Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 198: Chương 198




Cho dù sức mạnh của đám quái vật không phải tuyệt đỉnh, nhưng dưới sự vây công của nhiều quái vật như vậy, mọi người cũng không tránh được những vết thương lớn nhỏ khác nhau. La Phong là người bị thương tương đối nghiêm trọng, đại khái bởi vì năng lực cận chiến của hắn không quá mạnh, thế nên Uyên đứng bên cạnh sẽ liên tục giúp đỡ hắn.

Nhưng dù vậy, ngẫu nhiên có lúc, Uyên thật sự không giúp được. Hình Viêm thì tương đối nhẹ nhàng, bởi vì đám quái vật dám tới gần hắn đều bị đao không gian vô hình của hắn chia năm xẻ bảy, có lẽ là ý thức đoàn đội trước kia bắt đầu phát tác, hắn và Đoạn Ly phối hợp tốt không ngờ, hơn nữa cũng sẽ để ý đến an toàn của A Lam đứng ở trung gian. Đồng thời, Hình Viêm cũng tìm cơ hội để quan sát Uyên bên kia, sau khi phát hiện Uyên không cần sự trợ giúp của hắn, tựa hồ cảm thấy có chút mất mát.

Ngoài ý muốn chính là, Tề Lăng thật ra rất lợi hại, hắn dùng móng vuốt mang độc có hiệu quả cảm nhiễm, một vuốt đi xuống là cả tảng lớn quái vật nằm rạp, còn liên hợp cùng Uyên bảo vệ an toàn cho La Phong.

La Phong kỳ thật là người có lực công kích mạnh nhất, vũ khí tầm xa đại khái đều có lực sát thương cao, đáng tiếng, năng lực sinh tồn lại thấp, thế nhưng La Phong có lẽ đã quen với việc bị thương, hơn nữa, năng lực khôi phục của hắn cũng không tệ.

A Lam bị kẹp ở giữa, không cần lo bị quái vật tập kích, mọi công kích đều bị đội viên xung quanh ngăn cản, mà các loại kỹ năng buff, hồi máu, chữa trị cũng như không cần tiền mà sung sướng rải, không cần hao phí quá nhiều năng lượng, lại có thể nâng cao hiệu suất cho đội ngũ.

Tổ hợp này vốn dĩ cực kỳ kiên cố, bọn họ gần như đã chạm tới được cổng nhà thờ, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, Tề Lăng luôn đi trong đội ngũ không biết suy nghĩ thế nào, hắn đột nhiên vươn móng vuốt của mình, móc lấy cánh tay A Lam đang đứng ở vùng an toàn...

A Lam chỉ cảm thấy cánh tay mình đau đớn kịch liệt, khi hắn kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy biểu tĩnh dữ tợn đan xen phẫn nộ của Tề Lăng, Tề Lăng nói nhỏ một câu bên tai A Lam, sau đó Tề Lăng móc lấy cánh tay hắn vung ra, A Lam bị vứt ra khỏi khu an toàn, bị Tề Lăng ném vào giữa biển quái vật.

Mà đây là sự tình đột ngột phát sinh, các đội viên xung quanh đều chỉ để tâm tới đàn quái vật trước mặt mình, bọn họ giao sau lưng cho những người bạn mình tin cậy, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới loại chuyện phản bội này, mà phản bội, thế nhưng lại phát sinh vào thời khắc như vậy.

Không ai kịp phản ứng lại, ngay cả Uyên cũng thảng thốt, hắn theo bản năng vươn tay muốn kéo A Lam trở về, nhưng quá chậm, đôi tay bọn họ lỡ mất nhau giữa không trung, sau đó, A Lam lập tức bị đàn quái vật mãnh liệt nhấn chìm, biểu lộ sợ hãi dừng tại khuôn mặt hắn trong một khắc này, cũng dừng lại trong tầm mắt của Uyên.

Mạng sống treo trên sợi chỉ, không ai có thể cứu hắn.

A Lam trong nháy mắt liền cảm thấy như vậy, hắn còn không kịp tự hỏi tại sao người gọi là Tề Lăng kia lại muốn ném mình ra, tại sao lại muốn tấn công hắn, A Lam không kịp suy nghĩ những chuyện đó.

Hắn chỉ nghĩ, làm thế nào để sống sót?

Tử vong chẳng lẽ là chuyện có thể xảy ra trong một khoảng khắc như vậy sao?

Ta sẽ chết sao?

