Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 134: Chương 134




La Giản vẫn thành công một lần nữa xử lý con sói lớn, tuy rằng thu hoạch được thịt cùng máu sói, nhưng trên người La Giản lại nhiều thêm một vết thương, trước ngực hắn có một vết thương do bị móng sói cào ra, nhìn qua thực thê thảm nhưng kỳ thật miệng vết thương tương đối nông. La Giản khát muốn chết, vừa giết chết con sói, hắn liền gấp không chờ nổi mà bò lên uống máu tươi, hắn không rảnh lo chuyện máu tanh hôi ghê tởm, hắn biết bản thân cần mau chóng bổ sung nước, nếu không chưa kịp đói chết, đã sống sờ sờ khát chết.

La Giản gần như rót đầy một bụng máu tươi, nhưng sau đó vẫn nôn ra không ít, bởi vì máu sói sống không dễ uống chút nào, mùi tanh quá nặng, ghê tởm muốn chết, nhưng để sống sót, La Giản vẫn cố uống không ít.

Sau đó hắn dùng đao xẻ mấy khối thịt trên người sói, hắn không thể kéo theo con sói lớn như vậy, đành phải cắt xuống mấy khối thịt tươi thoạt nhìn không tồi. La Giản không muốn tiếp tục mốc meo trong rừng rậm quỷ dị này, hắn phải tìm được đường ra, cho dù phải một lần lại một lần loanh quanh trong rừng cây, La Giản cũng không muốn dừng bước.

Bởi vậy sau khi giải quyết con sói, La Giản mang theo một khối da sói bọc thịt sói, tiếp tục đi về phía trước. Lúc trước hắn đã thử đi về nhiều phương hướng khác nhau, hắn thử đi về phía mặt trời, hoặc đi ngược lại phía mặt trời, hoặc phải hoặc trái, mặc kệ thế nào, cuối cùng hắn vẫn sẽ trở về bên cạnh cây cổ thụ có khắc chữ thập kia.

Nhưng lần này La Giản quyết định áp dụng một số phương thức khác, hắn lại một lần nữa đi về phía mặt trời, gần như mỗi một bước hắn đi, mỗi một thân cây hắn nhìn thấy, hắn đều sẽ khắc lên thân cây đó một chữ thập, hắn muốn xem, đến tột cùng hắn làm thế nào mà đi một vòng lớn như vậy lại vẫn trở về cái cây kia.

Nhưng khoảng một giờ sau, La Giản vừa khắc chữ thập vừa đi về phía trước, cuối cùng hắn phát hiện, phía trước lại liên tiếp xuất hiện những cây đại thụ đã bị khắc dấu. La Giản bỗng nhiên ý thức được, hắn lại quay về, hắn lại thấy thân cây quen thuộc kia, bởi vì La Giản đã thấy cái cây này vô số lần, hình tượng của nó gần như đã in sâu trong não La Giản.

La Giản có chút nhụt chí cùng tuyệt vọng, hắn không biết đến tột cùng mình đã hao phí bao nhiêu thời gian trong cánh rừng này, nhưng vầng thái dương trên bầu trời chưa từng thay đổi, vẫn như trước treo ở đó, ngay cả vị trí cũng không hề xê dịch.

La Giản nhìn không trung nửa ngày, hắn lại một lần nữa dựa vào thân cây quen thuộc mà ngồi xuống, nhưng lần này, La Giản bỗng nhiên nhận ra một chuyện không thích hợp.

Đúng rồi, thi thể con sói kia đâu?

La Giản nhớ rõ ràng, mình đã giết chết con sói gần cái cây này, nhưng hiện tại khi hắn quay lại, lại không thấy con sói kia! Hắn phát hiện, ở vị trí thi thể sói nằm trước đó, căn bản ngay cả vết máu cũng không có, ngay cả một số nhánh cây nhỏ bị phá hủy trong lúc đánh nhau cũng đã khôi phục như lúc ban đầu.

Rốt cuộc chuyện này là sao?!

La Giản căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn nhìn chằm chằm địa phương hắn đã cùng sói lớn chiến đấu như đang suy tư gì đó, sau đó hắn lại nhìn da sói cùng thịt mình vẫn luôn mang theo, thịt sói vẫn còn ở trong đó, hoàn hảo như ban đầu, thậm chí vẫn còn đang chảy máu đầm đìa.

La Giản nhìn chằm chằm thịt trong đó nửa ngày, hắn cảm thấy có chút đói bụng, hắn không rảnh lo chuyện thi thể con sói đã biến đi đâu, hắn quyết định nhóm lửa nướng thịt ăn, tuy rằng hắn không có công cụ để nhóm lửa, trên người hắn ngoại trừ một thân tù phục xám xịt này, thì không có bất cứ thứ gì khác, nhưng con người thuở ban đầu không phải dựa vào hai bàn tay trắng mà sáng tạo ra lửa sao?

