Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 150: Chương 150




Bởi vì tên hề tự chọc mù hai mắt mình, cho nên lộ trình kế tiếp sẽ tương đối khó đi. Nhưng La Giản vẫn không hiểu tại sao tên hề phải chọc mù hai mắt mình, cho dù nhìn thấy ảo giác, cũng có rất nhiều phương thức để ngăn cản. Trừ khi, những vật tên hề nhìn thấy bất thường đến mức hắn phải bất đắc dĩ chọc mù hai mắt để giải cứu bản thân khỏi khốn cảnh.

"Ảo giác quá mức chân thật." Tên hề nói: "Trong ảo cảnh, cậu thậm chí có thân nhiệt, giống như đúc với ấn tượng trong trí nhớ của tôi, nhưng có một chút chuyện hắn không làm được, hắn không thể thôi miện tôi như cậu, hắn chỉ có thể mê hoặc tôi."

"Nếu cậu muốn tôi đi mở cửa, căn bản không cần nói nhảm, vung tay ám chỉ một cái, tôi liền theo lời cậu mà làm." Tên hề nói tới đây, tựa hồ cũng có chút tức giận, hắn lại véo véo mặt nhỏ của La Giản, tận đến khi La Giản buồn cười, duỗi tay bắt lấy móng vuốt hắn.

"Thực tồi tệ, cho dù tôi nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể cảm nhận được loại ảo giác này, người trong ảo cảnh sẽ tấn công tôi, nhưng tôi lại không thể tấn công đối phương, mà vết thương bọn họ để lại trên người tôi... cảm giác đau đớn chân thật dị thường."

Tên hề nói: "Càng tệ hại chính là, chúng còn không ngừng bắt tôi xem lại những chuyện trong quá khứ, đó là những chuyện cả đời này tôi đều không muốn nhớ lại, vì thế tôi liền chọc mù mắt mình."

La Giản nâng đèn Minh Hỏa của mình lên, nhìn tên hề mặt đầy máu, nói: "Anh vẫn đang đổ máu, đợi một chút, tôi có một kỹ năng khôi phục."

Kỹ năng khôi phục của La Giản cần hắn thay đổi hình thái vũ khí, điều này có nghĩa là, vũ khí của hắn không thể bảo trì hình dáng đèn Minh Hỏa, không có đèn, đương nhiên sẽ tối đen một mảnh, trong cầu thang tối đen này căn bản không có chút ánh sáng nào, vì thế La Giản nói với tên hề: "Anh có đèn không? Đèn pin gì đó."

Tên hề lại cự tuyệt: "Không! Không thể bật đèn..."

La Giản cảm thấy kỳ quái, nghiêng đầu nói: "Tại sao lại không thể bật đèn?"

"Khi tôi vừa xuống cầu thang liền sử dụng gậy huỳnh quang, đó là do tôi chuẩn bị cho mật thất trước còn dư lại, nhưng đại khái do ánh sáng gậy huỳnh quang không phải đặc biệt sáng, cho nên trên đường, tôi liền đổi thành đèn lồng sáng hơn, sau khi có ánh sáng sẽ xuất hiện những cái bóng, giống như quái vật từ bóng đêm lan tràn tới, quả thực rất tồi tệ, những thứ kia cũng sẽ tấn công cậu..."

Tên hề vừa nói vừa cho La Giản xem vết thương trên người mình, hắn vén lên tay áo, La Giản mới phát hiện trên cánh tay hắn có những vết thương rất sâu, giống như do dã thú nào đó cào ra. Những vết thương đó đã được sơ cứu, được băng lên vài tầng băng gạc, nhìn ra được kỹ thuật băng bó của tên hề phi thường thuần thục, nhưng máu vẫn nhiễm đỏ ống tay áo hắn. Thế nhưng xem ra, tên hề có một tùy thân mật thất chuẩn bị rất đầy đủ.

"Tôi không cảm thấy đèn hiện tại tôi đang cầm... ánh sáng không yếu ớt một chút nào." La Giản nhìn tên hề, quơ quơ đèn Minh Hỏa phát ra ánh sáng màu lam nhạt trong tay.

Đèn Minh Hỏa là hắn phục chế từ một người chơi thú vị trên đấu trường Tu La, người chơi kia có thể thông qua đèn lồng mà sử dụng quỷ hồn, nhưng tiếc nuối chính là, trên đấu trường Tu La, người chết đi đều có thể sống lại, cho nên không có quỷ hồn cho hắn sử dụng, nhưng người chơi này cũng không cam lòng, hắn một lần nữa khai phá năng lực mới của vũ khí mình.

Người chơi này sử dụng Minh Hỏa tấn công người khác, ngọn lửa này mang theo hiệu quả đặc thù, nếu bị ngọn lửa này đốt cháy, linh hồn sẽ ly thể xuất khiếu, mà người nọ sau khi bức linh hồn đối phương rời khỏi thân thể, sẽ thu linh hồn hắn vào trong đèn lồng của mình. (đây chính là Thresh cầm Dark Harvest)

Mỗi khi thêm một linh hồn trong đèn lồng, ngọn lửa sẽ càng mạnh mẽ.

