Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 116: Chương 116




“Cậu không sao chứ?” Thấy tay cú mèo vẫn luôn che chỗ bị thương, quạ đen không khỏi lo lắng, chỉ là mỗi khi hắn nảy ý định tới gần cú mèo, cú mèo sẽ theo bản năng né tránh đụng chạm của quạ đen, hỏi hắn cũng không trả lời. Quạ đen do dự, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì cho phải.

“Ngay cả máu hắn cũng không chảy, không cần phải lo lắng.” Sói ở đối diện liền cười lạnh, hắn liếm liếm mu bàn tay của mình, trên đó còn có miệng vết thương do bị cú mèo chém ra, miệng vết thương không sâu, nhưng cũng khiến máu chảy đầy mu bàn tay lòng bàn tay, đặc biệt là động tác liếm láp miệng vết thương của hắn, chẳng khác nào một con thú.

Lúc này, mèo đen tới phòng nghỉ nhân viên tắt đèn cũng đã trở lại, bột phấn huỳnh quang soi rọi, toàn bộ khoang xe tràn ngập một sắc u lam nhàn nhạt, những mảnh pha lê nhỏ trên mặt đất cũng phát sáng, đầy đất đều sáng lấp lánh.

Quạ đen thở dài một hơi, nâng cao âm lượng, nói: “Được rồi các bạn, hãy chúng ta dứt bỏ thành kiến hoặc mâu thuẫn giữa chúng ta, nếu mọi người thực sự muốn đánh nhau, vậy làm ơn thoát khỏi đoàn tàu này trước rồi lại tiếp tục đánh. Đến lúc đó, tùy các cậu đánh thế nào, tuyệt đối sẽ không có ai ngăn cản.”

Thấy vài người rốt cuộc đặt lực chú ý lên người mình, quạ đen mới vừa lòng nở một nụ cười khổ sở: “Trên cánh cửa kia lưu lại lời nhắn cho chúng ta ––– nói trong bốn người chúng ta có một người lòng mang ý xấu muốn giết người...”

“Kia tuyệt đối là ám chỉ tôi!” Sói đột nhiên chen ngang, như nói đùa mà cười gian trá.

“Tôi mặc kệ có phải anh hay không!” Quạ đen ép xuống cảm xúc, tiếp tục nói: “Nhưng một câu cuối cùng mới là lời nhắc nhở quan trọng nhất, đó là “đừng để máu bắn lên pha lê”, trên thực tế tôi cũng không quá hiểu những lời này, nhưng thực rõ ràng, trọng điểm là pha lê, khi tôi phát hiện pha lê trong khoang đều rất sáng, tôi liền để mèo đen đi tắt đèn, vì thế liền xuất hiện cảnh tượng hiện tại mọi người thấy...”

“Nhưng điều này cũng không nói lên cái gì.” Cú mèo đã trầm mặc rất lâu rốt cuộc mở miệng, ánh mắt hắn có chút lạnh, “Chúng chỉ là một đám pha lê bị phủ bột huỳnh quang lên mà thôi.”

Quạ đen trong nhất thời cũng lâm vào trầm tư, quả thật, nếu phát hiện đám pha lê đó đều bị phủ bột huỳnh quang thì sao, điều này cũng chỉ có thể khiến đám pha lê đó phát sáng trong bóng tối. Từ từ... phát sáng?

“Tôi nói, tại sao lại phải phủ bột huỳnh quang lên pha lê?” Quạ đen bắt đầu bình tĩnh phỏng đoán: “Lại tại sao đừng để máu bắn lên đám pha lê đã bị phủ bột huỳnh quang?”

“Có phải do máu che mất ánh huỳnh quang, khiến pha lê không thể phát sáng?” Cú mèo vẫn che miệng vết thương của mình, có vẻ hơi thất thần.

Sói đột nhiên mở miệng, tuy rằng không hợp bầy, nhưng lại phong phú tri thức ngoài ý muốn: “Có một số loại bột huỳnh quang có độc, bị trộn lẫn vật chất mang tính phóng xạ, có thể phát sáng trong khoảng thời gian dài, thế nhưng độc tính cũng không lớn.”

“Vậy dùng nước có thể rửa hết đám bột huỳnh quang này không?”

Sói ngẩng đầu nhìn quạ đen một cái: “Đương nhiên có thể.”

Quạ đen dừng lại, nói: “Các vị có thể giúp tôi một chút không, chúng ta cùng nhau rửa trôi đám bột phấn đó đi.”

Đây là một công trình lớn, nhưng kỳ thật thực hiện cũng rất dễ dàng, bởi vì mọi người thực mau liền phát hiện trong WC khoang số 11 có một ống dẫn nước thật dài, vì thế quạ đen liền dứt khoát dùng ống nối vào vòi nước, kéo ống nước vào trong khoang, nhắm ngay đám pha lê sáng lấp lánh đó mà bắt đầu rửa.

