“Ý nghĩa? Ha hả ––” Lão nhân nở nụ cười, từng khe rãnh trên mặt dính vào nhau, khiến hắn thoạt nhìn mười phần xâm lược: “Không có ý nghĩa, nơi này chỉ là một gian mộ thất dùng để cầm tù ta mà thôi.”
Huyệt mộ hùng vĩ này, cất giấu một bí mật.
Nhưng thời điểm lão nhân nói đến việc này, thần sắc lại không có chút hoài niệm hoặc cảm xúc hồi ức nào, phảng phất như, hắn chỉ đơn thuần kể một chuyện xưa, dùng ngữ điệu chậm chạp đến mức khiến người giận sôi, chậm rì rì mà kể câu chuyện này cho đám người U linh.
Khoảng rất nhiều năm về trước, trong một khu vực bần cùng phong bế nào đó, có một đám người sinh hoạt ở đó... hay nói cách khác, một dân tộc.
Nhóm người này đã sinh tồn tại khu vực này rất nhiều năm, một năm rồi lại một năm, một thế hệ tiếp một thế hệ. Trang phục cùng tập tục của bọn họ đều khác người thường, dựa núi gần sông, dựa vào săn thú cùng làm ruộng mà sống. Hơn nữa, tính bài ngoại của bọn họ rất nghiêm trọng, người tha hương tới đây đều sẽ bị xa lánh, sớm hơn chút nữa, nếu có dòng người tha hương vô tội lạc tới, phương pháp xử lý của bọn họ vô cùng tàn khốc, là trực tiếp giết chết người nọ.
Chỉ là theo thời đại tiến bộ, dân tộc phong bế này cũng không thể không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng bọn họ vẫn duy trì cảnh giác cao độ như trước, phân biệt rõ ràng tộc nhân của mình và người khác, và tự xưng bản thân là –– Yến tộc.
Người Yến tộc có một tín ngưỡng điên cuồng.
Bởi vì nơi Yến tộc sinh hoạt cằn cỗi lại xa xôi, thu hoạch đồng ruộng cũng không tốt, hầu như đều phải dựa vào ông trời ban phát mà sống. Nhưng núi rừng phụ cận lại đặc biệt tươi tốt, xa về phía bắc còn có một mảnh thảo nguyên lớn, có rất nhiều động vật, người Yến tộc dần dần lấy phương thức săn thú cùng chăn thả mà sinh sống, di chuyển sâu hơn về phương bắc. Nhưng dù vậy, nhân số Yến tộc bần cùng một năm lại một năm, càng lúc càng ít đi, đói khát cũng rét lạnh bao trùm sinh hoạt của bọn họ.
Bọn họ bắt đầu cầu nguyện thần minh mình thờ phụng.
“Thần” mà người Yến tộc thờ phụng rốt cuộc là thứ gì, không ai biết, nhưng mọi người dân Yến tộc đều điên cuồng tín nhiệm thứ này, bọn họ cho rằng Thần minh có thể cứu bọn họ thoát khỏi khốn cảnh, bọn họ rằng chỉ cần tiếp tục thờ phụng thần minh, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Dựa theo tập tục Yến tộc, cách vài chục năm, bọn họ sẽ chọn từ đám trẻ con mới sinh, chọn một đứa làm tộc trưởng, tộc trưởng sẽ là người “phát ngôn” của Thần minh, người dân Yến tộc tin tưởng Thần minh sẽ bám vào người tộc trưởng của họ, dẫn dắt bọn họ đi về phía ánh sáng.
Bởi vì, thời điểm bắt đầu tranh cử tộc trưởng, bọn họ đáng thương sẽ phải tiếp thu đủ loại huấn luyện, bọn họ sẽ có được đồ ăn tốt nhất cùng điều kiện nghỉ ngơi, nhưng lại không thể không chịu đựng đủ loại huấn luyện cùng tra tấn phi nhân tính, bọn họ từ mười mấy tuổi bắt đầu, đã phải một mình tiến vào rừng rậm săn thú, hơn nữa phải ở trong rừng trên nửa năm, nếu người nào trong bọn họ bất hạnh trong bọn họ chết đi, không sao, còn một đám lớn thay thế, đứa trẻ sống sót, là người chiến thắng cuối cùng.
