- “Nương nương người xem cái này được không, này là trâm lưu kim phượng nếu cài trên đầu nương nương quả thực là…”
-“Ai nha, ngươi tránh ra, nương nương, ta là Lưu ma ma của Cẩm Tú phường
nha! Người còn nhớ rõ ta sao?” Ta bất đắc dĩ gật đầu –“Ai da, các ngươi
thấy không đó, vương phi nương nương nói nhớ rõ ta.” Một cái phụ nhân
đem mông đập bay Lưu ma ma. (haha, đánh mông đó ).
-“Nương nương, ta là Kim Mãn lâu…”
-“Tốt lắm” Chỉ thấy các nàng tập thể giật mình –“Các ngươi đều câm miệng cho
ta, bảy miệng tám thật là, làm cho đầu của ta đều đau” Ta vựng, lời còn
chưa nói xong mọi người đều đã quỳ đầy đất –“Ai kêu các ngươi quỳ xuống, đều đứng lên cho ta. Từng người đi lên giới thiệu.”
-“Là!” Cùng lúc
trả lời. Ai da má ơi. Ta đào đào lỗ tai. Có cần phải lớn tiếng như vậy
sao? Sớm muộn gì cũng bị bọn họ biến thành nặng tai.
-“Mịch nhi”
-“Chàng đã trở lại” Những người vừa mới đứng lên lại đồng loạt chỉnh tề quỳ xuống.
-“Làm sao vậy? giống như thực buồn rầu, nói cho bổn vương nghe nghe” Hắn vỗ
vỗ chính đùi mình, ý bảo ta đi đến ngồi lên. (Ảnh ca có tật thích Mịch
tỷ ngồi lên đùi )
-“Không có” Ta miễn cưỡng ghé vào trong ngực hắn (thích quá còn giả bộ )
-“Có phải là có người tìm nàng phiền toái?”
Ai dám tìm ta gây phiền toái? Ta trợn trắng mắt.
-“Nhiều đồ quá, ta không biết chọn thứ nào” Nhiều vàng bạc châu báu như vậy đều sớm làm ta hoa cả mắt.
-“Bổn vương còn tưởng chuyện gì nữa.” nhìn về phía mọi người đang quỳ -“Đều
đứng lên đi, những thứ mang đến toàn bộ lưu lại. Theo quản gia đến phòng thu chi lấy bạc đi”
Không phải đâu, ta nhìn xem Hiên Viên Ảnh, thật sự là kẻ có tiền a! a a a a!
-“Tiến cung có chuyện gì sao? Như thế nào nhanh như vậy đã trở lại?”
-“Ân, một ít việc nhỏ. Ta sợ có người lại muốn trốn hôn, cho nên vội vã chạy về”
-“A a a a! Sẽ không, ta nghĩ một chút, chàng là vương gia, chàng lập gia
đình chắc chắn sẽ có rất nhiều lễ vật, như vậy ta có thể lấy một chút
tiền kết hôn. Ít nhất cũng có mấy vạn đi! Trước tiên nói nha, toàn bộ lễ vật đều phải là của ta”
Vương gia đại nhân hắng giọng gật đầu, ta
nhảy xuống đùi hắn, đưa ngón tay nói –“Nói sau, chàng chẳng những bộ
dáng suất, lại có tiền, dáng người cũng tốt, lại yêu ta như vậy, ta tính như thế nào cũng không có hại.” Nam nhân vật chính nào đó mặt đã đen
đến mức không thể đen thêm, ta nhanh bồi cười đáp –“Quan trọng nhất
chính là ta cũng yêu chàng a” Chạy nhanh đem chính mình ngồi vào trong
ngực hắn, theo biểu hiện phán đoán, hắn đối ta biểu hiện có chút vừa
lòng.
Có cái gì mà trốn, không phải là kết hôn sao? Ta Kim Mịch Nhi
sợ quá ai! Kết kiền kết! Thần a! Làm cho lễ vật đến nhiều một chút đi.
