Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 108: Chương 108




Tiếng gió bão.

Mơ hồ từ một nơi rất xa truyền tới, mang theo tiếng sấm rền trầm thấp, vẫn luôn cuồn cuộn rung động bên tai hắn.

Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy mình đang nằm, nằm trên một số pha tương đối nhỏ, bởi vì tay hắn đang tiếp xúc với vải dệt mềm mại bên dưới, vải dệt kia tràn đầy hương vị ẩm ướt.

Không chỉ như vậy, hắn còn cảm thấy mật đất phảng phất như đang chuyển động, cùng với tiếng bánh xe quay và tiếng ầm vang của xe lửa.

Tôi đang ở đâu?

Hắn hỏi mình như vậy, sau đó hắn cảm thấy mình nên mở to mắt quan sát hoàn cảnh hiện tại của bản thân, nhưng thân thể nặng nề như vậy, ngay cả nhấc mí mắt lên cũng là sự tình thực gian nan, hô hấp cũng trở nên khó khăn, như đang chìm dưới biển sâu.

Đầu óc hắn trống rỗng, cũng không biết mình nên làm gì, mờ mịt lại hỗn loạn, ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân.

Tiếng bước chân...

Âm thanh kia rất chậm, phảng phất như thong thả đi dạo, dùng từ tốc độ rùa bò cũng không nói quá chút nào, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần, dường như chậm rãi đi tới bên người mình, sau đó hắn liền cảm thấy hoảng loạn, chủ nhân tiếng bước chân này mang đến cho hắn cảm giác sợ hãi không tên, hắn muốn mở mắt ra nhìn xem đó là ai, nhưng hắn không có sức.

Tiếng bước chân dừng bên cạnh hắn.

Sau đó hắn nghe thấy tiếng hít thở, đó là tiếng hít thở của một người xa lạ, cách hắn phi thường gần, hắn cảm thấy tiếng hít thở đang vang lên phía trên đỉnh đầu mình, hắn thực mau ý thức được, người này đang cong lưng quan sát mình, hắn thậm chí có thể cảm giác được nhiệt lượng tỏa ra từ hơi thở của đối phương.

Sợ hãi không tự giác mà gia tăng, hắn muốn cử động thân thể mình, hắn hi vọng bản thân có thể cử động, mở to mắt, hành động!

Bởi vì hắn cảm thấy có nguy hiểm!

Quả nhiên, giây tiếp theo, người lạ đáng sợ này vươn tay ra, bóp cổ hắn!

Hắn cảm thấy rõ ràng lực lượng của đôi tay này, đó là một đôi tay phi thường thô ráp, móng tay dài cơ hồ cắm vào da thịt hắn! Thống khổ cùng hít thở không thông bắt đầu tập kích thân thể hắn, hắn muốn giãy giụa, giãy giụa kịch liệt, nhưng hai tay hai chân lại vẫn không thể nhúc nhích như cũ, mà thống khổ lại đơn phương mà tăng tiến!

Sẽ chết, tôi sẽ chết!

Sợ hãi gần như tràn ngập toàn bộ đại não.

Ngay tại lúc này, hắn nghe thấy một âm thanh, hung thủ giết người đáng sợ đang bóp chặt cổ hắn cúi đầu, ngồi xổm bên tai hắn, dùng âm thanh trầm thấp cùng ngữ khí cười nhạo nói với hắn: “Cậu sẽ vì sống sót mà không từ thủ đoạn sao?”

Sau đó hắn bị dọa đến mở to mắt, thân thể như lò xo mà nhảy dựng lên, mồ hôi ướt đẫm sô pha.

Hóa ra là một cơn ác mộng.

“Hóa ra là ác mộng...” Hắn lẩm bẩm tự nhủ, ngây ngốc nửa ngày, mới hậu tri hậu giác bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, hắn phát hiện mình dường như đang ở trên một chiếc xe lửa, một cái xe lửa trống trải, mà hắn liền đang ở trong một khoang xe, ngồi trên một cái sô pha nhìn thực cổ xưa.

Đây là loại sô pha màu đen bằng da kiểu cũ, lại tròng lên bọc sô pha màu trắng, bọc sô pha màu trắng có vẻ thật lâu chưa được giặt, phía trên còn có những vết nâu đen, tảng lớn tảng lớn, khiến người ta liên tưởng tới vết máu khô.

