng
của Thẩm Thạc, gõ cửa, thấy Thẩm Thạc mặt không biểu tình đến mở cửa thì nói: “Chuyện của tôi xử lý xong, anh còn bận rộn không? Không bận thì
hãy đi dạo phố với tôi đi.”
Không có nụ cười gì, nhưng trong nháy mắt Thẩm Thạc thấy Đào Y đến có một loại cảm giác vui mừng. Loại
cảm giác này khiến anh hoang mang, nhưng rất nhanh bị anh liều mạng ném
qua một bên.
Lần này Đào Y mua đồ rất điên cuồng, chạy đến
Tân Quang Thiên Địa, ở tiệm nữ trang, giày nữ, túi xách nữ, mỹ phẩm
dưỡng da, thấy thích thì cà thẻ mua, mua xong thì ném vào trong tay
Trung tá tiên sinh chủ động yêu cầu xách túi.
Sau đó, cô còn ngại không đã ghiền, lại chạy đến bách hóa Vương Phủ Tỉnh, đi dạo một vòng.
Đến khi Thẩm Thạc mở chỗ ngồi phía sau xe việt dã đã chứa đầy đồ, tâm tình của cô mới hoàn toàn thoải mái.
Mà Thẩm Thạc rốt cục mở mang sức mua của cô, không có công việc, nhìn thấy túi đeo vai mấy vạn đồng mà chân mày không nhăn chút nào đã quẹt thẻ.
Hôm nay cô mua gì đó đã tiêu hết bằng tiền lương một năm của anh, đủ để
thấy được thực lực gia đình tương đương của nha đầu này, không phải
người chủ thiếu tiền.
Nhưng chính vì điều này, anh càng không thể cùng xuất hiện điều gì với cô.
Vì anh phán định Đào Y chịu khổ không nổi, mặc dù sẽ không thiên trường địa cửu với anh.
Đừng nói anh sẽ không chơi trò yêu đường cùng một nữ sinh, mặc dù nói
chuyện, cũng là lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết đề yêu.
Thậm chí, tương lai vì để ông cụ yên tâm, anh có thể sẽ tìm một người phụ nữ chững chạc không suy tính tình yêu để trực tiếp kết hôn.
Như vậy ít tốn thời gian và sức lực cũng bớt lo lắng.
Lơ đãng nhìn Đào Y ngồi ở ghế cạnh tài xế qua kính chiếu, trong lòng Thẩm Thạc đưa ra nhận định, hạ quyết tâm.
Mà không biết mình đã trở thành Tham mưu trưởng Thẩm cự tuyệt kết giao với Đào Y, đột nhiên vứt bỏ một ngày tối tăm, cười hì hì hỏi: “Thành phố B
có chỗ nào có thể ngắm sao hay không, tôi đột nhiên muốn ngắm sao.”
Còn là nữ sinh nhỏ lãng mạn.
Loại lãng mạn này, là nữ sinh nhỏ thường đòi hỏi, cũng là hành vi quân nhân anh cho không nổi.
Ánh mắtcủa Thẩm Thạc tối sầm lại, suy nghĩ chút rồi nói: “Có.”
Khởi động xe, Thẩm Thạc đi đến vùng ngoại thành.
Thẩm Thạc dẫn Đào Y đi đến chỗ không phải là đồi cao của thành phố B, mà là một nông thôn tương tự.
Đào Y không biết ở thành phố hóa như thành phố B có trình độ số một số hai trong nước lại vẫn có chỗ thuần phác này.
Nhưng mà, Thẩm Thạc lái xe rất lâu, hơn hai giờ, có lẽ ở đây đã ra khỏi thành phố B từ lâu đi?
Bọn họ chạy mãi đến một mãnh đất nhỏ dưới sườn núi, Thẩm Thạc mới dừng xe
lại, chỉ vào mãnh đất nhỏ dưới sườn núi nói: “Phía trên kia, cảm giác
ngắm sao không tệ.”
Hai người xuống xe, sóng vai từng bước
một leo lên sườn núi, Thẩm Thạc lấy tấm ăn cơm dã ngoại lớn từ trên xe
xuống dùng thảm để trải trên mặt đất, ngồi lên cùng Đào Y.
Thẩm Thạc cố ý giữ khoảng cách giữa hai người, lúc đầu Đào Y không phát hiện.
Đào Y ngẩng đầu mừng rỡ nhìn bầu trời đầy sao, trong tai là tiếng côn trùng kêu giản dị nhất, chóp mũi là hương cỏ mẻ, lòng của cô trở nên yên
tĩnh, tâm tình giống như vừa nhìn bóng tối vô tận đột nhiên phát hiện
ánh rạng đông, rồi lại phát hiện ánh rạng đông chiếu rọi xuống vùng đất
tỏa ra hương thơm vui mừng mà lại tĩnh lặng.
