Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 139: Chương 139




Căn cứ cách Á An nói, lên chiến trường không cần mang gì theo, bạn chỉ cần mang theo bản thân mình và vũ khí là được, dù sao người mới đều lên chưa tới ba phút đã chết.

"Thành tích tốt nhất của tôi chính là sống sót trong khoảng một giờ hai mươi phút, lúc ấy tôi đã đi qua được một nửa đấu trường Tu La, cây kia đã gần ngay trước mắt tôi, nhưng giây tiếp đó tôi đã bị người bẻ gẫy cổ, tôi thậm chí còn không biết là ai đã giết mình."

Á An bắt đầu dặn dò La Giản một số việc cần chút ý, hắn nói: "Đấu trường Tu La chia làm ba vòng chiến, vòng ngoài cùng là những kẻ thực lực yếu, chúng tôi gọi là vòng sơ cấp. Vào trong là vòng trung cấp, gần cây nhất chính là vòng cao cấp, nhân số phi thường ít, nhưng những quái vật đó đều rất mạnh."

"Ngoại trừ vòng chiến, cậu còn phải chú ý, chỉ cần cậu bước lên đấu trường Tu La, muốn đi ra cũng sẽ tương đối khó khăn, bởi vì trong đấu trường Tu La có một vài kẻ tương đối ác liệt, thấy cậu đã chết, hắn sẽ kéo cậu vào vòng bên trong. Ví dụ cậu chết ở vòng sơ cấp, sẽ có vài kẻ ác liệt ném cậu vào vòng trung cấp, một khi cậu sống lại sẽ bị một đám người bao vây."

Á An lắc lắc cái đuôi: "Vòng trung cấp cũng như vậy, ném người chết vào trong địa bàn cường giả, cũng may chính là, cường giả cao cấp cũng sẽ không khi dễ kẻ yếu, cậu muốn chạy trốn, hắn sẽ để mặc cho cậu chạy đi."

"Nói cách khác, tình hình chiến đấu kịch liệt nhất trên đấu trường Tu La này vẫn là đoạn đường từ vòng sơ cấp đến vòng trung cấp đúng không?" La Giản cẩn thận nghe lời Á An, trước khi lên chiến trường, hắn phải hiểu tình huống chiến trường.

"Đúng vậy, chính là như vậy." Á An nói, hắn dừng một chút, lại mở miệng giải thích: "Đương nhiên còn có một số cường giả cao cấp, họ đều phi thường lợi hại, tuy rằng trong vòng cao cấp nhân số ít, nhưng một khi họ đánh nhau, phạm vi ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt là khi những tên đó ném kĩ năng tấn công phạm vi lớn, khi đó gặp nạn đều là đám thực lực yếu chúng ta."

Á An nói vậy khiến La Giản suy tư gì đó, hắn cau mày suy ngẫm. La Giản ý thực được, mình cần trở nên mạnh mẽ, phi thường phi thường mạnh mẽ, có thể trải qua muôn vàn thử thách, trổ hết tài năng giữa một đám người cuồng chiến đấu giết đỏ cả mắt, nhưng đây cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

"Cậu hiểu rõ, người mới, thời gian hồi sinh trên đấu trường Tu La chỉ có năm phút đồng hồ, nhưng hình thái này, so với hồi sinh, không bằng gọi là ––– trong vòng năm phút khôi phục trạng thái tốt nhất. Không chỉ thân thể cậu khôi phục đến trạng thái tốt nhất, trạng thái tinh thần cũng như vậy, cho nên chiến đấu trên đấu trường Tu La vẫn luôn không dừng lại, bọn họ vẫn luôn tràn đầy tinh thần mà tàn sát lẫn nhau."

"Đáng nhắc tới chính là, trên chiến trường sẽ có người tổ đội với nhau." Á An quấn thân thể mình trên người bộ xương, nói với La Giản: "Cậu xem, giống như tôi với hắn, hai người chúng tôi vẫn luôn cùng nhau." (rắn dù có 2 cái jj thì bộ xương cũng k có cái ass nào đâu, nên từ bỏ đi anh, cùng nhau cái gì)

"Nhưng bọn họ đôi khi cũng sẽ lâm thời tổ đội, phương pháp lâm thời tổ đội cũng rất đơn giản, nếu có người chặn công kích giúp cậu vào lúc cậu sắp chết, vậy có nghĩa là, hắn nguyện ý trợ giúp cậu, lúc này cậu có thể yên tâm giao sau lưng cho hắn trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng trên chiến trường cũng có quy định bất thành văn, nếu cậu chết dưới tình huống đang tổ đội cùng người khác, vậy sau khi sống lại cũng không cần đi tìm đội viên lâm thời tổ đội cùng kia, bởi vì quan hệ tổ đội giữa các cậu đã bị giải trừ."

"Từ từ, tôi nghĩ ra một câu hỏi." La Giản xen mồm hỏi: "Nếu tôi trợ giúp người khác, hướng hắn bày tỏ ý muốn tổ đội, nhưng đối phương không muốn, thậm chí trái lại chọc tôi một đao thì làm sao?"