Đa số bột huỳnh quang được bôi lên những tấm gương, sau khi bị nước rửa liền trôi bớt, ánh sáng trở nên ảm đạm rất nhiều. Quạ đen cầm ống nước vừa đi vừa rửa, cũng mặc kệ đám sô pha bị nước xối ướt sũng, chỉ cần hắn thấy nơi nào sáng lên, liền cầm vòi nước lập tức xối vào đó.

Tuy chỉ có quạ đen cầm vòi xả nước, nhưng cú mèo, mèo đen còn có con sói kia đều bị lan tới, bởi vì vài người bọn họ đánh nhau, đánh đến mức trên người dính không ít bột huỳnh quang, mà quạ đen thì mù quáng cầm vòi nước xả vào tất cả các nguồn sáng.

Vì thế rất nhanh, toàn bộ khoang xe vốn dĩ sáng sủa lại một lần nữa trở nên tối thui, duỗi tay không thấy năm ngón. Nhưng dưới điều kiện tối tăm như vậy, mọi người cũng phát hiện, còn có một nơi phát ra ánh sáng.

Đó là một bình nước pha lê đặt trên bàn, đang tản ra ánh sáng u lam. Nhưng thứ đang phát sáng không phải bản thân bình thủy tinh, mà là chất lỏng bên trong đó ––– à không, cũng không phải chất lỏng, mà là bên trong bình thủy tinh có một thứ, một chiếc chìa khóa làm bằng pha lê.

“Cư nhiên đặt ở nơi như thế này...” Quạ đen chần chờ nhìn bình thủy tinh, lại nhìn mọi người mặt vô biểu tình xung quanh, lại lần nữa thở dài, hắn nở nụ cười nhìn về phía mèo đen: “Mèo đen tiên sinh có thể giúp tắt vòi nước đi không? Thuận tiện bật đèn luôn.”

Mèo đen thật nghe lời, gật gật đầu rời đi. Rất nhanh vòi nước trong tay quạ đen liền không ào ào xả nước nữa, quạ đen liền tùy tay ném nó một bên, hơn nữa, duỗi tay cầm lấy cái bình thủy tinh nhỏ kia.

“Hiện tại chúng ta có thể ra ngoài.” Quạ đen nói, hắn mở bình thủy tinh ra, miệng bình thủy tinh này rất lớn, có thể trực tiếp vói tay vào lấy chìa khóa ra, nhưng quạ đen còn chưa động thủ, cú mèo liền ngăn cản hắn.

“Chờ đã.” Cú mèo nói, nhíu mày: “Cậu nên cẩn thận hơn một chút, chất lỏng trong chai này có mùi lạ.”

Quạ đen ngừng tay, hít hít mũi, nói: “Quả thật, vậy làm gì bây giờ?”

“Mùi này ngửi thật gay mũi, xem ra là thứ kịch độc.” Sói ở một bên cười dữ tợn.

Lúc này, mèo đen sau khi bật đen xong, đã trở lại, hắn dường như từ bên đó nghe được đối thoại của quạ đen bọn họ, thời điểm trở về liền cầm theo một đôi bao tay cao su.

“Tôi tìm được trong phòng nghỉ nhân viên.” Mèo đen trực tiếp đeo bao lên tay, hắn tìm được một cái cốc nhựa khác, cẩn thận tiếp nhận bình thủy tinh quạ đen đưa qua, sau đó cẩn thận đổ chất lỏng trong bình thủy sinh xuống cái cốc nhựa, chú ý không để chìa khóa cũng rơi ra theo.

Đợi khi chất lỏng kịch độc trong bình pha lê vơi hơn phân nửa, mèo đen liền trực tiếp dùng tay đeo găng lấy ra chìa khóa.

Bọn họ phát hiện chìa khóa còn lóng láng ánh sáng mỏng manh, đây là một chiếc chìa khóa bằng pha lê, bên trong chìa khóa dường như cũng được rót vào một ít chất lỏng, đúng là chất lỏng này khiến chìa khóa pha lê phát sáng, phỏng chừng là chất lỏng đặc thù có pha lẫn bột huỳnh quang, giống như nguyên lý gậy huỳnh quang vậy.

“Chìa khóa bằng pha lê... Thật là yếu ớt, dùng nó mở cửa sẽ không trực tiếp gẫy mất đi?” Sói ác liệt đùa.

Mèo đen liếc mắt nhìn sói một cái, thấp giọng nói: “Tôi sẽ cẩn thận.”

Vì thế mèo đen cầm chìa khóa đi về phía cánh cửa khoang số 11. Mọi người sôi nổi bắt kịp, quạ đen đi cuối cùng, hắn quay đầu nhìn cái cốc nhựa đựng chất lỏng kịch độc trên bàn, chất lỏng kia không màu, hơn nữa vì đoàn tàu đang chuyển động, mà hơi hơi sóng sánh.

