-“Tiểu thư, người đang viết cái gì vậy?” Tiểu Lục từ sau lưng ta ngó ra
cái đầu, xem nửa ngày cũng không hiểu. Toàn thân toát ra mồ hôi lạnh,
không biết bổn tiểu thư đang viết gì sao?
-“Ta đang viết thư!”
-“Viết thư? Viết cho ai nha?”
-“Viết cho lão công của ta a!”
-“Lão công? Lão công của tiểu thư không phải là Vương gia sao? Vương gia
không phải ở trong phủ sao? Viết thư gì, chỉ có điều…” Hai con mắt lưu
chuyển –“Nga! Ta biết, đây là thư tình mà tiểu thư nói qua!”
Ta cười cười, cũng tính đi.
-“Thật sự là không hiểu. Vừa rồi nói không muốn thấy vương gia, bây giờ lại
viết thư tình. Tiểu thư, người rốt cuộc suy nghĩ cái gì nha?”
Ta nghĩ cái gì, đương nhiên là không thể nói cho ngươi, ngươi mà biết, thì toàn bộ Thất vương phủ sẽ biết.
-‘Ngươi không cần nói nhiều, đem cái này đưa cho Hiên Viên Ảnh”
-“Nga!” Không phải nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng sao? Tiểu Lục này như
thế nào càng ngày càng ngây người, ta lung lay đầu, thật sự là không
hiểu nổi. Chẳng lẽ ta cũng ngốc giống vậy? Ta lập tức phủ định đáp án
này. Cho dù ta ngốc, kia cũng là đại trí giả ngu (thông minh giả ngốc ).
-“Vương gia…Tiểu Lục mang thư đến cho người” Tiểu Lục đứng ở ngoài cửa, trong
phòng không có động tĩnh gì –“Là tiểu thư viết cho Vương gia!”
Chỉ
nghe thấy trong phòng binh binh bang bang vang lên, tiếp theo cửa phòng
mở ra. Tại lúc Tiểu Lục còn không có kịp phản ứng gì, thư đã đến trong
tay Hiên Viên Ảnh.
-“Nàng nói cái gì?”
-“Thư không phải tại trong
tay vương gia sao? Ách! Tiểu Lục không biết chữ…” Không phải không biết, căn bản là không nhìn được không. Tiểu Lục phi thường khó chịu, có chút ảo não, bình thường không có cùng tiểu thư học chữ đọc sách a. Đột
nhiên mắt sáng ngời –“Tiểu thư nói đây là thư tình”
Ngẩng đầu lên đã thấy sắc mặt của Hiên Viên Ảnh hồng lại trắng, tức giận không chỗ phát tiết.
-“Vương gia! Làm sao vậy? tiểu thư nói cái gì?” Hiên Viên Ảnh giận dữ phản
cười, cũng không trả lời Tiểu Lục. Tiểu Lục nhịn không được run run một
chút, vương gia quả nhiên thích hợp làm nghiêm mặt.
Hiên Viên Ảnh nở
nụ cười quỷ dị, khí thế kinh người giơ cánh tay, bức thư đơn bạc kia
thành bột phấn bay trong không trung. Cắn răng nghiến răng quát –“Chuẩn
bị ngựa”
Một cái lắc mình, khí thế nhảy lên ngựa. Chỉ nghe một tiếng
“ngự”, trừ bụi đất trước mắt, nơi đây nào còn có tung tích của Hiên Viên Ảnh.
“tháp tháp tháp…tháp tháp tháp!” tiếng vó ngựa dồn dập vang tận mây xanh. Đại đội binh mã tại kinh thành tập kết đợi mệnh, chỉ vì một
tiếng ra lệnh của vị Thất vương này.
-“Sao lại thế này? Muốn đánh nhau sao chứ?” Tướng quân giáp nói.
-“Không phải! Ta nghe Vân Dật nói…” Tướng quân ất.
-“Không phải đâu, vị Thất vương phi kia thật sự có gan như thế?” Tướng quân giáp.
