Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 80: Chương 80




Quan niệm thời gian ở trong huyệt mộ trở nên mơ hồ dị thường, di chứng mất máu của La Giản dần dần thể hiện ra, cậu vẫn luôn hôn mê, cho dù U linh vẫn luôn gắt gao ôm cậu ngủ, nhưng La Giản vẫn bất tri bất giác sốt cao, U linh tiêm dịch dinh dưỡng cho cậu cũng không khiến cậu tỉnh dậy.

“La Giản, tỉnh tỉnh.” U linh vỗ vỗ mặt La Giản, bức bách em trai mình mở mắt, La Giản vẻ mặt mơ hồ mở mắt ra, nhìn thoáng qua anh họ, một câu cũng không nói, lại nhắm mắt tiếp tục hôn mê.

Đôi mắt cậu vẫn là màu mắt bình thường.

U linh chỉ cần xác định điểm này là đủ rồi, hắn xé rách băng vải bọc trên cổ La Giản, băng vải sớm đã loang lổ vết máu, trên cơ bản đều đã nhiễm đỏ, trên cổ La Giản bị cắt một vết sâu, nhưng đã được xử lý khẩn cấp, miệng vết thương được khâu chỉ, dường như còn được bôi loại thuốc kì quái nào đó, tuy rằng mất nhiều máu, nhưng bị thương ở vị trí trí mạng như động mạch cổ, bôi thuốc gì cũng không khiến La Giản lập tức khỏi hẳn được.

Bởi vậy, vẫn có không ít máu chảy ra.

U linh lấy từ tùy thân mật thất của mình ra lượng lớn dụng cụ y tế, hắn chuẩn bị toàn diện hơn La Giản nhiều, cả bàn giải phẫu cùng dụng cụ đều được hắn mang ra. Hắn bắt đầu bôi thuốc cùng thay băng cho La Giản, trong lúc này U linh phát hiện, La Giản không chỉ có thương tích trên cổ, trên vai cũng có, tuy nhiên, hai vết thương trên vai nhẹ hơn nhiều, nhưng U linh vẫn thay băng vải cho cậu.

Vừa rồi nhìn miệng vết thương trên cổ La Giản, miệng vết thương này phi thường trí mạng, vừa nhìn đã biết là người có kinh nghiệm y học ra tay, hoàn mỹ cắt vào động mạch, huyết áp sẽ khiến máu như suối mà phun ra, vết thương trí mạng như vậy, có thể khiến La Giản trong vòng vài giây đồng hồ mất máu mà chết!

Nhưng mà, băng vải buộc gắt gao trên cổ La Giản, khiến U linh biết được sau đó có người đã cứu cậu, hơn nữa người cứu cậu – phi thường lợi hại.

Không chỉ cầm máu, mà còn khâu miệng vết thương, mười phần kịp thời mà cứu La Giản trước cánh cửa tử vong, thậm chí còn đặt La Giản ở nơi đó... U linh nhớ tới lúc trước, khi mình tìm thấy La Giản, là một căn mộ thất liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, gian mộ thất kia bày rất nhiều bếp lò, trên mặt đất cũng bị chạm rỗng cùng rải rác rất nhiều nguyên liệu, tựa hồ chỉ cần người đi vào kích phát cơ quan, ngọn lửa sẽ rầm rầm thiêu đốt! Đốt kẻ xâm lấn sống sờ sờ biến thành tro tàn!

Nhưng trong căn phòng kia có một đài cao an toàn mười phần, lúc ấy La Giản đang nằm ở giữa đài cao kia, an ổn ngủ nơi đó, ngọn lửa hừng hực không thương tổn đến cậu một li nào, dường như có người cố ý đặt cậu ở đó, sau đó người này còn cố ý kích phát cơ quan, để La Giản nằm giữa một biển lửa.

Nếu không phải U linh kịp thời phát hiện ra cậu, không chừng La Giản không bị thiêu chết, nhưng sẽ bị khói sặc chết.

Nhưng điểm này cũng rất kỳ quái, U linh cảm thấy mình phát hiện ra La Giản quá mức kịp thời, kịp thời đến mức như có người đã biến trước hành tung của hắn, vì thế đặt La Giản ở nơi U linh nhất định phải đi qua, sau đó U linh có thể “vừa lúc” La Giản gần chết mà cứu cậu.

U linh nhăn mày, hắn thay quần áo đầy máu trên người La Giản, mặc cho cậu áo khoác dầy một chút. La Giản vẫn mặc bộ cổ trang kia trên người, quần áo kia đã bị máu nhiễm đỏ, lại còn rách tung tóe.