Thế nhưng bởi vì hiệu quả đặc thù "hồi sinh" của đấu trường Tu La, người bị linh hồn ly thế sẽ bị coi như đã tử vong, cho nên những kẻ bởi vì linh hồn ly thể mà chết sẽ hồi sinh sau năm phút đồng hồ, mà linh hồn bị người chơi kia dùng lồng đen thu vào cũng sẽ biết mất.

Cho nên người chơi dùng Minh Hỏa làm vũ khí này, mỗi lần đều công kích trên phạm vi lớn, hắn sẽ dùng ngọn lửa thiêu chết một mảng người, thu thập linh hồn bọn họ, lại tiếp tục thiêu người khác, lại tiếp tục thu hồn, hơn nữa không ngừng lặp lại quá trình này. Chẳng qua, một khi hắn không cẩn thận mà chết, hắn phải bắt đầu thu hồn lại từ đầu.

"Tôi nghĩ mật thất này có liên quan tới quỷ hồn." La Giản như suy tư gì đó, đoán vậy, "Vừa rồi không phải anh đã nói, tôi tới gần, những âm thanh ảo giác đó đều biến mất sao? Tôi nghĩ... chúng sợ hãi không phải tôi, mà là đen lồng trong tay tôi."

"Đèn của cậu có gì kỳ lạ sao?" Tên hề vẫn chưa rõ nguyên do.

La Giản cười: "Thực kỳ lạ, nó có thể bắt giữ linh hồn du tẩu, cho dù là cô hồn dã quỷ hay quỷ hồn gì đó."

"Không chỉ như vậy, đèn này còn có thể hấp thụ một số năng lực của hồn phách... Đại khái là âm khí, dùng thứ này tới duy trì ngọn lửa. Hơn nữa trước khi tới đây, tôi đã từng cầm đèn lồng này đi qua rừng cây hoang vu, đó là rừng cây nhỏ nơi nông thôn, trên núi có rất nhiều ngôi mộ, tôi nghĩ đèn lồng này thật sự thu thập được không ít hồn phách, cho nên hiện tại ánh lửa của nó rất sáng."

Sau khi nói xong, La Giản tạm dừng một chút, hắn phát hiện ngọn lửa trong đèn Minh Hỏa lại càng sáng hơn, ánh sáng u lam chiếu sáng đại bộ phận thang lầu, La Giản nói: "Xem ra địa phương quỷ quái này rất nặng âm khí, đèn này vừa sáng hơn."

"Vật có thể bắt quỷ, thật tốt quá, cậu quả thực chính là ngôi sao may mắn!" Tên hề sờ loạn trên người La Giản, hưng phấn nói: "Kế tiếp, chúng ta có thể cầm đèn một đường thuận lợi tìm được cửa ra đúng không?"

La Giản một lần nữa bắt lấy móng vuốt tên hề, tên này quả thực không chịu ngồi yên, đại khái do mắt bị mù, tên hề dị thường ỷ lại La Giản, hận không thể thời thời khắc khắc bám lấy hắn không buông tay.

"Tôi nghĩ không được, chúng ta vẫn phải tắt đèn đi một chút." La Giản suy nghĩ một lát, đột nhiên nói như vậy.

Quyết định này khiến tên hề kinh ngạc, "Tại sao?"

"Chúng ta muốn hấp dẫn nhiều quỷ hồn tới đây, chỉ có chúng nó mới có thể nói cho chúng ta biết "cánh cửa kia" ở nơi nào."

"Cánh cửa kia? Để tôi đoán xem, là cánh cửa nhân vật cốt truyện mở ra sao?" Tên hề tự nhiên cũng đã suy đoán ra không ít chuyện, hắn cũng từng gian nan một mình sống sót thoát khỏi mật thất, không có chỉ số thông minh đã không thể sống đến bây giờ.

"Tôi một đường đi tới, căn bản không thấy cánh cửa nào có dấu vết bị mở ra, nếu không chúng ta liền đi xuống một tầng lại tìm một tầng, nhưng làm vậy rất lãng phí thời gian. Tìm một oan hồn tới hỏi đường một chút, nếu chúng ta đủ may mắn, nói không chừng còn có thể tìm được hồn phách nhân vật cốt truyện."

Tên hề nói: "Ồ, ý cậu là... cậu cảm thấy nhân vật cốt truyện này đã chết sao?"

La Giản nhìn xung quanh một chút, tiếp tục nói: "Cầu thang này rất cổ, tro bụi trên đất rất dày, tôi dẫm lên sẽ để lại dấu chân hơi mờ, ngoại trừ vết máu của anh rơi xuống trước đó, mọi dấu vết khác đều đã khô cạn, như vậy, nếu không phải nhân vật cốt truyện đã chạy thoát, thì hắn đã vĩnh viễn chết ở đây. Nếu hắn còn sóng, ít nhất, dấu chân hắn lưu lại sẽ còn mới.