“Ta là người cuối cùng sống sót trong đám trẻ kia.” Lão nhân trên cây thở dài khi kể câu chuyện xưa này, hắn im lặng một lát, tiếp tục kể: “Đúng vậy, khi ta trở thành người thắng cuối cùng, trở thành tộc trưởng, cũng là lúc... Diệt vong của Yến tộc bắt đầu.”
Căn bản không có Thần, không có những truyền thuyết thần kỳ hay đáng sợ, không có bất luận kẻ nào cứu rỗi Yến tộc đáng buồn này, sự tồn tại của tộc trưởng chỉ là bắt đầu của một bi kịch mới.
Người Yến tộc bởi vì dân cư thưa thớt, cực kỳ chú trọng chuyện đời sau, mỗi người đàn bà đều cần phải sinh hạ rất nhiều đứa trẻ, những người đàn ông thậm chí chỉ coi những người phụ nữ này là công cụ kéo dài huyết mạch, bởi vậy loại chuyện một vợ một chồng là không tồn tại, chỉ cần trong tộc có bé gái vừa tròn mười bốn tuổi, bất luận nam giới nào trong tộc cũng có quyền lợi hưởng dụng nàng, khi người phụ nữ không có được năng lực sinh sản, các nàng sẽ bị vứt bỏ.
Đúng vậy, lúc ấy, có một người phụ nữ bị vứt bỏ như vậy, nàng bị bệnh, đối với cái dân tộc lạc hậu phong bế này, đây là bệnh nan y, không cần phí phạm đồ ăn trân quý trên người đàn bà bị bệnh nặng này, cho dù nàng đã mang thai sáu tháng, nhưng với tình trạng thân thể suy yếu của nàng lúc đó, là không có năng lực sinh hạ đứa trẻ, trẻ con sinh non lại càng dễ chết, thậm chí còn có thể bị truyền bệnh từ người mẹ.
Người dân Yến tộc lập tức quyết định vứt bỏ nàng, mọi người sợ hãi chứng bệnh kỳ quái trên người nàng sẽ lây lan, đuổi nàng vào rừng rậm, muốn dã thú ăn thịt nàng.
Người phụ nữ tuyệt vọng lại vô cùng suy yếu hành tẩu trong rừng cây đen kịt, nàng thật bất hạnh, không có ai sẽ tới cứu nàng, cho nên thực mau nàng liền gặp phải bầy sói trong rừng, bầy sói bao vây nàng, bao quanh vây quanh, nàng cho rằng mình sẽ chết, ngay cả đứa con đáng thương chưa ra đời trong bụng, sẽ bị ăn thịt.
Nhưng không, bầy sói bao vây nàng, nhưng lại không ăn thịt nàng. Đúng vậy, đây là một kỳ tích, đại khái bụng bầu to của người phụ nữ khiến sói đầu đàn ý thức được điều gì, chúng xua nàng vào trong ổ sói của mình, mỗi ngày tìm quả dại cùng nước tới, thậm chí có cả thịt máu tươi đầm đìa không biết của động vật gì, cho người phụ nữ ăn.
Người phụ nữ sống sót, mỗi tối đều có rất nhiều sói cái vây quanh nàng cùng ngủ, truyền hơi ấm cho nàng, bụng nàng càng lúc càng lớn, nàng biết mình sắp sinh, nhưng cũng sắp chết, chứng bệnh nghiêm trọng khiến thể xác nàng suy sụp, nàng không biết bản thân có thể sinh hạ đứa nhỏ thuận lợi hay không, nàng ôm lấy một con sói cái trong bầy, đây là bạn lữ của sói đầu đàn, nàng cầu xin nó: “Sau khi ta chết, làm ơn để con ta sống sót chào đời.”
