(Tên Chương ta không biết dịch thế nào, nên để nguyên văn)
Liên tiếp
bảy ngày ăn, uống, ngủ trên xe ngựa, ta đã sắp sửa hỏng mất. Bảy ngày,
nếu ở hiện đại thì đã đi được hơn nửa đất nước Trung Quốc. Nhưng ở đây,
ngồi trên xe ngựa xóc nảy bảy ngày, đừng nói thành thị, ngay cả một căn
nhà cũng không thấy, ta không khỏi hoài nghi có phải chúng ta đi vào
vòng luẩn quẩn a. Nếu không như thế nào một người cũng chưa gặp được.
-“Tiểu thư, không cần thở dài, hay là ăn cơm trước đi” Tiểu Lục tại ven đường
lấy ra đồ ăn, rất đó hương vị ăn cơm dã ngoại như ở hiện đại. Nhưng là
vừa nhìn thấy đống bánh mì kia, ta đã nghĩ muốn nôn, mấy ngày nay ta đã
ăn nó lien tục. Tiếp tục như thế này chắc ta trực tiếp đi gặp Diêm
Vương. Đặt mông ngồi xuống đất, nhìn thấy con đường còn không có cuối,
thất sách a! Con ngựa ngu ngốc này, chở ta đến địa phương quỷ gì, phía
trước không có thôn nhân, không có nhà trọ.
Từ từ trong bóng đêm
giống như có gì đó di động, di động rất nhanh, càng ngày càng gần. Ta
cảm giác được mỗi một tế bào của ta đều sống lại, là người, là người, là người! Ta không để ý vọt ra giữa đường giang ra hai tay.
-“Tiểu thư!” Tiểu Lục kinh hô.
Ta mở to hai mắt, thấy một người một ngựa vọt tới, ta không kịp nhắm hai
mắt. Hắc mã, hắc y, thật lạnh lùng, nhưng phảng phất có khí chất cao
quý, phảng phất như chiến thần lâm trận. Đợi chút nữa thôi! Chờ một chút nữa rồi mới được hôn mê. Uy, Kim Mịch Nhi, ngươi thật sự là không khí
chất, mặt dễ nhìn còn không có thấy rõ ngươi liền ngất xỉu, bình thường
ngươi cũng không phải là một người thích ngất xỉu a!
-“Phanh” Ta đảo.
-“Ngự…”
-“Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư….người rốt cuộc tỉnh” Tiểu Lục cầm túi nước cho ta uống.
-“Tiểu Lục, người đâu, người đâu?” Ta cầm lấy tay Tiểu Lục.
-“Tiểu thư nói đám người kia sao? Hình như họ có chuyện gấp, đã đi rồi”
-“Cái gì? Đi rồi?”
-“Tiểu thư không cần lo lắng, Tiểu Lục đã hỏi qua đường” Tiểu Lục cao hứng
phấn chấn. Không phải vậy, người ta còn không có nhìn thấy mặt dễ nhìn.
(Háo sắc)
-“Chỉ cần đi dọc theo đường này, không đến ba ngày là có thể đến đô thành”
Nga, ông trời có mắt, ta rốt cuộc có thể ngủ giường ăn cơm.
-“Tiểu thư vừa mới thật làm cho Tiểu Lục hoảng sợ, người như thế nào có thể
chặn đường ngựa đi!” Tiểu Lục vỗ về ngực –“Nếu không phải công tử kia
ngừng ngựa kịp thời, tiểu thư liền…” Chạy nhanh che miệng.
-“Tiểu
thư, vị công tử kia thật là người tốt nha. Tuy nhiên biểu tình thực dọa
người. Nhưng lúc đó nô tì vừa thấy tiểu thư ngất xỉu, hoảng thần. Là vị
công tử kia ôm tiểu thư lên xe ngựa, chỉ nói cẩn thận liền đi ngay. Nga ! chiếc ao trên người tiểu thư là do vị công tử kia lưu lại”
Ta cúi
đầu nhìn chiếc áo choàng, là kiểu dáng rất đơn giản, nhưng chất liệu nhẹ nhàng, cảm xúc bóng loáng như tơ, rõ ràng đen như đêm tối, lại ẩn hiện
ngân quang, cổ áo có đồ đằng. Ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ xuyên
qua cửa chiếu đến, ta ngạc nhiên thấy ánh mặt trời bị phản xạ đi, hoàn
toàn không cảm thấy một tia nóng rực. Này thật là thứ tốt a! Ta quàng
lên người, lúc này mới thấy nó to thần kì. Ta cao một mét sáu, cũng
không tính quá lùn, người này cao bao nhiêu a?