Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người

Chương 22: Chương 22: Cô sắp tới tuổi tác kết hôn rồi (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cửa sổ ở hành lang bệnh viện được mở ra, thường thường có gió thổi vào.

Chiến Dật Hiên thông qua cửa sổ nhìn thoáng qua Chiến Cảnh Hoài, sắc mặt càng thêm âm u.

Tay hắn ta nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: “Chiến Cảnh Hoài, cho dù chú có làm gì đi nữa, thì Thẩm Lê chỉ có thể là của tôi!”

Hắn ta tự an ủi chính mình, lại không ngăn được sự sợ hãi trong lòng.

Từ sau khi Thẩm Lê rơi xuống nước, thái độ của cô và Chiến Cảnh Hoài cũng không còn như trước.

Hắn ta cũng không nói được là chỗ nào không đúng, nhưng hướng đi của mọi chuyện dường như không còn nằm trong sự khống chế của hắn ta nữa.

Nghĩ đến ý cười dịu dàng ngọt ngào của Thẩm Lê vào sáng nay, Chiến Dật Hiên lại tâm phiền ý loạn.

Cho dù là gạo nấu thành cơm, hắn ta cũng không có khả năng để vịt tới miệng lại bay đi!

Rốt cuộc thì nếu Thẩm Lê biến thành thím nhỏ của hắn ta, hắn ta thật sự sẽ điên mất.

Bóng đèn trong suốt trên trần bếp phủ giấy báo cũ tỏa ánh sáng vàng lờ mờ.

Mùi rau xào toả ra bốn phía, Thẩm Lê lén đến phòng bếp.

“Mẹ, con tới giúp mẹ nấu cơm.”

Điều kiện của nhà họ Thẩm cũng không tính là kém cỏi, mỗi bữa đều có thể ăn được hai ba món, nhưng thường là hai món chay cùng một ít thịt.

Trên bộ váy đỏ hơi gợn sóng của Khương Thư Lan là một cái tạp dề màu trắng, bà ấy tắt bếp, kéo Thẩm Lê ra một góc đằng sau tủ chén.

“Thân thể con như vậy mà còn không đi nghỉ ngơi, làm cơm cái gì? Mẹ để lại cho con một cái trứng chiên, nhân lúc cha con còn chưa có trở về, con mau ăn đi kẻo hết nóng.”

Hôm nay Khương Thư Lan vì bồi bổ cho Thẩm Lê nên đã làm trứng xào, nhưng một khi mâm trứng xào này được đưa lên bàn, Thẩm Lê tuyệt đối sẽ không được ăn một miếng nào.

Sau khi Khương Thư Lan xào xong hai cái trứng gà thì đã để lại một cái cho con gái bảo bối của mình.

Trứng chiên vàng giòn bốc lên hơi nóng toả ra mùi hương khiến người ta đói bụng, Thẩm Lê cầm đũa, cô đưa mâm tới trước mặt Khương Thư Lan: “Mẹ, miếng đầu tiên cho mẹ ăn trước.”

Khương Thư Lan xua xua tay: “Mẹ không thích ăn trứng gà, con ăn đi.”

Thẩm Lê không tình nguyện: “Mẹ không ăn con cũng không ăn.”

Khương Thư Lan nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ khung nhựa màu đỏ treo trên tường.

Thẩm Vĩnh Đức đã tan tầm, không cần bao lâu nữa hẳn là sẽ về đến nhà.

Bà ấy có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi: “Con bé này, thật là không có cách nào với con mà.”

Bà ấy liền theo tay Thẩm Lê, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ: “Ừm, ăn rất ngon, con nhanh ăn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.