Thần nhất định nghe được câu nói của người mẹ vĩ đại này.
Trong quá sinh sinh sản, người phụ nữ này vĩnh viễn nhắm lại hai mắt, vì thế sói cái nhào lên xé rách bụng nàng, ngậm thai nhi máu chảy đầm đìa bên trong ra, đây là một giây phút đáng để ăn mừng, bởi vì đứa nhỏ đã sống sót! (Cả chương cứ đứa trẻ sống sót, lạy chúa đây là Harry Potter à)
Khỏe mạnh, hoàn chỉnh, còn sống.
Đứa trẻ được bầy sói con như con mình mà nuôi lớn, bầy sói cực kỳ bảo vệ đứa bé, con người trưởng thành chậm chạp bị chúng coi là yếu ớt, nhưng cũng chưa bao giờ vứt bỏ, chúng kiên nhẫn, một chút một chút dạy đứa trẻ mọi thứ mình biết, đứa trẻ được sói nuôi lớn hoàn toàn khác biệt với trẻ con bình thường, nó hung mãn tàn khốc hơn, tràn ngập thú tính, sẽ không nói tiếng người, chỉ biết tru lên như sói, sẽ không đi đường bằng hai chân, lại có sức lực phi phàm, móng vuốt cùng hàm răng đều bén nhọn mười phần.
Nhưng người dù sao vẫn là người, cho dù được sói nuôi lớn, đứa nhỏ này vẫn thông minh tuyệt đỉnh, nó rất sớm liền ý thức được mình khác bầy sói, đôi khi nó sẽ thấy thợ săn Yến tộc trong rừng rậm, nó biết những người này, mới là đồng loại chân chính của nó.
Nhưng đứa trẻ chỉ đứng từ xa quan sát những con người này, nhìn trộm bọn họ, học tập cùng bắt chước từ chỗ tối, thời gian dài quan sát, nó ngẫu nhiên có thể hiểu lời những người này nói, cũng có thể từ đó học tập được gì đó, nhưng nhiều hơn, thì nó không muốn tìm hiểu.
Đứa trẻ tràn ngập tò mò với con người, nhưng cũng tràn ngập sợ hãi, con người có thể thuần thục sử dụng lửa, cùng các loại vũ khí, cho dù khả năng phản ứng, thể lực, các tố chất thân thể của bọn họ không tốt như sói, lại vẫn có thể thành công vây săn bầy sói. Bọn họ cường đại, nhưng đôi khi nó cũng phát hiện, bọn họ tàn khốc với tộc nhân của chính mình còn hơn bọn họ tàn khốc với con mồi.
Thời điểm tuyển chọn Yến tộc trưởng bắt đầu, mười mấy đứa trẻ con người yếu ớt bị đưa vào rừng cây lớn, nó bắt đầu tạm thời rời khỏi bầy sói, nó cảm thấy thực tò mò với bọn họ, nó chọn một đứa trẻ trong đó, thật cẩn thận đi theo sau hắn, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nó to gan tiếp cận một con người.
Mà thiếu niên nhân loại bị nó chọn lựa, là người cuối cùng sống sót, trở thành tộc trưởng, được tôn sùng là –– “Thần minh“.
Chuyện sau đó, kỳ thật có thể suy đoán thật dễ dàng, thiếu niên được người sói trợ giúp thành công sống sót, chúng trở thành bạn bè, nửa năm trong rừng rậm, chúng trải qua những ngày tháng cùng nhau sinh tồn, ban đêm rúc vào nhau ngủ, ban ngày giúp nhau vây bắt con mồi. Thiếu niên nhân loại dạy nó ngôn ngữ con người, dạy cho nó tri thức, mà đứa trẻ sói, dạy thiếu niên này cách sinh tồn trong rừng rậm.