Cứ nhìn như vậy rất lâu, Đào Y mất tự nhiên từ từ nằm ngửa người trên tấm thảm, bầu
trời đêm tĩnh lặng rục rỡ xa xôi rộng lớn, giống như chăn mềm khâu đầy
bảo thạch, treo hơn đỉnh đầu.
“Này, Thẩm Thạc, làm sao anh
biết có chỗ tốt như vậy?” Đào Y nhẹ nhàng hỏi, chỉ sợ phần yên tĩnh bị
cô không cẩn thận đánh vỡ.
Thẩm Thạc ngồi ở chỗ đó, hơi
nghiêng đầu nhìn Đào Y, lại đưa mắt nhìn sang bầu trời đêm, khó được nhẹ nhàng từ từ dùng giọng dịu dàng nói: “Có người thích đến đây ngắm sao.”
Một câu nói rất đơn giản rất bình thường, Đào Y cứ thế nghe ra hương vị không tầm thường.
Chưa bao lâu, anh dùng giọng nói dịu dàng đến mức tận cùng để nói với cô quá một câu?
Anh vẫn lạnh lùng, lạnh nhạt, cô không ngại, cho rằng anh vốn là người như vậy.
Nhưng lúc này, trả lời cô, anh nhắc đến một người khác, giọng nói lại cực kỳ hòa hoãn mềm mại.
Là không quen cô sao?
Hoặc là, anh chỉ lộ ra giọng nói của anh vì một người khiến người ta muốn yêu?
Cô ổn định tâm trạng, không nhịn được hỏi: “Là con gái sao?”
“Ừ.” Không biết có phải trở lại chốn cũ hay không, Thẩm Thạc không phòng bị của ngày thường.
Tâm của Đào Y hơi bị nhói đau, lại cố ý bỏ quên loại đau này, tiếp tục hỏi: “Cô ấy... Là cô gái mà anh thích sao?”
Thẩm Thạc gật đầu, ánh mắt mềm mại, nhưng không lên tiếng.
Nhưng Đào Y thấy được, lúc cô hỏi có phải cô gái hay không, tầm mắt của cô đặt trên mặt của anh.
Cô muốn xem anh có phải nói thật ra hay không, có dừng chân lưu luyến nữ sinh khác hay không.
Cô hi vọng không có, nhưng Thẩm Thạc đến tuổi này làm sao có thể chưa từng có đi?
Cô bắt mình không được để ý, dù sao cô cũng chỉ muốn anh thích mình, rồi đạp anh, nhưng làm sao lại không thể không để ý.
Đào Y tiếp tục hỏi: “Anh... Rất thích cô ấy sao?”
“Ừ, trước kia rất thích.” Thẩm Thạc nhàn nhạt nói.
“Vậy bây giờ đây?” Bây giờ còn thích không? Truyện được đăng tải duy nhất tren diendanlequydon.com
Bây giờ...
Thẩm Thạc nhìn về sao Thất Tinh Bắc Đấu mà bạn gái mối tình đầu thích nhất, mím chặc môi, không nói.
Anh không biết.
Tâm của Đào Y chợt trầm xuống, không tiếp tục hỏi thăm nữa, cứ như vậy nằm
trên tấm thảm nhìn bầu trời đêm, nhưng đã không còn loại cảm giác yên
tĩnh đó.
Lòng của cô rất loạn rất loạn.
Cô rất
khó khiến bản thân không thèm nghĩ bây giờ cô nằm ở vị trí trước kia có
một cô gái khác nằm phải không. Mà bên cạnh cô gái kia, nằm ở vị trí rất gần rất gần chính là khoảng cách hai cánh tay của người đàn ông ngồi
bên cạnh cô bây giờ.
Không sai, cô phát hiện, cô phát hiện anh cố ý giữ vững khoảng cách với cô, phát hiện anh xa lạ với cô.
Cô không nhịn được suy nghĩ, bọn họ có lẽ thấp giọng thì thầm, có lẽ thân
mật ôm nhau, có lẽ, có lẽ làm ít chuyện càng thân mật hơn.
Tâm của Đào Y đột nhiên nhói đau, cô chưa từng thể nghiệm qua loại đau này.
Giống như có người cầm lưỡi dao nhẹ nhàng cứa từng dao từng dao lòng trên
thịt non của cô, không nặng, một chút cũng không nặng, lại đau đến khiến cô không nói nên lời.
Đột nhiên muốn đập nồi dìm thuyền một lần, mặc dù buổi sáng còn muốn dùng chiến thuật dụ dỗ từ từ xâm nhập
khiến Thẩm Thạc thích mình, nhưng lúc này đi đến chỗ anh và bạn gái
thích đến, khiến cô đột nhiên trở nên không bình tĩnh.
Cô
chợt ngồi dậy, quay sang Thẩm Thạc, cắn răng, nghiêm túc hỏi: “Thẩm
Thạc, tôi biết bây giờ anh không có bạn gái, nếu như có thể, tôi làm bạn gái của anh được không?”
Nếu như có thể, tôi làm bạn gái của anh được không?