U linh cởi áo ngoài cổ trang của cậu ra, nhưng không cởi áo trong màu trắng ra, hắn mặc cho La Giản một cái áo khoác quân đội thật dày, nhiệt độ cơ thể La Giảm giảm xuống quá thấp, cũng có nghĩa là sức chống cự của cậu yếu đi nhiều. Trong huyệt mộ sâu thẳm dưới nền đất này, chưa nói tới nhiệt độ thấp, có lẽ trong không có còn có vài loại virus không biết tên.

Nếu miệng vết thương La Giản nhiễm trùng thì càng không xong.

Bởi vì La Giản luôn hôn mê, U linh quyết định bế cậu tiếp tục đi.

Giá trị may mắn của U linh cao hơn La Giản nhiều, vận khí không xong kia của cậu, cậu chẳng làm gì cũng lạc đồng đội, còn không thể không giả thành người chết nằm cho nhóm địch nhân vây xem, bị đuổi giết lại còn suýt nữa bị giết, trình độ không xong không chỉ là một chút đâu!

Nhưng đây dường như cũng là một loại may mắn, bởi vì cũng như vậy mà cậu trùng hợp phát hiện chủ mộ thất của “quỷ”, còn lấy được không ít thông tin từ phía kẻ địch.

Lấy được sinh cơ trong tuyệt cảnh, được La Giản phát huy đến trình độ đỉnh cao.

Còn anh trai cậu, giá trị may mắn của hắn giờ phút này cũng được thể hiện, khi hắn bế La Giản rẽ phải rẽ trái, không biết đi đến đâu, cư nhiên gặp được đồng đội lạc nhau đã lâu của họ.

Đoạn Ly bế A Lam cũng đang hôn mê, cùng U linh đang bế La Giản, gặp nhau. Hai người giằng co một lát, Đoạn Ly mở miệng trước: “Thiên Khải giả?”

U linh trên dưới đánh giá Đoạn Ly một lần, cái tên đeo mặt nạ ác quỷ này khiến hắn cảm giác không quá thoải mái, hơn nữa mặt nạ hắn quả thực rất quen thuộc, U linh lập tức nghĩ tới nhân vật nổi danh trong đám người chơi: “Cậu là kẻ nghìn mặt?”

Đoạn Ly nghe thấy đối phương gọi hắn như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: “Xem ra thanh danh của tôi ngày càng vang dội.”

“Hừ, có nghe qua, bọn họ đều bảo cậu là tên tiểu nhân ti tiện chỉ biết phản bội.” U linh dường như hiểu ra cái gì, nói: “Xem ra bây giờ chúng ta không thể không ở cùng một đội.”

“À...nhớ ra rồi, hình như tôi cũng nghe qua về anh.” Đoạn Ly cũng đánh giá U linh trên dưới một lần, một số đặc điểm của đối phương cũng khiến Đoạn Ly suy đoán được, tuy rằng đeo mặt nạ nên nhìn không ra biểu tình, nhưng ngữ khí tràn ngập trào phúng: “Người như anh rất hiếm thấy nha, những kẻ kí kết khế ước cả đời với mật thất hầu như đều đã chết, còn sống chỉ có mình anh.”

“Cậu đang cố ý chọc giận tôi sao?” Ấn tượng của U linh về Đoạn Ly không tốt lắm, tên này sở dĩ nổi danh chính là vì danh dự hắn chẳng ra sao, mỗi mội đội ngũ gặp hắn đều bị phản bội, hơn nữa bởi vì hắn luôn mang các loại mặt nạ khi chiến đấu, cho nên mới bị người ta đặt biệt danh là kẻ nghìn mặt.

Đoạn Ly dường như nhận ra U linh đang phòng bị hắn, cười nói: “Đừng lo lắng, ít nhất giai đoạn hiện tại, tôi sẽ không làm ra hành vi điên cuồng chọc dao sau lưng.”

U linh nheo mắt: “Lời cậu nói... có nghĩa là về sau cậu sẽ đâm dao sau lưng chúng tôi?”

“Ai biết được?” Đoạn Ly thật thật giả giả, trong giọng nói tràn đầy ý vị kì quái, cho dù người chơi lâu năm thâm kinh bách chiến như U linh cũng không nhìn ra tên tâm địa gian xảo này giấu gì trong bụng, đành phải hừ lạnh một tiếng rồi lờ hắn đi. Hắn nhìn thoáng qua A Lam trong ngực Đoạn Ly, dừng một chút, dường như cảm thấy có điểm quen mắt.

“Người trong ngực cậu, cũng là đồng đội sao?” Ánh mắt U linh tạm dừng trên má A Lam.

Đoạn Ly theo bản năng ôm A Lam chặt một chút, trả lời: “Đương nhiên.”

“Như vậy thật đúng là không xong.” U linh cũng nhìn La Giản trong lòng: “Đã mất đi hai sức chiến đấu.”