Thời gian nửa năm rất nhanh liền trôi qua, đã đến thời gian trở về, thiếu niên chưa mang người sói về nơi ở của nhân loại, hắn biết rõ tranh đấu gay gắt cũng sóng ngầm mãnh liệt trong tộc, đây là chuyện người sói đơn thuần không thể hiểu nổi. Bởi vậy hắn cũng thực thông minh, thật nhanh đã học được cách bảo hộ bạn của mình. Thiếu niên vẫn còn non nớt, lại nhờ người sói, mười phần hiểu rõ rừng rậm, hắn giúp người Yến tộc săn bắt con mồi thuận lợi hơn.
Bởi vậy, không lâu sau thiếu niên được tôn sùng là tộc trưởng, thậm chí sau đó, khi mùa đói khát tới, người Yến tộc tham lam vì muốn bắt được càng nhiều con mồi, quyết định đuổi tận giết tuyệt bầy sói trong rừng rậm. Mặc kệ tộc trưởng phản đối cực lực, nhưng người Yến tộc vẫn kết bè kết phát ra tay, tộc trưởng không muốn phản bội dân tộc mình, cũng không muốn làm hại bạn mình, cân nhắc lợi ích hai bên, hắn vẫn chấp nhận hành vi của những người đó.
Không thể dị nghị hành vi của hắn, dù sao hắn đã là tộc trưởng, hắn cần phải suy xét cho dân tộc của mình, từ khi sinh ra số phận hắn đã bị định đoạt như vậy, hắn là thần bảo hộ dân tộc, từ khi hắn sinh ra cho tới lúc trưởng thành, tất cả sự dạy dỗ hắn nhận được đều khắc sâu điểm này, vận mệnh đó, không phải một đứa trẻ có thể thay đổi.
Tộc trưởng mặc kệ tộc nhân của hắn, khiến bầy sói lâm vào tuyệt cảnh, bầy sói nuôi người sói lớn bị giết hại, cha mẹ sói nuôi lớn hắn cũng bị giết, mà Yến tộc bắt được người sói đáng thương này, mang hắn về lãnh địa con người.
Mọi người sợ hãi người sói, bởi vì nó khác người, nó đầy thú tính cùng hung mãnh tàn bạo, mọi người cảm thấy đây nhất định là ác quỷ! Người dân Yến tộc mê tín, họ cảm thấy, chỉ cần tiêu diệt con quỷ này, Thần minh sẽ lại lần nữa giúp đỡ người dân Yến tộc, mang bọn họ về phía tương lai huy hoàng.
Mọi thứ đều được chắp nối, nhưng lại sai vị trí.
Người sói bị căm thù che mắt, nó không thể tưởng tượng được người bạn duy nhất nó tin tưởng lại phản bội. Mà tộc trưởng cũng mềm lòng, hắn trộm thả người sói chạy trốn, lại cũng vì thế mà mang tới tai ương không tưởng cho dân tộc mình.
––––
Chuyện xưa kể tới đây, lão nhân trên cây lại tạm dừng, hắn cúi đầu nhìn đoàn người U linh, nói với bọn họ: “Kỳ thật, chuyện kế tiếp các ngươi có thể tưởng tượng ra, hắn... Ha hả, điên cuồng trả thù ta, khi hắn trở về rừng rậm, liền triệu tập tất cả bầy sói, thậm chí từ những nơi ngoài rừng rậm, liều mạng tụ tập lực lượng, sau đó hắn mang theo đội ngũ khổng lồ, khai chiến với Yến tộc.”
U linh cắn miệng, nheo mắt mở miệng định nói gì đó, A Lam lại dẫn trước một bước đặt câu hỏi: “Các ngài đánh đến lưỡng bại câu thương? Hay là phe ngài thắng? Hoặc bầy sói thắng? Nhưng tại sao lại muốn kiến tạo tòa huyệt mộ này?”
“Kỳ thật, trận chiến này, kết thúc với thắng lợi của con người.” Lão nhân cúi đầu, giọng nói lộ ra bi ai: “Đúng vậy, ta thắng, nhưng ta lại hối hận... Bởi vì người ta coi trọng nhất, hắn đã diệt vong cùng bầy sói.”
“Ngài yêu hắn?” U linh dò hỏi.
