Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người

Chương 19: Chương 19: Chú nhỏ, đừng nói là chú thích Thẩm Lê đó? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

(Giá trị tức giận của Chiến Dật Hiên là 15%, đạt được 15 điểm. )

“Cậu chưa thấy được tốc độ thay đổi sắc mặt của cô gái đó đâu, đối với tôi thì nhăn mặt lạnh nhạt, còn đối với Chiến Dật Hiên là cười đến độ ngọt ngào, giọng nói cũng ngấy chết người, thật là đáng sợ, cô ấy rất thích tên đó!”

“…” Ánh mắt Chiến Cảnh Hoài tối sầm lại, trầm giọng nói: “Tôi chỉ kêu cậu tặng đồ, không có kêu cậu đi rình coi mấy cái này.”

Lục Trì cà lơ phất phơ mà ngồi bên cạnh giường bệnh: “Tôi biết tôi biết, cô ấy có thể thiếu cái gì? Cháu trai ngốc nghếch kia của cậu hận không thể moi tim ra cho cô ấy luôn kìa, đồ vật gì cũng đều dốc hết sức đưa tới nhà cô ấy, cậu cũng đừng lo lắng.”

“Nghe tôi, cậu đừng bao giờ xem thường thủ đoạn của cô gái đó, hiện giờ đã thành công khiến cho cậu chú ý, bước tiếp theo chính là làm cháu dâu của ông cụ nhà họ Chiến!”

Chiến Cảnh Hoài trầm mặc mà nhìn về phía Lục Trì, sau một lúc lâu, theo sự chờ mong của cậu ấy mà thốt ra ba chữ——

“Cậu cút đi.”

Lục Trì lập tức mặt xám mày tro mà bò dậy, lúc đi ra cửa còn buồn bực.

Thẩm Lê này là yêu tinh từ nơi nào bước ra vậy?

Cũng chưa thấy cô làm gì mà, sao lại có thể khiến cho người anh em của cậu ấy và tên nhóc Chiến Dật Hiên mê mẩn đến vậy?

Thật là tà môn.

Tên ngốc Lục Trì này lắc lắc đầu, chưa từ bỏ ý định mà quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh đang đóng chặt của Chiến Cảnh Hoài.

“Thật là, đến lúc cậu sẽ phải hối hận!”

Cậu ấy vừa nói xong, lúc quay đầu lại ——

“Bụp” một tiếng đập vào cây cột nhô ra trên mặt tường!

Chiến Dật Hiên tay trái ôm hoa, tay phải xách theo giỏ trái cây đi tới.

Liền nhìn thấy Lục Trì đang xoa xoa trán, nhe răng trợn mắt.

Hắn ta xoay người cố tình lảng tránh, hắn ta không muốn tiếp xúc nhiều với người bên cạnh Chiến Cảnh Hoài.

Một đám người ở trong đại viện cứ tự cho mình thanh cao, ánh mắt mà bọn họ nhìn hắn ta như là người ở trên cao nhìn về phía con chó con mèo đang vẫy đuôi lấy lòng vậy.

Đợi Lục Trì rời đi, Chiến Dật Hiên mới từ chỗ ngoặt ra tới.

“Cốc cốc cốc ——”

Cửa phòng bệnh bị người gõ vang, Chiến Cảnh Hoài mở mắt ra, sắc mặt hơi lạnh lùng.

“Mời vào.”

Chiến Dật Hiên đẩy cửa, chăn đơn màu trắng càng làm cho sắc mặt Chiến Cảnh Hoài thêm tái nhợt.

“Chú nhỏ, nghe nói chú vì cứu Thẩm Lê nên phải nằm viện, buổi sáng hôm nay cháu mới biết được, vừa nhận được tin đã lập tức mua đồ đến đây thăm.”

Chiến Dật Hiên đứng ở trước giường bệnh, hơi cố ý nhìn thoáng qua phòng bệnh.

Mùi nước sát trùng cũng không phải rất dễ ngửi, nhưng phòng bệnh của anh có diện tích lớn, đồ đạc cũng nhiều, so với phòng bệnh bình thường thì tốt hơn không ít.

Chiến Cảnh Hoài nhìn thoáng qua hoa ở trong lòng ngực hắn ta, nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.