Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 166: Chương 166




Tại sao lại như vậy?!

Hình Viêm đổ mồ hôi đầm đìa nhìn đứa nhỏ vẫn đứng thẳng không nhúc nhích trước mặt, đứa nhỏ kia vẫn luôn đứng ở đó, từ khi hắn tiến vào đấu trường này, hắn căn bản chưa từng động bước chân, một phân một hào cũng không!

Đấu trường này tương tự đấu trường La Mã cổ đại, ở giữa là một đài cao thật lớn, xung quanh đều là thính phòng cao cao, cho dù trên đó một người xem cũng không có. Đấu trường an tĩnh đến không thể tưởng tượng được, trên bầu trời treo vầng thái dương chói mắt không thể nhìn thẳng, ánh mặt trời kia quá nóng, quá chói mắt, khi Hình Viêm kéo dãn khoảng cách đủ an toàn, hắn nhịn không được xoa xoa mồ hôi trên trán mình.

La Giản đứng chính giữa đấu trường, hắn không căng dù, mà cầm một thanh đoản đao bình thường, thanh đao kia giống y như đúc lưỡi đao trên tay Hình Viêm, nhìn qua không thấy điểm nào khác nhau.

"Đao tôi cầm là giống anh." La Giản giơ đao trong tay lên, đây là một con dao chiến thuật màu đen bình thường, lưỡi dao chỉ dài tầm hai ba mươi centimet, thân dao đen nhánh, thậm chí không phản quang.

"Nhưng khác nhau là.." La Giản tiếp tục nói: "Con dao tôi cầm trên tay, nó chỉ là một con dao bình thường, nó không có bất luận lực lượng gì, bình phàm không chút thu hút, thậm chí trong mắt nhiều người chơi cường đại, nó rất yếu ớt, gập liền gãy..."

La Giản cầm đoản đao bình thường trong tay, khiến hung khí linh hoạt xoay giữa các ngón tay, hắn nghiêng đầu, nâng mí mắt nhìn Hình Viêm, giống như đang trào phúng, hắn nói: "Nhưng cho dù vậy, anh vẫn không thể phá được phòng tuyến của tôi."

"Đúng vậy, nói tiếp, đây quả thực là hổ thẹn thua kém..." Hình Viêm vẫn chưa định từ bỏ, hắn đổ mồ hôi lạnh lui nửa bước về phía sau, lưỡi dao trong tay run nhè nhẹ, thời điểm hắn nói xong âm tiết cuối cùng, thân ảnh hắn biến mất trong tầm mắt La Giản. La Giản biết đối phương lại một lần nữa tiến vào trạng thái "ẩn thân", không, phải nói là đang vận dụng sức mạnh không gian, trong thời gian ngắn ngủi sáng tạo ra một cánh cửa không gian, sau đó Hình Viêm có thể vượt qua cánh cửa này, trong nháy mắt đi tới một nơi khác.

Chiêu này có chút giống cánh cửa thần kỳ của Doraemon.

Bởi vì đi qua cánh cửa không gian không cần tiêu hao thời gian, cho nên dùng từ "thuấn di" để hình dung có lẽ càng chính xác hơn. Hơn nữa, trong quá trình "thuấn di", hơi thở và thân thể Hình Viêm sẽ tạm thời biến mất khỏi thế giới này, ai cũng không biết giây tiếp theo hắn sẽ xuất hiện ở đâu, có thể là trên đầu bạn, có thể là sau lưng bạn, thậm chỉ là ở dưới chân bạn.

Đối phó với kẻ địch như vậy hẳn phải thực phiền toái, bởi vì không thể dự đoán được công kích của hắn, hành vi cùng quỹ đạo hành động của hắn hoàn toàn không thể đoán trước, hắn có lẽ sẽ chính diện trực tiếp xuất hiện trước mặt cho bạn một đao, cũng có thể ở sau lưng... Nhưng ai biết được? Đại đa số người đều trong nháy mắt phát hiện Hình Viêm, cũng đã bị một đao của hắn cắt yết hầu.

Nhưng Hình Viêm phát hiện, đối với La Giản, công kích của hắn cư nhiên không có hiệu quả.