“Anh chắc chắn bọn họ có thể trở thành sức chiến đấu?” Đoạn Ly cười rộ lên: “Không cần sử dụng tới bọn họ.”

U linh cũng cười lạnh theo: “Cũng chưa chắc.”

Có lẽ La Giản không có tác dụng về mặt chiến đấu, nhưng cậu đã một mình đạt được manh mối xuất chúng, cậu nhận được thân phận chủ mộ thất, cùng một số đạo cụ nhỏ có khả năng phát huy, còn có một mảnh bản đồ huyệt mộ, có thể nói, La Giản đã chiếm ưu thế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu có thế tìm được cửa ra sớm hơn đội địch.

Ngược lại, kỳ thật A Lam cũng nhận được đạo cụ phi thường không tồi từ phó bản ẩn, có thể giúp toàn bộ đội ngũ bọn họ thoát ly cửa ải khó khăn. Nhưng hiện tại trên người A Lam còn tồn tại một vấn đề khiến người ta đau đầu – linh hồn của cậu vẫn chưa trở về.

Vấn đề có liên quan tới linh hồn, U linh dường như có tâm đắc về phương diện này, chủ động tiến lên xem xét tình hình A Lam, liết mắt một cái liền hiểu khốn cảnh hiện tại của cậu, nói: “Hồn phách của cậu ấy chạy đâu rồi?”

“Không biết.” Hiếm thấy, Đoạn Ly lo lắng sốt ruột nhíu mày: “Trong thân thể cậu ấy còn có một linh hồn khác, là kẻ truy sát lúc trước tôi gặp phải... A, cái linh hồn của tên ti tiện kia bám lên người cậu ấy.”

“Vậy trước hết, đuổi kẻ truy sát khỏi thân thể cậu ấy, tên này chiếm cứ thân thể cậu ấy, cho nên cậu ấy không thể quay về thân thể của mình, chỉ có thể lâm vào trạng thái du đãng, nhưng trạng thái này không kéo dài được lâu, vượt qua 24 giờ, cậu ấy sẽ hồn phi phách tán.”

“Nói như vậy, anh có biện pháp sao?” Đoạn Ly tựa hồ thấy được U linh rất có kinh nghiệm với phương diện này, tựa hồ không còn sợ hãi, bởi cảm thấy hắn nhất định có biện pháp trợ giúp A Lam.

Nhưng khiến Đoạn Ly thất vọng chính là, U linh lại lắc đầu, nói: “Linh hồn là thứ nhìn không thấy sờ không tới, tất cả những gì tôi học được tới nay đều không sinh ra tác dụng gì với nó, tuy rằng có một vài người chơi đặc thù sẽ có kỹ năng liên quan tới linh hồn, nhưng thực rõ ràng, tôi cũng không nằm trong hàng ngũ này.”

Đoạn Ly tựa hồ có chút vô thố, ngữ khí trầm thấp: “Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ như vậy để cậu ấy chết đi sao?”

U linh lại nở nụ cười, hắn chọc chọc mặt A Lam trong ngực Đoạn Ly, sau đó xòe tay, híp mắt nhìn Đoạn Ly: “Cậu quá coi thường sự liên kết giữa linh hồn và thể xác, hiện tại linh hồn trong thể xác này không thể dung nhập được, nói cách khác, thân thể của cậu ấy sẽ cực lực bài xích linh hồn của kẻ truy sát, nếu lực bài xích này đủ cường đại, cậu ấy thực mau có thể đuổi hồn phách của người này ra ngoài, hơn nữa triệu hồi hồn phách nguyên bản của mình, sau đó cậu ấy liền tự nhiên mà tỉnh lại.”

“Được rồi, vậy quá trình này cần thời gian bao lâu?”

U linh sờ cằm mình: “Không biết, điều này tùy thuộc vào từng cá nhân, nếu cậu ấy là một kẻ vũ phu ngu ngốc như cậu, vậy thời gian cần tiêu tốn sẽ nhiều hơn một chút, nhưng nếu cậu ấy có được vũ khí thiên về ma pháp hệ, như vậy cậu ấy tuyệt đối có được tinh thần lực cường đại, sẽ đoạt lại thân thể mình nhanh hơn người khác nhiều...”

“Tôi không phải là kẻ vũ phu ngu ngốc!” Đoạn Ly phẫn nộ phản bác, sau đó nhìn A Lam trong ngực, nói: “Cậu ấy chính là thuộc hệ ma pháp... nhưng từ khi cậu ấy bị linh hồn phụ thể, đã trải qua vài giờ đồng hồ!”

Mà khi Đoạn Ly đang sôi nổi thảo luận cùng U linh, bọn họ ai cũng không nhìn thấy, giờ phút này, linh hồn A Lam đang trôi nổi bên cạnh họ.