"Vậy trở tay chọc chết hắn tê tê!" Á An bắt đầu phun lưỡi, "Phương thức cự tuyệt người khác chính là công kích đối phương, vậy người khác cũng có thể hiểu cậu không có ý định tổ đội với họ. Trên chiến trường, không ai rảnh mà nói chuyện, bọn họ luôn gọn gàng dứt khoát mà dùng ngôn ngữ tay chân biểu đạt ý muốn của mình, hơn nữa ngôn ngữ tay chân đa số thời điểm, đều là cầm lấy vũ khí toàn lực công kích."

"Tôi hiểu rồi." La Giản gật đầu, hắn hít sâu một hơi, muốn chuẩn bị tốt tâm lý, bởi vì La Giản biết, một đoạn thời gian rất dài tiếp theo, hắn sẽ phải luôn luôn chiến đấu, không ngừng chết rồi lại hồi sinh.

Á An quyết định kiểm tra trang bị của La Giản một chút, nói với La Giản: "Để tôi xem vũ khí của cậu tê tê ~"

La Giản lật tay đưa đoản đao của mình qua, lưỡi đao đen nhánh không phản quang, nhìn thôi cũng khiến lòng người lạnh lẽo.

Á An lại nhíu mày, hắn quấn lấy đoản đao ngó trái ngó phải, cuối cùng thất vọng lắc đầu.

"Làm sao vậy? Đao của tôi có vấn đề sao?" La Giản cũng nhịn không được quan sát vũ khí mình một chút, vũ khí thuận theo suy nghĩ của hắn, có thể tự do xuất hiện hoặc biến mất, tuy rằng La Giản cũng không biết khi biến mất thì nó đi đâu.

"Vũ khí của cậu tên là gì tê tê?" Á An đột nhiên hỏi.

"Hả?" La Giản đột nhiên ngây ngẩn, hắn ngẫm nghĩ, nói: "Vũ khí còn có tên sao?"

Á An mở to hai mắt nhìn chằm chằm La Giản, giật mình không thôi, nói: "Vũ khí của cậu còn chưa có tên tê tê?!"

Đối phương phản ứng quá mạnh, khiến La Giản có chút hoảng hốt, hắn nói: "Vũ khí của tôi vẫn luôn là cái dạng này, tôi cũng không nghĩ tới phải đặt tên cho nó gì đó..."

"Tê... quả nhiên là người mới siêu cấp trong người mới sao?" Á An vẻ mặt cạn lời, dùng đuôi đỡ trán mình, hắn nói với La Giản: "Tôi nói, tên vũ khí, cũng không phải như cậu đặt tên thú nuôi mà tùy tiện đặt cho cái tên tê tê. Thực ra, mỗi vũ khí mật thất sáng tạo cho người chơi đều có tên riêng của nó, mà tên vũ khí của cậu, chỉ có cậu, người làm chủ nhân mới có thể biết, trong nháy mắt đầu tiên cậu nhặt được cây đao này, cậu nên biết tên gọi của nó là gì!"

"Không..." La Giản hoang mang lắc đầu: "Tôi cũng không biết tên cây đao này, thời điểm tôi nhặt được nó cũng không có cảm giác đặc biệt nào..."

"Người mới! Tin tưởng tôi tê tê!" Á An dựng thẳng cái đuôi, chọt chọt trán La Giản: "Cậu nhất định biết tên cây đao này, chỉ là cậu chưa từng suy ngẫm cùng tìm kiếm mà thôi, hơn nữa, cây đao này không phải hình thái nguyên bản của vũ khí của cậu, hiện tại nó đang bày biện ra hình thái cây đao, đây chỉ là một loại ngụy trang thôi tê tê ~"

"Vũ khí..." La Giản kinh ngạc nói: "Vũ khí cũng sẽ ngụy trang?"

"Tê tê, rất ít vũ khí sẽ như vậy, chúng thể hiện năng lực đặc biệt của chủ nhân, là những người am hiểu ngụy trang. Cho nên có thể ngụy trang bản thân thành đao kiếm bình thường gì đó. Tin tưởng đôi mắt của tôi, cây đao của cậu còn đang ở trong trạng thái "phong ấn" tê tê."

La Giản bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi cảm thấy tôi không am hiểu ngụy trang."

"Có một số người có được thiên phú, nhưng bản thân bọn họ lại không phát hiện tê tê ~"

"Được rồi, tôi đây tin tưởng lời anh nói là sự thật, vậy tôi phải làm sao mới khiến cây đao này khôi phục hình thái nguyên bản?" La Giản quơ quơ lưỡi đao màu đen trong tay, hắn vẫn rất thích cây đao này, nhìn thực bình thường, lại có thể lộ ra hung hiểm cùng sắc bén.