Cho dù hắn xuất hiện từ nơi nào, từ sau lưng La Giản, từ trên đỉnh đầu hắn, đương nhiên cũng đã thử qua chính diện... La Giản cơ hồ đều trong nháy mắt Hình Viêm xuất hiện... không, hoặc là từ trước khi hắn xuất hiện, cũng đã biết phương thức công kích của Hình Viêm, bởi vậy mỗi một đao Hình Viêm hướng về phía La Giản đều bị La Giản kịp thời ngăn trụ.

Trận chiến giằng co mười mấy phút, Hình Viêm tiêu hao lượng lớn tinh thần cùng thể lực, nhưng La Giản vẫn khỏe mạnh đứng tại chỗ.

Không, không thể tiếp tục như vậy, mình phải đổi phương thức công kích.

Hình Viêm lần đầu tiên gặp phải địch nhân khó chơi như vậy.

Hình Viêm luôn có ưu thế bẩm sinh trên mặt thực lực, khi hắn phát huy năng lực không gian của mình, hắn có thể đánh bại phần lớn địch nhân, kể cả một số người có thực lực mạnh mẽ hơn hắn nhiều, Hình Viêm cũng có thể bảo đảm đánh bại được đối phương.

Cho nên đây vẫn là lần đầu tiên Hình Viêm gặp người như La Giản, chỉ dùng một cây đoản đao bình thường, liền có thể biến bản thân thành tường đồng vách sắt, phòng ngự được tập kích đến từ bốn phương tám hướng.

"Thực lực của anh thực không tồi." La Giản nói, hắn cảm thấy có chút hoài niệm, "Làm tôi nhớ lại ngày tháng trên chiến trường."

"Chiến trường?" Hình Viêm kéo dãn khoảng cách với La Giản, hắn nghe thấy câu nói của La Giản, liền thất thần hỏi.

La Giản cười rộ lên, "Đúng vậy, chiến trường, đó là một địa phương rất hỗn loạn, mọi người xung quanh đều là kẻ địch của tôi, tôi vĩnh viễn không biết giây tiếp theo sẽ có dạng công kích nào xuất hiện ở bốn phương tám hướng xung quanh, tới giết chết tôi, đối phó tôi, bởi vậy tôi luyện thành thói quen như vậy ––– tôi biến phòng ngự trở thành bản năng."

La Giản giơ con dao trong tay, hắn nhìn Hình Viêm, "Tôi cũng không suy đoán anh sẽ phát động công kích từ đâu, bởi vì mặc kệ anh sử dụng thủ đoạn công kích nào, tôi tin tưởng mình đều có thể ngăn cản được, đây đối với tôi là một loại bản năng, trước khi công kích của anh tới, thể xác của tôi cũng đã làm tốt chuẩn bị phòng ngự."

"Điều này... có thể sao?" Những câu nói của La Giản khiến nội tâm Hình Viêm như sông cuộn biển gầm, hắn đè thấp giọng, đưa ra nghi vấn, "Lúc trước cậu còn nói, những ngày tháng ở trên chiến trường... trong mật thất có địa phương như vậy sao?"

"Ai biết được?" La Giản lắc đầu, hắn đột nhiên dùng sức vung đoản đao trong tay, hơn nữa, một lần nữa hóa đoản đao thành cây dù màu đỏ, nhưng sau đó, hắn lại tùy ý đặt cây dù kia trên mặt đất, sau đó hắn nói với Hình Viêm: "Hiện tại, đến lượt tôi tấn công."

"Tấn công? Cậu không cần vũ khí?" Hình Viêm không dám tin, nhìn La Giản, tựa hồ không khỏi có chút phẫn nộ: "Cậu đây là xem thường tôi sao?"

"Không, sao có thể..." La Giản giảo hoạt biện giải: "Trong một khoảng thời gian, bởi vì tôi không có vũ khí, đều là cướp lấy vũ khí địch nhân tới đối phó bọn họ, hơn nữa, trên thực thế, cây dù của tôi cũng không thích hợp chiến đấu..."

Hình Viêm không lập tức đáp lời, đầu tiên, hắn thoáng nheo mắt, sau nó nửa ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm La Giản, La Giản thấp hơn hắn quá nhiều, chỉ có vậy hắn mới có thể đối diện tầm mắt đối phương, mà hắn cùng định dùng phương thức như vậy để suy đoán suy nghĩ của La Giản.