Lúc này, mèo đen đi tít đằng trước đã cẩn thận nhét chìa khóa vào ổ khóa trên cửa, chìa khóa pha lê phi thường yếu ớt, hơn nữa trên chìa khóa cũng có chất kịch động, khi thao tác cần phải cẩn thận, bởi vậy những người đi theo sau hắn đều hiếm thấy mà không cãi nhau quấy rối gì, đều yên lặng chờ mèo đen mở cửa.

Cũng may, chìa khóa pha lê cuối cùng vẫn hoàn thành nhiệm vụ, khi mèo đen nhét nó hoàn toàn vào ổ khóa, trái phải thử xoay, phát hiện là bên trái, liền dùng lực xoay một chút, cửa lách cách một tiếng, mở ra một cái khe, nhưng khi mèo đen định lấy chìa khóa ra, chìa khóa pha lê vẫn yếu ớt mà vỡ vụn.

“Ít nhất đã mở được cửa.” Quạ đen đi ở phía sau lạc quan nói.

Mọi người nối bước nhau tiến vào khoang số 10.

Đại khái lý luận số chẵn và số lẻ của quạ đen và cú mèo lúc trước quả thực chính xác, bởi vì khi bọn hắn tiến vào khoang số 10, phát hiện khoang số 10 cũng giống như khoang số 12, phi thường sạch sẽ, chỗ ngồi chỉnh tề, không có bất luận rác rưởi gì, không có đồ ăn vặt vứt lung tung, cũng không có những vali hành lý nhét chen chúc.

Nhưng trên mặt đất có không ít dấu chân máu.

Kia đại khái là dấu chân một người đàn ông, là loại không đi giày, chính là dấu chân trần thuần túy, vết máu trên mặt đất đều đã khô cạn, biến thành dấu chân màu đen.

Thời điểm đám người quạ đen đi qua đều theo bản năng né tránh những dấu chân này, sau đó bọn họ đi tới bên cửa khoang số 10, trên đó viết:

“Hung thủ giết chết mèo đen nhỏ đáng thương đã tới nơi này.

Hắn đã dùng chìa khóa.

Hơn nữa vứt chìa khóa dưới chân các bạn.”

Mọi người đọc những lời nhắn sáng tỏ này đều theo bản năng mà cúi đầu nhìn, quả nhiên phát hiện chìa khóa khoang số 10 nằm ngay dưới chân cửa. Bởi vì dẫn đầu đi trước vẫn là mèo đen, cho nên hắn khom lưng nhặt chìa khóa lên, nhưng hắn vẫn chưa mở cửa, chỉ quay đầu lại nhìn đám người quạ đen, dò hỏi: “Hung thủ giết chết mèo đen nhỏ đáng thương ––– đây là có ý gì?”

“Mèo đen kia không phải là chỉ anh.” Quạ đen giải thích nói: “Tôi cùng cú mèo tỉnh lại trong khoang số 13, khi đi qua khoang số 12, bên trong có một con mèo đen bị thứ gì đó giết chết, hơn nữa chìa khóa khoang số 12 là tìm được trong bụng con mèo kia.”

“Trong bụng mèo...” Mèo đen dừng một chút, không hề truy cứu, mà là cầm chìa khóa đi mở cửa.

Thoát khỏi khoang số 10 ngoài dự kiến của mọi người mà đơn giản dị thường, mèo đen cầm chìa khóa liền dễ như trở bàn tay mà mở cửa ra, mọi người nối đuôi nhau bước vào khoang số 9.

Lý luận số lẻ số chẵn quả thực hữu hiệu, bởi vì so với khoang số 10 sạch sẽ ngăn nắp, khoang số 9 thật bẩn thật loạn thật không xong.

Mọi người vừa vào cửa, còn chưa kịp cẩn thận quan sát hoàn cảnh trong khoang số 9, đã bị một màn trước mắt chấn kinh, bởi vì họ nhìn thấy trong khoang số 9 cũng có một người đàn ông, càng không xong chính là, người đàn ông này, dường như vừa giết chết một người khác.

Người đàn ông vừa giết người có một mái tóc ngắn màu đen, cúi đầu xem, hung khí trong tay hắn là... một cây gậy bóng chày, dưới chân hắn nằm một nạn nhân đáng thương, mặt quỳ rạp trên đất, cũng không chảy quá nhiều máu, đại khái bởi vì gậy bóng chày đánh trúng đầu mà chết.

Kẻ giết người cùng kẻ bị giết đều giống bọn họ, mặc một bộ tù phục màu xanh xám, bọn họ đều chú ý tới nhãn tên của kẻ giết người này, phía trên có một chuỗi tiếng Anh:

“Two-headed Snake” ––– Rắn hai đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.