Trong khoang thực chen chúc, hai bên trái phải rậm rạp chỗ ngồi sắp hàng, lối đi ở giữa nhỏ hẹp vừa đủ cho một người đi qua, loại bố trí dày đặc này khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.

Hơn nữa, trong khoang tàu này rất kì quái.

Trên mặt đất có rất nhiều vỏ hạt dưa, cau bị nhai quá, tàn thuốc đã hút, còn có đủ loại vỏ trái cây ném loạn. Giữa hai cái sô pha sẽ có một bàn nhỏ cố định trên vách tường, trên bàn kia cũng bày đủ loại bình nước, đồ ăn dở, bài poker tán loạn, thậm chí còn có hộp mì vẫn còn đang bốc khói.

Trên sô pha bày lung tung một số ba lô, khoang hành lý trên đầu cũng nhét đủ loại rương hành lý.

Trong khoang tàu là một tình huống như vậy, cảm giác có phải quá kỳ quái hay không?

Đúng, rất kỳ quái! Giống như một giây trước khoang xe này vẫn ngồi đầy người, mọi người chen chúc trên chỗ ngồi chật hẹp ăn uống gì đó, đánh bài, hoặc co thành một đoàn mà ngủ, tận tình tận hưởng chuyến đi. Sau đó giây tiếp theo, tất cả mọi người ở đây đều biến mất, mà những thứ bọn họ ăn qua, dùng qua, còn có hành lý, đều lưu lại trong xe.

Cảm giác quỷ dị này khiến người ta không nhịn được run rẩy cả người.

Hắn lắc lắc đầu, bò dậy từ sô pha, hắn cảm thấy tay chân tê mỏi, hơn nữa quên mất rất nhiều chuyện.

Đúng rồi, mình quên mất cái gì?

Hắn không khỏi tự hỏi, hiện tại là lúc nào? Năm mấy tháng mấy ngày mấy? Mấy giờ? Mà tại sao hắn lại xuất hiện trên đoàn tàu này, thậm chí ngủ trong khoang tàu quỷ dị này? Hắn cũng không tự giác mà cúi đầu xem xét thân thể của mình, hắn phát hiện bản thân mặc một bộ... ừm, quần áo giống trang phục bệnh nhân, nhưng quần áo này là màu xanh xám, cảm giác càng giống tù phục hơn.

Trên quần áo này có không ít túi, trước ngực còn thêu nhãn, trên đó có một từ đơn tiếng Anh, hắn miễn cưỡng có thể xem hiểu ––– Crow ––– có nghĩa là quạ đen.

Quạ đen?

Nghĩ không ra, hắn liền đơn giản duỗi tay sờ soạng tất cả cái túi trên người một lần, nửa ngày chỉ lấy ra được một tờ giấy.

Một tờ giấy nhỏ xinh, có in hoa ăn màu tím, mặt trên rậm rạp từng hàng chữ, hắn nheo mắt nhìn tờ giấy, chỉ thấy phía trên mở đầu liền viết:

“Nhà thám hiểm dũng cảm,

Hiện tại ngài đang ở trên một chiếc xe lửa, ngài bị mất trí nhớ, cũng mất đi lực lượng cùng kỹ năng, hơn nữa gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.

Chiếc xe lửa này sẽ chạy không ngừng suốt sáu tiếng đồng hồ, sau sáu tiếng xe lửa sẽ rơi xuống vách đá vỡ nát, nếu ngài không thể trong vòng sáu tiếng thoát khỏi đoàn tàu này, ngài có thể cùng xe lửa đi xuống địa ngục.

Xe lửa có mười ba khoang, hiện tại ngài đang ở khoang cuối cùng, cũng chính là khoang đuôi tàu.

Mỗi khoang xe lửa đều bị phong bế, cửa cùng cửa sổ đều không thể bị phá hủy, chỉ có tìm được chìa khóa mới mở được cửa, thuận tiện nhắc nhở, chỉ có đi tới phòng điều khiển ở khoang đầu tàu, mới có thể dừng xe lửa lại.

Mỗi một khoang xe đều là một mật thất độc lập, đều có một chìa khóa duy nhất, trên cánh cửa giữa hai khoang sẽ có thông tin liên quan tới chìa khóa.