"Cậu thực thông minh, cậu sẽ trong quá trình chiến đấu mà học tập đối thủ của mình, quan sát, mô phỏng, học tập, sau đó thông hiểu đạo lý."

La Giản nhìn chằm chằm động tác Hình Viêm, không biết thế nào, hắn tựa hồ dậy lên hứng thú, hứng thú này khiến La Giản cười rộ lên, hắn tựa hồ bày ra một tư thế chuẩn bị tiến công, hơn nữa đồng thời nói với Hình Viêm: "Hiện tại, cho tôi thấy thân thủ của anh đi."

_______________

"Đội trưởng đã tiến vào hơn một giờ."

Trên đài giao dịch Nhất Diệp Cô Chu, ba người còn lại của Quỷ Anh đội xúm vào một chỗ thảo luận, bởi vì bọn họ không thể nhìn thấy tình huống cụ thể trong đấu trường, đương nhiên cũng không thể biết được tình hình chiến cuộc, nhưng thời gian càng lúc càng kéo dài, trong sân giao dịch Nhất Diệp Cô Chu đã người đi nhà trống, chỉ còn lại ba người này.

"Đi vào cùng đội trưởng chính là cái tiểu quỷ lúc trước sao?" Giám khảo của Quỷ Ảnh đội hôm nay mở miệng, chính là người đàn ông gầy lùn kia, hắn chỉ cao tầm một mét bốn mét năm, so với con gái còn lùn hơn một chút, gần như có thể gọi là Chu nho(thần lùn); dáng người hắn cũng thực gầy yếu, giống La Giản, chính là dáng người trẻ con, trên người còn mặc đồ tác chiến màu đen không hòa hợp, trên lưng lại cõng một cây nỏ chữ thập quá khổ người.

"Đúng vậy, chính là đứa nhỏ nói chuyện cùng đội trưởng lúc trước, nhìn bộ dáng có vẻ không quá lợi hại." Một người khác cũng mở miệng, là một người cả người toàn thân trên dưới đều che kín mít, đeo khẩu trang găng tay, còn có mũ, chỉ lộ mỗi đôi mắt, thậm chí đôi mắt còn đeo kính bảo hộ.

Nhìn không ra nam nữ, giọng nói cũng rất trung tính.

Người cuối cùng cũng mở miệng, đây là một người đàn ông vóc dáng rất cao, có thể là con lai Trung Âu, tóc hắn màu sợi đay, đôi mắt cũng là màu nâu, khuôn mặt hình dáng thâm thúy hơn người Châu Á, thân cao ước chừng một mét chín, thân hình thon dài đẹp trai, hắn nói:

"Một đứa nhỏ lại có thể giữ chân đội trưởng ước chừng một tiếng, sắp phải bắt đầu tiến hành chạy thoát mật thất tiếp theo rồi, nếu bọn họ không đi ra, chúng ta sẽ bị mật thất cưỡng chế kéo vào mật thất."

"Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?" Chu nho vóc dáng thấp bé lay nỏ chữ thập trên lưng, nói.

"Khả năng không cao, với năng lực của đội trưởng, cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hắn cũng có thể dễ như trở bàn tay mà chạy thoát."

Sau đó, khi mấy người đang nôn nóng chờ đợi, không gian trong sân giao dịch đột nhiên vặn vẹo, sau đó cửa đấu trường liền bị mở ra, Hình Viêm và La Giản một lần nữa trở về Nhất Diệp Cô Chu.

Đấu trường là mật thất đặc thù, chuyên dùng để huấn luyện chiến đấu, trong đấu trường không có "tử vong", cho dù người chơi bị thương trí mạng trong đấu trường, người bị thương cũng chỉ gần chết, vĩnh viễn không thật sự chết đi. Đồng dạng, cho dù nhận phải thương tổn gì trong đấu trường, ở một khắc rời khỏi, đều hóa thành hư ảo.

Nhưng trọng thương trên thân thể sẽ bị tiêu trừ, không có nghĩa trọng thương trên tinh thần sẽ đơn giản như vậy, nói không có là không có.

Giờ phút này, thiếu niên Hình Viêm chính là ví dụ điển hình.

Từ một khắc đi ra, hắn bắt đầu hoài nghi thực lực của mình, lòng tự tin của hắn bị đả kích, hắn tự hỏi bản thân mình có lực lượng để tiếp tục dẫn dắt đội ngũ hay không.