-“Vương gia! Người như thế nào còn trong này, lão nô không phải nói với người
rồi sao chứ. Ba ngày sau là người cùng tiểu thư đại hôn, trước khi đại
hôn hai người không thể gặp mặt, đây là quy củ” Lỗi thúc lại bắt đầu dài dòng.
-“Đây là phá quy củ gì, bổn vương không có nghe nói qua”
-“Mặc kệ vương gia có nghe hay không nghe nói, quy củ chính là quy củ. Tiểu Lục, đưa tiểu thư trở về phòng.”
-“Vương gia…” Hiên Viên Ảnh lấy ánh mắt hung ác cảnh cáo Tiểu Lục không cho lại gần. Tiểu Lục chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Hiên Viên Ảnh ôm ta không
buông.
-“Vương gia, lão nô cũng là vì suy nghĩ cho ngài cùng tiểu thư” Lỗi thúc dùng ánh mắt nhìn về phía ta.
Nhìn thấy hành động của Hiên Viên Ảnh tựa đứa nhỏ, ta không khỏi bật cười.
nam nhân này a! Nên lấy ngươi làm sao bây giờ mới được? Nhẹ nhàng tại
môi hắn ấn một nụ hôn thâm tình, ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nói –“Ta cam
đoan tuyệt không trốn hôn,ta còn đang chờ thu lễ vật a. phu quân của ta” Cảm giác hắn nhẹ nhàng rung lên, chậm rãi buông tay ra sau đó lại ôm
lấy ta –“Ta đưa nàng trở về.”
Cho tới bây giờ ta không có nghĩ tới
đường về phòng lại ngắn như vậy, tuy rằng cước bộ của Ảnh đã chậm đến
chưa từng có. Ta làm sao vậy, chỉ có ba ngày mà thôi a. Nhìn thấy sườn
mặt khốc khốc của Ảnh, ta còn tại trong ngực hắn, vậy mà đã bắt đầu nhớ
hắn. Mệt ta còn tưởng rằng chính mình còn chưa dấn sâu, hóa ra đã sớm
còn chưa ly biệt đã tương tư.
-“Đến” Đột nhiên ta không biết nên nói cái gì, chúng ta còn không thói quen ly biệt.
-“Ân, đến” Hóa ra cái này gọi thiên ngôn vạn ngữ không thể nào kí (ý bảo nhiều câu nhiều chữ mà không biết nói gì)
-“Ta đi vào” Hiên Viên Ảnh nhẹ nhàng buông rat a, Tiểu Lục đẩy ra cửa phòng.
-“Mịch nhi”
-“Cái gì?” Ta soay người.
-“Phải nhớ ăn điểm tâm”
-“Ân” Ta xoay người vào cửa.
-‘Mịch nhi” Lỗi thúc không chút lưu tình thay ta đóng cửa lại. Ta nghe được
Hiên Viên Ảnh ngoài cửa rống to –“Điểm tâm,cơm trưa, cơm chiều đều phải
nhớ ăn. Với không tới đồ ăn phải nói Tiểu Lục lấy giúp, không thể lười
biếng. Nếu như bị bổn vương biết nàng lười biếng, lấy gia pháp hầu hạ.”
Nghe thanh âm khan khan của Hiên Viên Ảnh, ta nghĩ chúng ta tựa như sinh ly tử biệt, nước mắt cũng tràn ra.
-“Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Ta ôm Tiểu Lục, oa một tiếng khóc ra.
-“Ô ô ô…Ta thấy Lỗi thúc thật giống như mẹ chồng khó tính, ô ô…”
Vô Ảnh hiên, không có Ảnh hiên, đây là cái tên quỷ gì. Giường cũng lạnh
như băng, không có độ ấm của Ảnh, ta như thế nào ngủ được a”
Một đêm này, ta phá lệ mất ngủ.
Đơn giản là, Ảnh không tại bên người.