“Ta yêu hắn.” Lão nhân nói, đôi mắt vẩn đục ánh lên nước mắt: “Lần đầu tiên ta gặp hắn trong rừng rậm, tư thế của hắn khắc sâu trong trí nhớ ta, đó là thời khắc vui sướng nhất cuộc đời ta, không có gì tốt đẹp hơn giây phút ấy.”
“Cho nên, ta hối hận, phi thường hối hận, điều này khiến cõi lòng ta tràn đầy căm thù, ta bắt đầu chán ghét dân tộc mình, người dân của mình, ta căm thù bọn họ!” Nói tới đây, sắc mặt lão nhân vặn vẹo, tóc trắng đầy đầu hắn rung lên, đám cây mây dưới chân bọn U linh cũng kịch liệt vặn vẹo.
Hai mắt lão nhân nứt ra(?), ngữ khí hung ác, nhưng lại đột nhiên cười ha hả: “Bởi vậy vào đêm trăng tròn kia, ta làm bộ mình bị cái họ gọi là “Thần minh” phụ thể, ta nói với bọn họ, âm hồn ác quỷ không tan, sẽ ngẫu nhiên bám lên người và hủy diệt dân tộc chúng ta, cho nên ta bày mưu tính kế bọn họ, kiến tạo một tòa thần mộ, hợp táng ta và hắn cùng nhau, bảo bọn họ mỗi năm đều cần cống tộc nhân chôn cùng, tộc nhân cùng tộc trưởng đều là vật bồi táng, ta muốn từng chút một, khiến cái dân tộc đáng chết này hoàn toàn tan rã, ta muốn bọn họ biến mất trong dòng chảy lịch sử! Ta dùng Thần minh đáng cười của họ, để hủy diệt bọn họ!”
“Hóa ra... đây là chân tướng của mộ hợp táng sao?” Đoạn Ly mở miệng, không biết khi nào hắn đã đổi mặt nạ hồ ly trên mặt, đổi sang mặt nạ ác quỷ. Mặt nạ kia phảng phất như ngụ ý gì đó, chân tướng luôn khiến con người bi ai.
Lão nhân nhìn Đoạn Ly, đột nhiên lại cười: “Chuyện xưa ta cũng đã kể xong, ta biết tại sao các ngươi lại đến, ta biết mục đích cuối cùng của các ngươi là rời khỏi huyệt mộ này, đúng không?”
“Ngài sẽ giúp chúng tôi sao?” U linh dừng một chút, hắn còn mang một tia hy vọng, hắn không thể không túm lấy hi vọng này, thật cẩn thận hỏi.
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cười lạnh rống giận: “Giúp? Thật nực cười! Ngươi không nghe hiểu ý ta sao? Không ai có thể chạy thoát khỏi nơi này, bắt đầu từ thời khắc huyệt mộ phong kín! Nơi này vĩnh viễn thuộc về ta! Mọi thứ trong huyệt mộ này! Đều là vật bồi táng cho ta và hắn! Các ngươi, ai cũng đừng mong trốn thoát!”
“Nếu ta muốn chạy trốn thì sao?”
Khi lão nhân rống xong câu cuối cùng, một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên, thời khắc đám người U linh mê mẩn nghe chuyện xưa, ai cũng không phát hiện, mộ thất khổng lồ nhiều thêm hai người, La Giản cùng Hình Viêm liền đứng bên người đám U linh, La Giản hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lão nhân trên cây, lại lần nữa đề cao âm lượng nói:
“Nếu ta muốn rời khỏi nơi này, ngươi sẽ để ta đi sao?”
Lão nhiên đột nhiên im lặng, ngơ ngác nhìn cậu.
_________________________
Trong lúc sắm vai nhân vật thì tui để La Giản xưng ta-ngươi nha.
Quả thực là chuyện cái mộ hơi lung tung phèo, gì mà bộ tộc sống như thời đồ đá, lại xây được cái mộ như thời phong kiến, điêu như chó. (Sau đó sẽ được giải thích hợp lý thôi ha ha)