"Có được." Lúc này, La Giảng phảng phất như đoán được tâm tư của Hình Viêm, đứa nhỏ này đứng bên người Hình Viêm, còn ỷ lại, duỗi tay nắm lấy một bàn tay Hình Viêm, hẳn ngẩng đầu nhìn Hình Viêm, "Anh có tiềm lực khó có thể tin được."

"Cậu đang khích lệ tôi sao?"

Hình Viêm cảm thấy thật thất bại, hắn chưa bao giờ thua thảm hại như vậy, ngay cả thời gian phản kích cũng không có, đã bị một đứa nhỏ một chiêu giết chết.

Hắn thậm chí không thấy rõ đối phương xuống tay như thế nào, chỉ cảm thấy trên cổ mình tê rần, bị kẻ địch bổ một đao, trong nháy mắt kia, hắn cư nhiên ngất đi, thời điểm tỉnh lại thấy đứa nhỏ kia quỷ dị ghé lên người hắn... Đúng vậy, chính là ghé lên người hắn, khuôn mặt nhỏ gác trên ngực hắn, khi hắn tỉnh lại, đối phương còn dùng đôi mắt xám xịt nhìn chằm chằm Hình Viêm.

Thân thể đứa nhỏ mềm như bông, thoạt nhìn một chút sức mạnh cũng không có, đặc biệt là khi La Giản cuộn tròn lại, sẽ biến thành một nắm nho nhỏ, giống tiểu động vật đáng thương, yếu ớt không chịu nổi một kích, ban đầu khi Hình Viêm giao thủ cùng đứa nhỏ này, thậm chí còn có ảo giác đang chơi đùa với trẻ con.

Nhưng rất nhanh hắn liền biết đây không phải ảo giác.

Tay nhỏ chân nhỏ này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể có được... sức mạnh giống như quái vật như vậy?!

Hình Viêm nắm tay nhỏ của La Giản, đặt trong lòng bàn tay mình nhéo nhéo. La Giản sau khi đánh với hắn một trận liền trở nên đặc biệt ngoan ngoãn, Hình Viêm bảo hắn đi qua hắn liền đi qua, Hình Viêm sờ sờ tay nhỏ của hắn, hắn cũng không phản kháng, hắn còn dùng mắt to ướt át nhìn chằm chằm Hình Viêm không chớp mắt, cảm giác ngoan ngoãn nghe lời thực khiến người ta yêu chết... Cảm giác này không biết từ đâu mà tới, nhưng Hình Viêm chính là cảm thấy như vậy.

Nhưng thời điểm chiến đấu, đứa nhỏ này thật sự rất giống ác quỷ địa ngục, sát khí còn có mùi máu tươi tràn ngập quanh thân, chỉ cần đứa nhỏ này đứng trước mặt hắn, Hình Viêm liền có cảm giác mình đang đối mặt một đội quân thiên chuy bách luyện* từ biển máu giết ra. (trải qua muôn vàn thử thách)

Thế nhưng khi không chiến đấu...

Hình Viêm bế La Giản lên, đứa nhỏ thực nhẹ, cũng chẳng nặng hơn mèo là bao, ôm dù đỏ của hắn mà cuộn thành một nắm, khi hắn bị ôm còn dùng ánh mắt rụt rè sợ hãi nhìn Hình Viêm, ánh mắt kia muốn bao nhiêu yếu ớt liền có bấy nhiêu yếu ớt, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, so với kẻ gặp Phật giết Phật thấy ma giết ma thấy thần giết thần lúc trước quả thực là... khác nhau như trời với đất!

Chẳng lẽ, tên này là phái kỹ thuật diễn?

Hình Viêm xách theo đứa nhỏ trong tay, nhịn không được mà nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó có vấn đề, nhưng cẩn thận nghĩ tới nghĩ đi, cũng không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề.

Mà lúc này, đứa nhỏ cũng mềm như bông, đánh gãy suy nghĩ của hắn, nói: "Hiện tại, tôi có tư cách... gia nhập đội ngũ của anh đi?"

"Với thực lực của cậu, hoàn toàn không cần đội ngũ đi."