"Vậy, anh cảm thấy, hai loại khả năng này, loại nào có khả năng lớn hơn?" La Giảng ngẩng đầu nhìn tên hề.

Tên hề thống khổ che mặt đầy máu, nói: "Xác thật, có lẽ hắn đã chết ở nơi này."

"Đôi mắt của anh rất đau sao?" La Giản thấy hắn che hai mắt lại, nhưng vẫn có máu theo kẽ ngón tay chảy ra.

La Giản suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cần trị liệu cho anh một chút, kỳ thật không cần bật đèn, tôi có thể nhìn rất rõ ràng trong bóng tối."

Năng lực nhìn đêm thực thần kỳ, La Giản không biết tại sao bản thân lại có được năng lực này, hắn đã từng gặp qua địch nhân như vậy, kẻ kia dùng một kỹ năng đặc thù vây La Giản trong bóng tối vô tận, bởi vì hắn chưa chết mà chỉ bị nhốt, cho nên hiệu quả "hồi sinh" của đấu trường Tu La không hoạt động, mà giữa bóng tối vô hạn kia, đôi mắt La Giản bị tước đi ánh sáng, chỉ còn có bóng tối.

Từ đó về sau, bóng tối không còn là sự tình khiến La Giản hoảng loạn sợ hãi nữa, hắn có thể tìm được phương hướng trong một thế giới đen đặc một mảnh, mà La Giản cũng không biết thứ chỉ dẫn hắn đi về phía trước đến tột cùng là cái gì, có lẽ là chấp niệm khó dứt bỏ, có lẽ... cái gì cũng không phải.

La Giản tắt đèn Minh Hỏa, thay đổi hình thái vũ khí, biến thành một quả cầu thủy tim to bằng nắm tay, cũng phát ra u quang. Đây là hình thái vũ khí trị liệu, nắm quả cầu thủy tinh trong lòng bàn tay sẽ nhận được trạng thái "khôi phục". La Giản liền nhét quả cầu thủy tinh vào lòng bàn tay tên hề, để tay tên hề nắm lấy quả cầu thủy tinh này.

Tên hề lại trở nên biệt nữu, hiện tại cái gì hắn cũng không nhìn thấy, thân thể lắc lư trái phải nói: "Một phải hai phải bắt tôi cả hai tay đều nắm quả cầu thủy tinh này sao, tôi không thể nắm cậu sao? Hiện tại cái gì tôi cũng không nhìn thấy nha! Cho tôi một chút cảm giác an toàn đi thiếu niên!"

La Giản nhẫn tâm chọc thủng một bụng ý xấu của tên hề, hắn nói: "Đừng giả bộ, tôi biết cho dù anh không thấy vẫn có năng lực phán phương hướng vị trí của bản thân, hay nói cách khác, anh nhất định phải có niềm tin rằng, cho dù mình không nhìn thấy cũng có thể hành động trong bóng đêm, cho nên mới chọc mù hai mắt mình."

"Không phải!" Tên hề kêu thảm thiết, "Tôi thật sự một chút tin tưởng đều không có nha!"

Tên thú vị. La Giản nhịn không được cười rộ lên, quay đầu nhìn tên hề, cũng không khỏi mềm lòng, hắn nói: "Được rồi, tôi liền nắm áo anh đưa anh đi xuống."

"Thật sự không thể nắm tay nhỏ mềm như bông sao?" Tên hề đáng thương hề hề đặt câu hỏi.

"Đó là ham mê kỳ quái gì? Sở thích luyến đồng sao?" La Giản cạn lời.

"Mới không phải! Tôi chỉ là có yêu thích đặc thù với những vật nho nhỏ! Cậu xem, tay trẻ em mềm như vậy, còn nóng hầm hập, mỗi lần nhìn thấy tôi đều nhịn không được muốn xoa bóp!"

Tên hề nói những lời này thực nghiêm trang, hắn còn dùng sức xoa xoa quả cầu thủy tinh trong tay, hắn kêu lên: "Cậu không thể dẫm đạp lên sở thích của tôi, trên thế giới chỉ có thứ này có thể thỏa mãn tôi!"

La Giản cười đến càng sung sướng, hắn cảm thấy mình đã lâu chưa từng vui vẻ như vậy, mà người cho hắn vui vẻ thế nhưng lại là tên hề... người có lẽ phải chết ở mộ địa kia.

La Giản thở dài một hơi, không tự giác thì thầm: "Tại sao lúc sau anh lại biến thành như vậy?"

"Như thế nào?" Tên hề ngây thơ không biết gì, ngơ ngác tò mò đặt câu hỏi.

____________

Quả thực là ngồi gõ đến chết, tui cảm thấy sống lưng tui bị trẹo rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.