Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nước mắt lạnh lẽo chảy xuống khuôn mặt, Thẩm Lê nhếch khóe môi, tay tái nhợt nắm chặt thành quyền.
Cô cũng không biết lấy sức lực từ đâu, dường như không muốn chết mà đứng lên, chỉ muốn bò ra ngoài.
Mà lúc này, tuyết không ngừng rơi xuống xung quanh, mơ hồ truyền đến một thanh âm bén nhọn.
Lòng Thẩm Lê nguội lạnh, trận tuyết lở thứ hai sắp tới sao?
Tay cô sắp tuột ra, thì bị người ta dùng sức nắm lại.
“Thẩm Lê!!!”
Sau nhiều năm chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lòng Thẩm Lê chấn động, giương mắt lên nhìn.
Trong màu tuyết tuyệt vọng, đôi mắt phượng sâu và đen sáng ngời mà kiên định của người đàn ông, đường nét khuôn mặt nghiêm nghi lại không mất sự tuấn tú, giữa hai hàng lông mày mang theo sự lo lắng cô chưa từng thấy qua.
“Mau, đưa tay cho anh.”
Chiến Cảnh Hoài mặc quân trang giọng khàn khàn dịu dàng, trong phút chốc khiến Thẩm Lê an tâm.
Người đàn ông cúi xuống, nhanh chóng kéo cô ra.
Thấy rõ vết sẹo trên mặt Thẩm Lê, trong đáy mắt Chiến Cảnh Hoài chợt lóe lên vẻ đau lòng rồi biến mất.
“Tại sao... Em...”
Thẩm Lê vẫn chưa kịp phản ứng, đã được Chiến Cảnh Hoài cõng.
Lúc này cô mới chú tới chỗ thủng trên găng tay anh mang, đầu ngón tay thon dài đang chảy máu.
Chiến Cảnh Hoài cũng không biết sao mình tìm tới được, anh chạy rất nhiều nơi, để đến đây, tay cũng đào đến đổ máu.
Cả người anh thở hổn hển, không khí hít vào trong phổi đều lạnh giá xuyên người, nhưng anh cõng Thẩm Lê bước chân lại bước đi như bay.
Gặp lại sau xa cách, đã từng ghét bỏ, Chiến Cảnh Hoài rời xa cô, bây giờ lại đang vỗ về cô?
“Đừng sợ, chúng ta sắp có thể đi ra ngoài rồi, em không sao cả.”
Thẩm Lê dựa trên lưng Chiến Cảnh Hoài cười cười, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Cô có rất nhiều thứ muốn hỏi anh.
Trong trí nhớ anh lập được công trạng nhiều lần, là sự tồn tại cô muốn mà không thể đạt được, sao lại xuất hiện ở đây?
Nếu anh biết cháu anh và Thẩm An Nhu ở chung một chỗ, khiến Chiến gia hổ thẹn, sợ rằng sẽ đánh chết anh ta đi?
Hy vọng anh đừng hạ thủ lưu tình.
Thẩm Lê biết thái độ làm người của Chiến Cảnh Hoài, cả người nghiêm nghị, cho dù anh không thích cô, cũng sẽ đối xử công bằng với cô và cháu anh.
Đáng tiếc Thẩm Lê ngay cả sức nói chuyện cũng không có.
“Thẩm Lê, nghe lời, đừng ngủ!”
“Thẩm Lê, nói chuyện!”
Giọng người đàn ông vốn trầm tĩnh lại có hơi bối rối.
Thẩm Lê nghiêng đầu tựa vào bờ vai rộng của anh, yếu ớt nói: “Chiến Cảnh Hoài, em nghe...”
Trước mặt cô không nhìn thấy, khuôn mặt Chiến Cảnh Hoài cứng rắn cương nghị lần đầu tiên lộ ra thần sắc sợ hãi.
“Thẩm Lê, đừng ngủ, đợi chúng ta ra ngoài rồi, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói cho em.”
Thẩm Lê “Ừ” một tiếng, khó khăn.
“Thẩm Lê, anh viết cho em rất nhiều thư, em chưa từng trả lời một lần, tuy trước đây lúc hủy hôn, anh biết em lựa chọn, nhưng anh-------“
Thư?
Thư gì?
Thẩm Lê mở mí mắt nặng trĩu, vừa định hỏi Chiến Cảnh Hoài.