Cho nên La Giản đi xung quanh nhặt gỗ, nhánh cây, lá khô, để chúng nó vào cùng một chỗ. Hắn tước đầu một cây gậy gỗ thành nhòn nhọn, hắn thử dùng gậy gỗ để đánh lửa, bởi vì gỗ thoạt nhìn khô khốc, hẳn sẽ cháy rất dễ dàng.

La Giản đánh lửa hơn nửa ngày, mới rốt cuộc đánh ra vài đốm lửa, đốm lửa này chợt lóe, lan ra giữa đám lá khô, rất nhanh liền bốc cháy, La Giản đặt nó giữa một đống bó củi cùng nhánh cây, không lâu, đống lửa liền bốc cháy, tỏa ra từng làn khói mỏng.

Nhưng La Giản vẫn chưa bắt đầu nướng thịt, hắn nhìn chằm chằm ngọn lửa nhỏ bé này rất lâu, không biết vì sao, đột nhiên nảy ra một ý tưởng điên rồ.

Bạn nghĩ xem, La Giản bị mắc kẹt trong rừng cây nguyền rủa này lâu như vậy, làm thế nào cũng không thoát ra được, còn không phải vì đám cây cối chết tiệt kia sao, chúng quá nhiều, rậm rạp đan vào nhau, chúng giống như... cái gì nhỉ, một loại trận bát quái kỳ môn nào đó. La Giản cảm thấy, nếu mình thiêu hủy đám cây đó, thì mình lập tức có thể thoát ra ngoài?

Ý tưởng này hơi nguy hiểm, nhưng La Giản không nhịn được muốn thử, thế nhưng hắn cảm thấy hiện tại còn chưa tới lúc, đầu tiên hắn phải lấp cái bụng đói đã. Vì thế hắn lấy ra thịt sói, dùng nhánh cây xuyên qua, đặt trên lửa bắt đầu nướng BBQ.

Thịt sói vẫn còn máu chảy đầm đìa, nhưng La Giản đã đói không chịu nổi, nướng thật lâu, cảm giác thịt trở nên phấn nộn xốp giòn có thể cắn được, La Giản liền gấp không chờ nổi đưa lên miệng cắn một miếng, nhưng hắn lập tức bị bỏng mồm, không thể không nhổ thịt vừa cho vào mồm ra. Phun ra lòng bàn tay mình, thổi thổi một chút, lại bỏ vào mồm.

Thịt sói không quá dễ ăn, nói thế nào nhỉ, có lẽ tương đối giống thịt chó, nhưng cũng có lẽ do chưa nướng chín hẳn, La Giản khi ăn vẫn cảm thấy có vị máu tươi không dứt ra được, khiến hắn vừa ăn một lúc lại bắt đầu muốn nôn ra. Nhưng La Giản vẫn kiên trì đến cuối, hiện tại không ăn, lúc sau không có ăn thì phải làm sao?

Đây là dã ngoại hoang vu, sống sót cũng không phải chuyện dễ dàng.

La Giản cảm thấy có một số việc cần phải tiếp tục duy trì, kể cả thịt có khó ăn thế nào, hắn vẫn miễn cưỡng bản thân nuốt hết cả khối thịt sói, thịt sói này nửa sống nửa chín, một ngụm cắn xuống còn có máu ứa ra, ăn đến mức trên mặt trên tay La Giản đều là máu sói đầm đìa chảy.

Ăn xong hắn còn phải dùng sức lau miệng, khiến quần áo cũng dính đầy máu.

Nhưng tốt xấu gì cũng no bụng rồi.

La Giản ngồi dưới đất, cảm thấy mỹ mãn mà sờ sờ bụng mình. Hắn nhìn sắc trời, ồ, quả thật là tệ hại! Nơi này vẫn luôn là hoàng hôn, không có cảnh sắc khác, thế nhưng bởi vì mối quan hệ giữa thời gian làm việc và nghỉ ngơi, La Giản vẫn cảm thấy rất mệt, hắn nghĩ hắn cần một giấc ngủ ngon.

Hắn tìm một chỗ tương đối sạch sẽ trên mặt đất, phủ cỏ khô và lá cây lên đó, sau đó nằm lên, co người lại ngủ. Giường đệm của hắn không được coi là mềm mại, phải nói, nằm ngủ trên đó rất không thoải mái, nhưng bởi vì quá mức mệt mỏi, La Giản rất nhanh đã ngủ thiếp đi, đại khái là do lửa vẫn còn cháy bên cạnh, La Giản cũng không lo lắng, trước khi ngủ hắn đã bổ xung thêm không ít củi, dã thú đều sợ lửa, hẳn sẽ không tập kích hắn.