A Lam lảo đảo ngã trên mặt đất, quái vật xung quanh lập tức chen chúc bao vây hắn, mỗi một con đều mở rộng miệng to như bồn máu với hàm răng sắc bén, mỗi một con đều giơ lên móng vuốt mà tru tréo, A lam cảm thấy thân thể mình như bị móng vuốt quái vật xỏ xuyên qua, hắn cảm thấy ngực mình có một cảm giác đau đớn bén nhọn.

Mà trước lúc tử vong, mọi ký ức đã đánh rơi liền như thủy triều dội về trong não hắn, hắn ngẩng đầu nhìn Uyên đang lao về phía mình, Uyên đã bỏ mặc đội ngũ phía sau, như thiêu thân lao vào lửa, thân thể trẻ em nhỏ gầy lao vào biển quái vật.

Hắn lao về phía mình, hắn vươn tay.

A Lam biết, chỉ cần mình có đủ sức lực để vươn tay, hắn sẽ được cứu, hắn biết Uyên rất mạnh... Phải nói là La Giản, đúng vậy, La Giản, là người bạn hắn quan tâm, thương yêu.

Đó là thứ tình yêu cũng không thể sánh được.

Nhưng không thể, Phong Vũ Lam không có sức lực, cho dù hắn cố gắng thế nào, hắn cũng không thể nâng cánh tay mình lên, dù chỉ một phân một hào, những con quái vật đó giống như một đám quỷ chết đói mà túm lấy hắn, bắt lấy hắn...

Sau đó, A Lam thấy một ánh sáng lóa lên trước mắt.

Ánh sáng đó giống như sứ giả xua tan bóng tối, biến toàn bộ quái vật xung quanh hắn thành tro tàn, rất nhanh sau đó, hắn thấy Uyên hoảng sợ lao tới, trong tay cầm một cây cung hình trăng non, mặt đầy vết máu.

"A Lam, cậu... không sao chứ?" Phong Vũ Lam nghe thấy giọng đối phương có chút run rẩy. Hắn vốn muốn nói mình không sao, nhưng vừa mở miệng liền có một dòng máu ộc lên cổ họng hắn, Uyên duỗi tay tới vuốt ve khuôn mặt hắn, tay đứa nhỏ này đang phát run, nhưng giọng hắn lại ra vẻ trấn định, "Không sao... không sao, tớ rất nhanh có thể chữa khỏi cho cậu, không sao, cậu vẫn ổn..."

Có máu nóng rơi trên mặt A Lam, hắn cảm nhận được, hắn muốn thấy rõ mặt Uyên, nhưng tầm mắt lại mơ hồ đến vậy. A Lam mơ hồ cảm thấy quanh thân thể Uyên đang sáng lên, đây có thể là ảo giác do hắn bị trọng thương mà sinh ra, nhưng người này thoạt nhìn cường đại mà mỹ lệ, khí thế của hắn có thể xua tan lạnh lẽo và bóng tối xung quanh.

Không biết tại sao, A Lam cảm thấy có chút yên tâm, chỉ cần thấy La Giản, hắn liền yên tâm.

Thời điểm ý thức gần như tiêu tán, A Lam thấy Đoạn Ly cũng tới đây, người đàn ông này dùng đường đao mình làm mắt trận, tạo ra một trận phòng ngự giữa biển quái vật, chặn lại bọn quái vật xung quanh, sau đó hắn quỳ gối bên người A Lam, tựa hồ muốn duỗi tay bế A Lam lên, nhưng máu chảy đầy đất khiến hắn không biết đặt tay chỗ nào, hắn mờ mịt, quay ra nhìn Uyên xin giúp đỡ.

"Cậu có thể cứu em ấy, đúng không?"

Uyên thậm chí không kịp nói chuyện, chỉ biến vũ khí thành dao phẫu thuật của tên hề, nhưng không biết tại sao, đối mặt người bạn mình quan trâm, hắn hoảng loạn tới mức ngón tay đều đang phát run.

"Cầm máu... phải cầm máu trước." Uyên nhắc đi nhắc lại, xé vải trên quần áo xuống, không ngừng sử dụng kỹ năng chữa khỏi của vũ khí, nhưng không biết tại sao, miệng vết thương của A Lam lại khôi phục chậm đến vậy, chậm tới mức khiến Uyên cảm thấy tuyệt vọng!

"Đúng rồi, tên chết tiệt kia!" Uyên bỗng nhiên nghĩ tới, Tề Lăng công kích A Lam... vũ khí Tề Lăng có độc, là một loại kịch độc có khả năng ăn mòn, khiến khí quan suy kiệt từ bên trong, hơn nữa... không thể giải.