"Tê tê ~ gọi tên vũ khí là được, chúng sẽ theo ý nguyện chủ nhân mà phá bỏ phong ấn, phải biết, vũ khí bị phong ấn không phát huy được một phần mười thực lực nguyên bản." Á An thúc giục La Giản: "Cho nên cậu chỉ cần gọi tên nó là được."

"Nhưng..." La Giản khó xử nhíu mày: "Nhưng tôi thật sự không biết tên nó!"

"Vậy đừng lo lắng ~ " Á An đột nhiên chỉ đuôi về phía chiến trường nơi xa: "Nếu cậu vẫn không thể biết được tên của vũ khí, vậy lên chiến trường, tắm máu tươi cùng chém giết, tới lĩnh ngộ tên nó đi tê tê...!"

La Giản không nhịn được ngẩng đầu nhìn chiến trường đỏ máu đông nghìn nghịt. Trên đấu trường Tu La không có gió, nhưng La Giản vẫn cảm thấy giữa trung tâm chiến trường đang có một trận mưa máu gió tanh. Thính giác nhạy bén của La Giản còn có thể nghe được tiếng cười điên cuồng cùng rống giận, bọn họ lớn tiếng, dùng sức lực toàn thân rống lên:

"Tới! Giết tao –––!"

Âm thanh này dường như có thể xuyên thấu màng nhĩ La Giản, xuyên thấu đại não hắn, truyền tới sâu trong nội tâm, tới sâu trong linh hồn hắn.

"Thật kịch liệt!" Á An bỗng nhiên hưng phấn, hắn tựa hồ cũng nghe thấy âm thanh đó, hắn lắc đầu xoay vài vòng trên người bộ xương, sau đó thúc giục bộ xương mau đi tới, vì thế bộ xương bước giày xương của hắn, từng bước lảo đảo lắc lư đi về phía chiến trường.

Á An treo trên người bộ xương quay đầu lại nhìn La Giản, hô lên: "Tê tê ~ người mới, tôi đi trước, cậu chuẩn bị theo kịp, nhưng lần sau gặp lại, chúng ta chính là kẻ địch."

Vì thế, La Giản liền bị bỏ lại một mình, hắn nhìn bóng dáng bộ xương cùng Á An. Điều này khiến La Giản trong nhất thời có chút mờ mịt, trên thực tế, La Giản vẫn sợ hãi chiến trường đẫm máu kia như trước, hắn biết, bước đầu tiên vĩnh viễn là bước gian nan nhất.

Nhưng sau khi La Giản đứng tại chỗ suy ngẫm một lúc, hắn hít sâu một hơi, cổ vũ bản thân đi về phía trước, nhưng sau khi nện bước đi tới liền nhịn không được muốn lui về, trong lúc La Giản do dự do dự, rừng rậm sau lưng hắn truyền tới một trận xôn xao, có thứ gì dẫm lên lá rụng một đường bám theo tới đây, La Giản lại nghe được tiếng bước chân quen thuộc kia, âm thanh kia thực chất rất nhỏ.

La Giản quay đầu lại nhìn, hắn thấy bóng đen lắc lư trong lùm cây, điều này khiến La Giản tức khắc trở nên khẩn trương, cầm vũ khí che trước ngực mình, sau đó chậm rãi lui về sau.

Vào lúc La Giản khẩn trương hết sức, trong lùm cây đột nhiên truyền ra tiếng sói tru, bóng đen thật lớn thình lình lao ra từ rừng cây, hướng về phía La Giản lao tới, La Giản ánh mắt bén nhọn, gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen đang lao tới, bóng dáng kia hắn phi thường quen thuộc, đúng là con sói luôn theo La Giản không bỏ kia!

La Giản vốn nghĩ, rừng cây kia đều đã bị hắn đốt trụi một lần, sói này có lẽ sẽ dừng lại một chút, không nghĩ tới đối phương thế nhưng bám riết không tha, một đường bám theo La Giản tới đây!

Thấy sói lao tới, La Giản theo bản năng chém một đao qua, nhưng sói dường như trở nên thông minh hơn, quay mình một cái liền tránh được lưỡi dao của La Giản. Sau đó tiếp tục như chó điên mà nhào lên, nó không còn chăm chăm muốn cắn cổ La Giản, mà bắt đầu cắn chân tay hắn, có lẽ muốn tước bỏ năng lực hành động của La Giản trước.

La Giản né tránh răng nanh lợi trảo của đối phương, vừa đánh vừa lui, hắn bắt đầu một đường bỏ chạy, mà con sói kia cũng một đường điên cuồng đuổi theo.

Vì thế, cứ như vậy, một người một sói liền lao về phía chiến trường Tu La. Đại khái La Giản cũng cố ý hành động như vậy, bởi vì hắn không có dũng khí tự mình tiến vào chiến trường, sói lớn xuất hiện lúc này, dường như cho hắn thêm quyết tâm, vì thế La Giản để bản thân một đường bị bức bách chạy về phía chiến trường, chỉ có như vậy, hắn mới có thể có được can đảm bước tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.