-“Như thế nào không phải, ta đã sớm nghe Thất vương phi này không phải tỉnh
du đăng (kẻ lơ mơ ),truyền thuyết phường gian ngươi nghe chưa? Thích
nhất là chạy trốn, trốn hôn đến đại náo Phi Tiên lâu, nghe nói Thất
vương gia tự mình đến đón về. Còn có cái gì người này không dám?” Tướng
quân ất.
-“Việc này thì thật có nghe nói qua,ai! Cho nên nói nữ nhân
a, không thể rất sủng, ngươi xem vị Thất vương phi này bị sủng thành
dạng người gì?” Tướng quân giáp.
-“Thiết! Kia còn không phải do vương gia chính mình sủng đi ra…”
Hiên Viên Ảnh rất nhạnh nhịn không được nhớ lại nội dung bức thư.
-“Ảnh thân yêu:
Lúc trước nói, chấp tử giai lão (nắm tay đến già)
Khi ta lần đầu tiên nghe được những lời này, thực nghĩ đây là lời thề đẹp
nhất nhân gian. Sinh đồng khâm, tử đồng huyệt (Ta không hiểu từ ‘khâm’
là gì, nhưng đại ý là sinh sống cùng nơi, chết chôn cùng mộ). Cùng chàng cùng nhau chậm rãi già đi, ta nghĩ đến đây là kết cục đẹp nhất của tình yêu.Nhưng giờ phút này câu chữ từng là đẹp nhất lại tựa như một cây
châm đâm vào tâm linh yếu ớt của ta. Khi ta thấy chàng cầm tay Tú Nga
không để ý tất cả từ trước mắt ta bước đi, chàng sẽ không biết được ta
khó có thể tin đến mức nào.
Tuy nhiên chàng nói những chuyện này chỉ
là hiểu lầm, nhưng trong lòng ta khó có thể bỏ qua. Mỗi khi ta nói cho
chính mình, đủ rồi, không cần lại vô lý náo loạn chuyện hiểu lầm đó, thì lại có một thanh âm nói cho ta, ngay cả tay ngươi hắn cũng không phân
biệt được sao? Vốn ngày đó ta có một tin tức tốt muốn nói cho chàng,
nhưng là…nhớ tới trước kia chính là mộng, “ hoa nở ngươi không cần rất
cao hứng, bởi vì hoa nở nghĩa là hoa sắp tàn” Nguyên lại, sớm có ám
chỉ—ta nhất định sẽ rơi lệ.
Một viên tâm yêu chàng, một viên tâm oán
chàng. Yêu sâu đậm khắc, oán còn nhiều hơn, chúng nó mãnh liệt làm ta
không thể khống chế. Cho nên, ta không dám gặp chàng. Ta sợ chúng ta sẽ
thương tổn lẫn nhau. Bởi vì chỉ có chàng toàn tâm toàn ý yêu ai đó mới
có thể bị người đó thương tổn.
Ta nghĩ, chúng ta đều cần thời gian.
Cho nên ta đi rồi.
(Nga! Lấy một ít tiền mang đi, dù sao chàng nhiều như vậy, tin tưởng rằng
chàng sẽ không để ý. Không cần tìm ta, có duyên sẽ gặp lại)
Mịch nhi lưu.”
-“Không cần tìm ta, có duyên sẽ gặp lại, có gan đừng để bổn vương gặp lại lần nữa”
-“Vương phi…” Vân Dật đến định nói. Không ngoài ý muốn, Hiên Viên Ảnh lập tức
nở nụ cười tiếp hắn.Vân Dật liền cảm thấy một trận ác hàn.
-“Tiệm cơm, khách sạn, gia đình, thôn trang, nông xá, mỗi ngõ ngách góc đường đều không chuẩn bỏ qua.”
Hiên Viên Ảnh mân thần không nói, trong lòng âm thầm bỏ xuống quyết tâm. Kim Mịch Nhi, nàng chờ cho ta, có tài đừng để cho bổn vương bắt được. Nếu
không, bổn vương nhất định sẽ cho mông nàng nở hoa.