Trên đấu trường Tu La, Uyên không sợ loại độc này, bị độc chết còn có thể sống lại, dù sao còn có thể sống lại... Đúng vậy, chính là loại tư duy đáng chết này, cảm thấy chỉ cần có thể sống lại, cái gì cũng không sao cả...

Uyên gầm rú, hung hăng đấm lên mặt đất, hắn nỗ lực thúc giục bản thân nghĩ ra một phương án, mau nghĩ cách cứu bạn mình, sau đó hắn hung hăng tát mình một cái, lại đột nhiên kéo xuống từ lỗ tai một cái khuyên, trực tiếp rơi trên mặt đất.

Khuyên tai vỡ vụn, ánh sáng tỏa ra bốn phía, nhưng rất nhanh ánh sáng kia tiền tổ hợp lại, hiện ra một bóng người.

Tên hề vẻ mặt mờ mịt xuất hiện.

Hắn còn chưa kịp hiểu rõ trạng huống hiện tại, đã bị Uyên kéo tới, khiến hắn thiếu chút nữa ngã xuống đất thành một tư thế chó gặm xương. Sau đó liền mờ mịt rút dao phẫu thuật ra, dựa theo ý Uyên bắt đầu trị liệu cho A Lam.

"Đậu má, đây là trúng động, còn có nhiều miệng vết thương như vậy." Tên hề lấy đủ loại dụng cụ y tế từ tùy thân mật thất, bắt đầu lăn lộn trên người A Lam.

Nhưng chưa tới mười lăm phút, trên trán tên hề cũng che kín một tầng mồ hôi, hắn cau mày, "Độc này cũng là một loại kỹ năng? Tôi chỉ có thể khiến độc tố ngừng lan ra, lại không thể khiến khí quan ngừng suy kiệt."

"Tôi không quan tâm!" Uyên rống lên, "Anh phải cứu cậu ấy!"

Tên hề dừng một chút, trả lời, "...Tôi hiểu, tôi sẽ làm được."

Đó là lần đầu tiên Uyên biểu hiện kích động cùng mất khống chế như vậy, khiến tên hề không cầm lòng được nhìn đứa nhỏ này một cái, hắn chưa từng thấy Uyên như vậy, vô luận trong tình huống nào, con người mạnh mẽ này chưa từng lộ ra dù chỉ một chút kinh hoảng, tên hề từng cho rằng Uyên mạnh mẽ như hắn thể hiện, nhưng hắn lại rõ ràng yếu ớt như vậy.

Vô Luật Thành không phải là một không gian do mật thất chế tạo ra, cho nên ở địa phương quỷ quái này, tử vong là tử vong chân chính, không có giả thiết trở về thế giới hiện thực liền phục hồi như cũ, mà Uyên cũng không thế phí nhiều công phu như vậy, giúp đồng bạn hắn tồn tại đi ra, rồi lại để họ nằm xuống.

Hắn tới một bước ngày hôm nay, không phải vì chuyện này, hắn phấn đấu lâu như vậy, không phải vì chuyện này! Hắn muốn cứu đồng bạn hắn, một người cũng không thể thiếu! Vì thế hắn gần như dâng lên toàn bộ bản thân mình! Tính mạng, thời gian, cùng vận mệnh, mà được hồi báo lại, chính là kết cục như vậy sao!?

Kết cục như vậy, sao hắn có thể can tâm!?

Uyên cơ hồ phải dùng toàn bộ bình tĩnh để khắc chế bản thân khống nghiến răng nghiến lợi, không điên cuồng trả thù, tận đến khi Hình Viêm và La Phong liên hợp xách Tê Lăng định chạy trốn trở về. Tề Lăng bị Hình Viêm đánh đến nửa sống nửa chết, chân tay hắn đều bị phế bỏ, dùng một tư thế thê thảm mà quỳ rạp trên mặt đất ––– Hình Viêm sẽ không nương tay với kẻ phản bội.

"Tại sao lại làm như vậy?" Uyên dùng toàn lực, cố gắng khiến bản thân có vẻ bình tĩnh, hắn dò hỏi người đang ngã trên mặt đất kia, nhưng Tề Lăng không trả lời, chỉ nghẹn ngào cười rộ lên, tiếng cười chói tai khó nghe. Hình Viêm nhíu mày đạp chân lên ngực hắn, dẫm đến mức Tề Lăng thống khổ ho khan hai tiếng.