Đây chính là lời nói thật, Hình Viêm tuy rằng không biết đứa nhỏ này đã trải qua chuyện gì, nhưng thực lực và chỉ số thông minh của đối phương đều không phải thứ một đứa nhỏ có thể có được, giải thích thỏa đáng duy nhất chính là, đứa nhỏ này cũng không phải một đứa nhỏ thật sự, mà là một người chơi cao cấp sử dụng đạo cụ hoặc phương pháp khác mới có thể biến thành bộ dáng trẻ con hiện tại.

Nếu thật sự là vậy, người chơi cường đại như vậy căn bản không cần tất yếu gia nhập Quỷ Ảnh đội, cho dù Quỷ Ảnh đội là đội ngũ mạnh nhất hiện tại, nhưng cũng chỉ là giai đoạn hiện tại mà thôi, Hình Viêm biết rõ thực lực đội ngũ của mình, phía sau còn có vô số đội ngũ chỉ đợi đuổi kịp rồi vượt qua bọn họ.

Hơn nữa, vẫn luôn đứng ở vị trí số một, có lẽ không phải dấu hiệu đặc biệt tốt cho Quỷ Ảnh đội, đạo lý cây to đón gió lớn Hình Viêm hiểu rõ, cho nên thời gian gần đây, hắn cũng tính toán sẽ low-key một chút, ban đầu hắn thậm chí còn định để một người không đặc biệt mạnh gia nhập vào đội để kéo thấp tổng thực lực đội ngũ xuống.

Tựa hồ phát hiện Hình Viêm không nguyện ý thu mình vào túi, La Giản nóng nảy, bò tới bò lui trên người Hình Viêm, ý lại cọ cọ đối phương, nói: "Tôi sẽ làm một người bình thường trong suốt."

Hình Viêm nghe hắn nói có chút dở khóc dở cười: "Cái gì là người bình thường trong suốt?"

"Ừm... không hỗ trợ, không can thiệp, không tham dự." Đứa nhỏ kia nghiêm trang trả lời, "Các anh tự mình hoàn thành chạy thoát mật thất, anh có thể coi tôi là người đi ngang qua mua nước tương."

"Vậy tôi đây thêm cậu vào đội có ý nghĩa gì?"

"Có ý nghĩa chứ!" La Giản đột nhiên kéo gần khoảng cách giữa mình và Hình Viêm, hắn quả thực sắp mũi chạm mũi Hình Viêm rồi, hắn còn cầm ô, đem chính mình cùng Hình Viêm đều bao lại, hắn phảng phất như nhìn thấu Hình Viêm, hắn nói –––

"Bởi vì tôi biết, anh muốn lấy được sức mạnh từ chỗ tôi, cho dù là trắng trợn lấy, hay là ngầm đánh cắp lấy."

Câu này của La Giản nói trúng rồi.

Hình Viêm quả thực muốn có được sức mạnh, đây là lần đầu tiên hắn gặp đối thủ cường đại như vậy, tuy rằng thua cuộc, nhưng thực tế, hắn là loại người càng thất vọng càng cố gắng hơn, hắn cũng không cho rằng mình sẽ lặp đi lặp lại, thất bại nhiều lần, sự xuất hiện của La Giản khiến hắn sinh ra ý niệm muốn đánh thắng La Giản...

Mà, phương pháp tốt nhất nhanh nhất để đánh bại đối thủ, chính là học tập từ đối thủ của mình.

Không suy nghĩ nhiều, Hình Viêm liền lấy ra tờ giấy trong túi, viết một phong thư mời tổ đội ngắn gọn, sau đó La Giản liền vung bút ký tên lên tờ giấy, bọn họ liền chính thức hợp thành đội ngũ.

Các đội viên khác của Quỷ Ảnh đội còn chưa kịp sờ tới manh mối, nhưng bọn họ cũng không kịp dò hỏi, bởi vì lần chạy thoát mật thất tiếp theo phải bắt đầu rồi, Nhất Diệp Cô Chu nhẹ nhàng trôi nổi trên biển mây, ánh nắng chiều dần dần biến mất, màn đêm cũng từng chút một buông xuống.

______________

Mấy hôm nay nghe nhạc của anh indo này, hay muốn ngất T.T nhưng anh ý để râu dê nhìn khó chịu quá tr

https://youtu.be/isHU4xtaytM

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.