Ngài có bốn vị đồng bạn nằm ở hoàn cảnh tương đồng, bị cướp đoạt ký ức cùng sức mạnh. Nhưng trong đó chỉ có ba người là đồng bọn chân chính của ngài, trước khi mất trí nhớ, các ngài là bạn thân sống chết có nhau, mà người cuối cùng ––– là hung thủ giết người cực độ hung tàn.

Các ngài có thể khôi phục ký ức, nhưng phần lớn chỉ có trước lúc chết mới có thể nhớ lại, nhân tiện nhắc nhở, chỉ có hung thủ giết người là đặc biệt, hắn tùy thời có thể khôi phục ký ức.

Đừng tin tưởng bất luận kẻ nào, bao gồm bản thân mình.”

Lật tờ giấy lại, mặt trái chỉ viết một câu, những lời này có chút quen thuộc:

“Cậu sẽ vì sống sót mà không từ thủ đoạn sao?”

Những lời này khiến hắn nhịn không được lại rùng mình một cái, trong lòng dấy lên kinh hoàng không thể miêu tả, thứ viết trên tờ giấy là thật chăng? Hiện tại hắn bị nhốt trong một đoàn tàu, mất đi ký ức, hơn nữa sau sáu tiếng đồng hồ sẽ tử vong? Hơn nữa trên tàu có bốn người khác lâm vào tình cảnh giống hắn, một người trong đó là kẻ giết người? Những điều này khiến hắn không tự chủ nghĩ tới giấc mộng đáng sợ kia. Trong mộng, hắn tựa hồ vẫn là người đáng thương không thể nhúc nhích kia, bị người hung hăng bóp lấy yết hầu, trơ mắt nhìn Tử thần tới gần, lại không có sức lực để phản kháng.

“Xem ra tôi với cậu giống nhau.” Trong lúc hắn đang mê mang hơn nữa hết sức hoang mang lo sợ, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh, hắn lập tức quay đầu lại nhìn, kinh ngạc phát hiện ở sô pha bên cạnh cư nhiên có một người đàn ông!

“Cậu là ai?!” Hắn bị kinh hách, bởi vì tới tận khi người đàn ông này lên tiếng, hắn đều không phát hiện ra có người thứ hai trong khoang này ngoài bản thân mình! Người đàn ông này quả thực như từ trống rỗng mà xuất hiện!

“Cậu không cần lo lắng, kỳ thật tôi vẫn luôn nằm ở sô pha phía sau cậu, thời điểm cậu tỉnh, tôi cũng tỉnh, cậu quá chăm chú xem tờ giấy, nên không phát hiện ra tôi thôi.”

Người đàn ông này liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của hắn, mỉm cười một cái mà giải thích.

Hắn phát hiện người đàn ông này khi cười rộ lên sẽ có má lúm đồng tiền... Có vẻ có chút đáng yêu, hơn nữa tướng mạo trông rất trẻ, nhìn qua cứ như thiếu niên mười mấy tuổi, chẳng qua... Trên người hắn có một cảm giác quỷ dị.

“Tên của tôi là “cú mèo“.” Người đàn ông nói như vậy, hơn nữa chỉ biển tên trên ngực áo mình, trên đó có một từ đơn tiếng Anh ––– Owl ––– có nghĩa là cú mèo.

“Chúng ta đều bị mất trí nhớ, loại mất trí nhớ này hẳn là do có người động tay động chân, cho nên để chúng ta không bị hỗn loạn xưng hô, liền lâm thời cho chúng ta một cái tên.”

Tên? Hắn không nhịn được cúi đầu nhìn từ đơn tiếng Anh trên ngực áo mình, sau đó có chút cảnh giác dò hỏi: “Tại sao cậu lại biết từ tiếng Anh này có ý như vậy? Ý tôi là, dùng để xưng hô?”

“Bởi vì tôi thông minh hơn cậu.” Cú mèo phất tay, trên tay hắn có một tờ giấy in hoa văn tím giống y như đúc: “Chúng ta mặc quần áo giống nhau, trên người có tờ giấy giống nhau, trên tờ giấy viết những lời không khác nhau lắm, sáu tiếng không thoát khỏi đoàn tàu, chúng ta liền chết.”

