Ta đang ở chỗ nào vậy? Ta cảm thấy tấm biển kim quang lòe lòe này đặc biệt quen thuộc nha. Nhàn Khách điếm.
-“Ở trong này?”
Hiên Viên Ảnh gật đầu.
-“Đây là do một người quen biết khai, hắn nói nàng lần trước ăn ở trong này thật vừa lòng. Ta nghĩ nàng thích”
-Chàng như thế nào biết chuyện ta ăn ở trong này?”
-“Tên kia chạy đến chỗ ta đòi bạc.”
-“Không phải đâu! Lão bản kia nói không cần bạc a! Hơn nữa hắn như thế nào tìm đến chàng lấy bạc?”
-“Không cần bac, như thế nào có thể” Nói chuyện chính là Vân Dật. Chỉ thấy hắn
khoa trương nói –“con gà trống kia nói đồ ăn kia là hắn làm, tìm vương
gia đòi những một ngàn hai trăm lượng bạc.” Một ngàn hai trăm lượng?
Không phải đâu. Chẳng lẽ ta ăn đều là vàng bạc châu báu mà chính ta lại
không biết?
-“Yêu! Vân đại nhân, ngài nói ai là con gà trống nha!”
Một âm sắc trầm thấp rồi lại phong tình vạn chủng mang theo tức giận
đánh úp lại.
Chỉ thấy Vân Dật cương tại chỗ, biến thành một bức
tượng, ngay cả nói cũng không xuất ra được. Người này thật sự là tài
tình, cư nhiên có thể làm cho Vân Dật ngậm miệng không nói gì. Nhịn
không được tò mò nhìn lại, này làm cho ta thiếu chút nữa quên hô hấp. Da trắng như tuyết, tóc đen như mực, mắt ngọc mày ngài. Nga một than cẩm
bào màu lam, cổ áo có thêu mấy đóa tường vân hoàn mỹ kết hợp. Tuy đứng
tại chỗ bất động nhưng lại lộ ra một loại cảm giác lay động sinh tư.
Thật sự là giai nhân tuyệt sắc nha!
Ta buồn bực, không biết nên dùng
từ gì để hình dung bi thương trong lòng ta, từ lúc đến đây ta còn chưa
gặp được người nào so với ta còn bình thường. Tại sao vương thổ này đều
là tuấn nam mỹ nữ a.
-“Vị này chính là chuẩn vương phi nổi danh kinh
thành sao?” Âm sắc trầm thấp mà lại mê người vang lên. –“Lần đầu gặp
mặt, Tại hạ là Vi Tiểu Bảo”
-“Ngươi nói ngươi tên gì?” Vi Tiểu Bảo?
-“Vi Tiểu Bảo. Có cái gì không ổn sao?”
Không phải đâu! Thật đúng là gọi Vi Tiểu Bảo.
-“Nghe tốt lắm chứ? Bảo nhi tỷ tỷ” Bốn phía đột nhiên một mảnh quỷ dị tĩnh
mặc, ta nhìn thấy trên trán của Hiên Viên Ảnh nổi lên gân xanh, ai da,
người ta xoay chuyển cũng thực nhanh a. Có tất yếu phải phản ánh nhanh
như vậy sao. Chẳng lẽ các ngươi cũng xem qua Lộc Đỉnh Ký? Ta lấy ánh mắt hỏi Hiên Viên Ảnh. Đám người hóa thạch này làm sao vậy?
-“Khụ! Mịch
nhi, Tiểu Bảo là nam nhân” Nam nhân sao? Ta lại nhìn về phía hắn, nhưng
là ta rõ ràng cảm nhận được từ trường đồng tính a. Ta lung lay đầu có
chút mê hoặc.
-“A, Ngươi thật đáng yêu, Mịch nhi muội muội, ngươi là
người đầu tiên thấy rõ bản chất của ta a.” Cảm giác chính mình bay lên
trời, nguyên lai Vi Tiểu Bảo ôm ta quay quay a. Lần này đến lượt ta rút
gân, đập đập khuôn ngực rắn chắc, là một nam nhân hàng thật giá thật.
Dùng lại đến cầm mặt ta –“Bảo nhi tỷ tỷ, thật dễ nghe a! Đến gọi lại một tiếng, gọi lại một tiếng. Rốt cuộc có người hiểu ta, Ta chính là một
linh hồn nữ nhi hàng thật giá thật sống trong một than thể nam nhân.
Mịch nhi muội muội, ngươi thật sự rất đáng yêu!”
Não ta xuất hiện hai chữ -biến thái. Nâng lên nắm tay “Phanh” một tiếng, mỹ nhân lập tức
biến thành tiện cẩu. Cẩn thận một chút, bổn tiểu thư chính là Taekwondo
đai đen ba đẳng. dám ăn đậu hủ của ta.
“phanh” lại một tiếng nổ, “Bảo nhi tỷ tỷ” bay đi ra ngoài. Ai nha! Độc ác như vậy! Chỉ thấy Hiên Viên
Ảnh sắc mặt hắng giọng đi hướng ta, ôn nhu hôn hai má ta. Bảo hộ cùng
giữ lấy đem ta ôm vào trong ngực. Trên mặt biểu hiện không thích –“Dám
bính nữ nhân của bổn vương, ngươi muốn chết”
Đã thấy hắn như không có việc gì tự đứng lên! Trên mặt cười sáng lạn –“Muội muội, bên trong
thỉnh” Dứt lời chuyển hướng Hiên Viên Ảnh thấp giọng nói –“Ngươi liền
như vậy đối đãi ca ca?” Ca ca?
-“A Phúc, mang đồ ăn lên”
-“Là” Là chưởng quầy lần trước.
-“Muội muội, đây là đặc sản của chúng ta –túy tôm. Tôm sống trên Kim sơn, lấy
rượu dê trực tiếp chưng chế, hương vị ngon vô cùng”
Ta cười đáp, ăn đồ ăn trước mặt nhưng đối túy tôm kia lại không động thủ.
-“Muội muội không thích ăn tôm?” Vi Tiểu Bảo đội cái “ kính râm” rất không xứng hỏi.
-“Tiểu thư thực thích ăn tôm, chính là không thích phiền toái mà thôi” Tiểu
Lục chủ động vì hắn giải thích. Ánh mắt của Tiểu Bảo lớn tựa chuông
đồng. Miệng run rẩy nhìn Hiên Viên Ảnh bóc một con tôm mập sau đó chấm
tương đưa đến bên môi ta. Ta nhu thuận mở miệng ra.
-“Ân, thực ngon” Ta sợ hãi than. Thật sự là ngon, tâm tình cực tốt.
-“Bảo nhi tỷ tỷ…”
-“Ngươi bảo ta cái gì?” Vi Tiểu Bảo trong mắt lóe kích động.
-“Bảo nhi tỷ tỷ a! túy tôm này thật ngon a!”
-“Thật vậy chăng? Muội muội về sau thường đến, chỉ cần muội muội chịu đến, một văn tiền tỷ tỷ cũng không thu.”
-“Được a…” Lời nói còn chưa xong, Hiên Viên Ảnh liền vội vàng lôi kéo ta đi
–“Chúng ta nên hồi phủ” Hiên Viên Ảnh có loại dự cảm không tốt, tốt nhất không cần cho bọn họ gặp lại.
-“Muội muội về sau thường đến a…”
-“Ta sẽ đến!”