Linh hồn A Lam là trong suốt, bởi vì lực hút không tên từ cơ thể mình, cậu chỉ có thể trôi nổi trong phạm vi bán kính năm mét quanh cơ thể mình, nhưng giờ phút này lực chú ý của A Lam không đặt trên cuộc nói chuyện của hai người, cậu như suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm cơ thể mình.

Ý thức của A Lam ở trạng thái linh hồn hỗn loạn hơn bình thường rất nhiều, cảm giác như đang nằm mơ, thân thể cùng hết thảy những thứ xung quanh đều có cảm giác không chân thật, tuy rằng ý thức thực hỗn loạn, nhưng A Lam vẫn đem lực chú ý tập trung trên thân thể mình, cậu biết nơi đó có một linh hồn hoảng hốt giống mình, lôi nó ra, là mình có thể trở về.

Người chơi ma pháp hệ có được tinh thần lực càng cường đại, cho dù ở trạng thái không có thân thể chỉ có linh hồn, bọn họ vẫn có thể bảo trì thần trí nhất định, vì thế mà động tác A Lam trở nên thông suốt, chỉ thấy cậu dễ như trở bàn tay mà vói tay vào ngực thể xác mình, sau đó lôi từ trong ra một hồn phách càng trong suốt hơn, hồn phách này tựa hồ có cảm giác hơi thở thoi thóp, thậm chí không có biện pháp bảo trình hình dạng hoàn chỉnh, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ phiêu tán thành trạng thái sương mù.

A Lam không hề thương hại linh hồn này, cậu duỗi tay tùy ý ném nó đi, sau đó chính mình bò lên thể xác của mình, trước mắt hỗn độn một trận, cậu liền thuận lợi đoạt lại thân thể của mình.

Cùng lúc đó, Đoạn Ly còn đang tranh luận trào phúng với U linh, Đoạn Ly đột nhiên cảm giác người trong lòng mình động, cúi đầu liền thấy, A Lam mở to hai mắt nhìn hắn.

“Tôi nói cậu ấy thực sau sẽ tỉnh!” U linh thấy A Lam tỉnh lại, trào phúng cười: “Nhưng cậu cũng thực quan tâm đến cậu ấy, cậu ấy là gì của cậu?”

Đoạn Ly căn bản lười trả lời, cúi đầu quan sát tiểu A Lam trong ngực mình, A Lam mơ mơ màng màng nhìn mọi thứ xung quanh, tuy rằng cậu còn nhớ sự tình xảy ra trong phó bản ẩn, nhưng sau khi rời khỏi phó bản ẩn biến thành trạng thái linh hồn phiêu đãng cậu lại không nhớ được gì, giờ phút này còn tưởng rằng mình vừa chạy thoát từ tay Tử thần, vẫn kinh ngạc chưa định thần đâu.

“Tôi thiếu chút nữa là bị kéo vào địa ngục!” A Lam phục hồi tinh thần, vẻ mặt nghĩ lại liền sợ hãi, thấy Đoạn Ly, lập tức túm lấy quần áo hắn, chôn mặt mình vào ngực hắn.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Đoạn Ly xoa đầu cậu an ủi, hơn nửa ngày, A Lam mới nói: “Tôi mơ hồ vào được một phó bản ẩn gì đó... Ầy sai rồi, là mật thất ẩn!”

Mật thất ẩn?!

Đoạn Ly cùng U linh tựa hồ đều bị kinh ngạc, đồng thời yên lặng không nói gì, Đoạn Ly cầm tay nhỏ của A Lam, nắm gắt gao: “Em làm thế nào mà chạy thoát?”

A Lam bị hắn dùng sức nắm tay mà đau đến nhe răng trợn mắt, dùng sức ném tay Đoạn Ly, nhảy ra khỏi ngực hắn, ủy khuất xoa cổ tay bị nắm đến đỏ bừng: “Thì như vậy mà chạy ra.”

“Vậy cậu đúng thật là may mắn, phó bản ẩn trong mật thất trên cơ bản đều có đi mà không có về, xác suất xuất hiện còn thấp hơn kẻ truy sát, nhưng đồng dạng, phần thưởng cũng phong phú đến giật mình.” U linh khiêng La Giản đang hôn mê trên vai, sau đó thoáng cúi đầu kéo mũ, trên mặt rũ xuống bóng đổ.

________________________

Ban đầu tui định 1 ngày 10 chương, vậy khoảng 14 ngày là edit xong rồi. Nhưng lạy chúa gõ đến chương thứ 7 thôi mà tay tui đã muốn rơi ra rồi. Chưa kể đến tháng sau tui về với ba má ăn chơi nhảy múa rồi, khó mà edit đc:< tháng này lại tự nhiên nảy ra 2 3 kèo bễ nữa T.T huhu muốn chăm edit mà cũng khó quá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.