Tuy rằng chuyện sói chết rồi còn sống lại tập kích hắn khiến lòng La Giản còn sợ hãi, nhưng La Giản thật sự quá mệt mỏi, hắn tận lực bảo trì cảnh giác ngay cả trong giấc ngủ, cho dù làm chuyện này thực không dễ dàng.

Ngủ một giấc như vậy, không biết trôi qua bao lâu.

La Giản nhóm lửa đại khái là chính xác, bởi vì khi ngọn lửa còn cháy, quả thật không có bất cứ thứ gì đột kích hắn, nhưng sau khi ngọn lửa tắt, xung quanh bắt đầu rơi vào yên lặng quỷ dị, La Giản ngủ trên mặt đất cũng có chút không an ổn, hắn bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, vì thế mở mắt, sau đó liền phát hiện lửa đã tắt.

Xung quanh lại bắt đầu vang lên tiếng bước chân sàn sạt, La Giản nhìn mọi nơi một lát, vẫn chưa nhìn thấy sinh vật kỳ quái nào, hắn cúi đầu thêm bó củi vào đống lửa, bởi vì sau khi thiêu củi còn lại than củi, than củi kia vẫn hồng, La Giản dùng tay quạt gió, hắn cảm thấy như vậy là ngọn lửa có thể cháy lên.

La Giản cũng không muốn tiếp tục đánh nhau, cho dù là con sói chết đi sống lại kia hay là thứ gì khác, nếu ngọn lửa có thể dọa mấy thứ kia đi, La Giản cũng không ngại tiếp tục nhóm lửa.

Nhưng lửa còn chưa cháy lên, quái vật đã tìm tới cửa. Quái vật này nhìn thực quen mắt, La Giản vừa phóng mắt liền thấy, suýt nữa cả kinh kêu lên, cư nhiên lại là con sói lớn kia! Giống nhau như đúc, không hề có biến hóa, trên cổ vẫn là nhúm lông trắng quen thuộc kia, hơn nữa, lần này con sói tựa hồ còn trở nên thông minh hơn một chút, nó không tùy tiện bắt đầu tấn công, mà là chờ lúc La Giản cúi đầu nhóm lửa không chú ý mà lao tới.

La Giản thiếu chút nữa đã bị nó cắn cổ, cho dù hắn lại mấy đao liền xử lý được con sói kia, nhưng trên người La Giản lại tăng thêm vết thương, hơn nữa vết thương lần này rất nghiêm trọng! Tuy rằng con sói kia không cắn đứt cổ La Giản, nhưng trên cổ vẫn bị hàm răng nó cắn rơi một miếng thịt, máu lập tức chảy đầy một thân La Giản, hắn hoảng hốt bưng kín cổ mình. Hắn ngồi xổm xuống, dựa lên người con sói lại chết thêm lần nữa kia.

Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

La Giản không rõ, hắn không biết con sói này làm như thế nào, một lần lại một lần hồi sinh, còn một lần mà một lần đột kích hắn. Hơn nữa, hắn cảm thấy con sói này càng lúc càng thông minh hơn. Nó còn tựa hồ không sợ chết, cho dù La Giản giết chết nó bao nhiêu lần, nó vẫn sẽ tìm đến La Giản tính sổ.

Ngoại trừ sói, còn có cánh rừng không thể thoát khỏi này. Cùng với mặt trời đỏ vĩnh viễn treo ở đó không nhúc nhích. La Giản lại một lần nữa đờ đẫn nhìn bầu trời, hắn cảm thấy mệt mỏi hơn, có thể là do mất máu quá nhiều, hắn cũng cảm thấy hơi choáng.

Miệng vết thương trên cổ vẫn đang đổ máu, nhưng La Giản đã không còn sức lực để tự băng bó cho mình.

Dứt khoát chết là được rồi –––

La Giản suy sụp nghĩ, hắn cảm thấy có chút tuyệt vọng, địa phương này khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng, nhưng cây cối khô khốc đó, một vầng thái dương màu đỏ kia, còn có con sói không ngừng chết đi sống lại kia. Đều khiến tuyệt vọng khắc sâu vào lòng hắn.

Vì thế La Giản nhắm hai mắt lại, hắn quyết định bất động, an vị ở đây chờ chết.

Nhưng qua không lâu, hắn lại một lần nữa mở mắt ra, cắn răng xé ra một miếng vải trên tay áo, băng bó vết thương trên cổ, La Giản lại một lần nữa đứng dậy, cho dù hắn đầu váng mắt hoa, mỏi mệt không chịu được, nhưng La Giản bỗng nhiên cảm thấy, mình không thể chết.

Tuyệt đối không thể chết ở đây.

Vô luận thế nào, tôi đều phải sống sót, bởi vì có người đang chờ tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.