Tề Lăng hơi thở thoi thóp, nửa sống nửa chết nói, "Tại sao? Đáp án ở trong túi tôi."

Uyên nghe vậy liền đứng dậy, đi tới bên người Tề Lăng, lục tìm trong túi hắn, thế nhưng lại thấy một tờ giấy thập phần quen mắt, mà khi Uyên thấy tờ giấy này, trong lòng hắn liền lạnh lẽo.

Trên tờ giấy chỉ viết mấy câu ngắn gọn, ý tứ đại khái là, muốn Tề Lăng trước khi đoàn người tiến vào nhà thờ, liền giết chết mọi người quanh Uyên, mà phần thưởng, chính là để Tề Lăng trở lại bên gia đình của hắn.

"Tôi chỉ muốn về nhà." Tề Lăng nửa chết nửa sống thở dốc, trong đáy mắt hắn tựa hồ còn hi vọng mỏng manh, phảng phất như thắng lợi nằm ngay trước mắt, hắn lặp lại những lời này, "Tôi nhớ nhà... rất muốn về nhà."

Mọi người đều vì mục tiêu mà hành động, đều vì nguyện vọng mà đấu tranh, niềm tin của bọn họ kiên cường như vậy, khát vọng của bọn họ mãnh liệt như vậy, bọn họ đều chờ mong được cứu rỗi, nhưng Chúa ơi, ngài nhìn không thấy sao?

"Thực xin lỗi." Uyên siết chặt tờ giấy trong tay, chậm rãi ngồi xổm xuống, hắn duỗi tay vuốt ve mái tóc lộn xộn của Tề Lăng, người này đã rất suy yếu rồi, nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ.

"Thực xin lỗi, anh không còn có nhà để về nữa rồi." Uyên thập phần lãnh khốc, nhẹ giọng nói, "Từ khi chúng ta tiến vào Vô Luật Thành, mật thất không định để bất luận ai trong chúng ta... sống sót rời khỏi."

Sau đó, Uyên để Tề Lăng lại đó, mặc kệ đối phương bị một đám quái vật vây quanh, nhưng không cần lo lắng, Tề Lăng sẽ không chết, trước khi đi, Uyên vẫn vẽ cho hắn một trận pháp phòng ngự, nó có thể giúp hắn có thêm thời gian để hấp hối.

Tên hề cảm thấy hoàn cảnh ồn ào náo động xung quanh không thích hợp để người bệnh nghỉ ngơi, kiến nghị mọi người đổi một địa phương khác, vì thế Đoạn Ly liền bế A Lam lên, đoàn người liền đi về phía nhà thờ lớn trước mặt.

Trước cửa nhà thờ vì chém giết mà máu dính đầy đất, máu từ đế giày họ để lại những hàng dấu chân máu trên bậc thang trắng tuyết của nhà thờ, những quái vật kia tuy canh giữ ở cổng nhà thờ, lại không hiểu sao, cũng không tiếp cận cánh cổng kia.

Tình huống Phong Vũ Lam không quá ổn định, cho dù tên hề lặp đi lặp lại nhiều lần, nói với Uyên rằng hắn đã khống chế được tình huống cơ bản của người bệnh, nhưng Uyên vẫn khẩn trương muốn chết, hắn liên tiếp ngó nhìn A Lam, nhưng dường như A Lam đã ngủ rồi.

Một người khác cũng khẩn trương bất an chính là Đoạn Ly, khẩn trương bất an biểu hiện rất rõ ràng trên khuôn mặt hắn, bởi vì hắn chưa từng biểu lộ ra biểu cảm mờ mịt như vậy, sự bình tĩnh đã bị hắn vứt lên chín tầng mây, giống như hoàn toàn không biết nên làm gì mới ổn, hắn cẩn thận ôm ma pháp sư trong lòng, sợ mình không cẩn thận sẽ đánh rơi hắn.

Lúc này, Hình Viêm cũng cảm nhận được cảm xúc không ổn định của Uyên, đi qua sờ sờ đầu đối phương, Uyên rối rắm xoay mấy vòng tại chỗ, sau đó nhào vào ngực Hình Viêm, ôm eo hắn, cọ cọ đầu trên quần áo hắn, động tác này cực kỳ đáng yêu, khiến tim Hình Viêm bùm bùm đập.

Sau đó bọn họ liền mở cổng nhà thờ, khiến mọi sự vật trong đó hiện ra không sót thứ gì trước mắt mình.

Trong nhà thờ có một pho tượng chúa Jesus bị tra tấn trên thánh giá, phía trước pho tượng có một người đang đứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.