“Nhưng trên tờ giấy này cũng viết, trong chúng ta có một kẻ sát nhân, có lẽ chưa tới sáu tiếng đồng hồ, chúng ta đã bị giết sạch.” Quạ đen nói như vậy –– hiện tại gọi hắn là quạ đen, dưới tình huống chưa nhớ ra tên mình, hắn xác thật chỉ có thể sử dụng một cái tên buồn cười như vậy.

“Nhưng tại sao cậu lại biết kẻ sát nhân kia nhất định sẽ đại khai sát giới?” Cú mèo cười nhạt đáp lại, đôi mắt hắn rất sâu, ánh mắt nhìn quạ đen cũng lộ ra chút quỷ dị, quạ đen phát hiện trên tai người đàn ông này cư nhiên mang một cái khuyên tai màu đen.

“Cậu xem, hiện tại cái gì tôi cũng không nhớ nổi, tôi không nhớ nổi hiện tại là mấy giờ, hôm nay là ngày bao nhiêu, hôm qua tôi làm gì, sau đó lại muốn làm gì, tôi cũng không nhớ nổi tên mình, bạn bè thân thích của mình, từ nhỏ đến lớn những chuyện tôi đã trải qua, cái gì cũng không nhớ nổi.”

Cú mèo trầm giọng tự thuật, nhưng quỷ dị chính là, quạ đen không thể nghe thấy khủng hoảng trong giọng nói của người đàn ông này, không phải sau khi mất trí nhớ sẽ cảm thấy sợ hãi hoặc khẩn trương sao? Giống như quạ đen hắn, từ một khắc hắn tỉnh lại bắt đầu, hắn chỉ cảm thấy mờ mịt cùng sợ hãi.

“Tại sao cậu lại không sợ hãi?” Bởi vì hoài nghi, nên quạ đen không thể không thử cú mèo một lần nữa, hắn không thể tin một người xa lạ! Cho dù rất có khả năng, trước khi mất trí nhớ, bọn họ quả thực là bạn thân sống chết có nhau.

Nhưng dưới điều kiện không có ký ức cùng cảm tình, người đàn ông trước mắt này đối với quạ đen, chỉ là một người xa lạ tràn ngập hơi thở quỷ dị mà thôi.

“Sợ hãi?” Cú mèo nghiêng nghiêng đầu, hắn lại cười, hắn cười rộ lên thực đáng yêu, tướng mạo hắn quả thực là điểm cộng, nhưng quạ đen lại cảm thấy hơi thở quỷ dị trên người người này càng thêm nặng nề.

“Chúng ta không cần sợ hãi, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, cho dù là trò chơi phải dùng mạng sống làm tiền đặt cược.” Cú mèo nói: “Cậu biết không? Dưới điều kiện con người mất đi hết thảy ký ức, họ sẽ bại lộ ra bản tính chân thật nhất.”

“Con người sở dĩ có thể hình thành ý thức, chính là bởi vì có ký ức, tích lũy ký ức cùng trí tuệ, làm chúng ta có được ý thức. Mà hình thành tính cách con người, là căn cứ vào ảnh hưởng của hoàn cảnh, ảnh hưởng của con người quanh ta, ảnh hưởng của hết thảy những sự việc chúng ta gặp phải, ảnh hưởng này hình thành ký ức trong đầu chúng ta, bởi vậy đắp nặn cùng thay đổi tính cách chúng ta.”

Cú mèo đột nhiên đứng lên từ sô pha, khiến quạ đen không thể không ngẩng đầu nhìn hắn, ánh sáng tối tăm trong khoang xe chiếu rọi lên người người đàn ông này, khiến tươi cười trên gương mặt hắn có chút âm trầm.

“Mà khi con người mất đi ký ức, chúng ta liền trở nên không có tính người, giống như dã thú trong thiên nhiên tàn khốc vậy, chỉ vì sống sót, mà không từ thủ đoạn.”

____________

Từ chương này trở đi đại từ nhân xưng sẽ thay đổi hết thành hắn (do mn k quen biết + chưa nhận ra nhau) và xưng hô thì là tôi-cậu tôi-anh tùy thuộc tuổi tác(?). Khi nào khôi phục kí ức sẽ khôi phục xưng hô.

Tui cũng định sau đó sẽ đổi đại từ nhân xưng cho La Giản từ cậu thành hắn, vì cậu thì nghe yêu yếu, mà hắn thì nghe trâu hơn, cái này thì cần chưng cầu ý kiến độc giả 1 chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.