Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mũi cô đau xót, Thẩm Lê dụi đầu vào trong lòng ngực mẹ, ra sức ôm chặt bà ấy: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Cuối cùng cũng gặp được mẹ rồi.
Cô không muốn trải qua cảm giác mất mẹ thêm một lần nào nữa.
Lần này nhất định phải bảo vệ mẹ thật tốt.
Khương Thư Lan bị con gái nhà mình ôm eo, đây vẫn là lần đầu tiên mà con gái bà ấy biểu hiện ra bộ dáng ỷ lại như vậy.
Bà ấy xoa xoa đầu con gái: “Sợ rồi đúng không? Xem lần tới con còn dám chạy lung tung nữa không? Ai là người đã cứu con vậy? Nhà chúng ta phải đến cảm ơn người ta cho thật tốt.”
Thẩm Lê nghẹn họng, mới vừa chần chờ không biết có nên nói là Chiến Cảnh Hoài hay không.
Thì đột nhiên nhìn thấy một ông lão đang chống gậy, tinh thần sáng quắc bước đi như bay từ phía cuối hành lang tới đây.
Ánh mắt Khương Thư Lan hiện lên vẻ kinh ngạc, giây tiếp theo, liền thấy ông cụ nhà họ Chiến lại đây xác nhận trạng thái của Thẩm Lê, sau đó vỗ vỗ vai cô: “Tiểu Lê không có việc gì là tốt rồi.”
Ông cụ lại quay đầu nói với Khương Thư Lan: “Thư Lan à, trên đường đến đây chú có nghe hết rồi, Tiểu Lê rơi xuống nước cũng thật nguy hiểm mà, không nghĩ tới lại là thằng nhóc nhà chú cứu Tiểu Lê, đây không phải là quá khéo rồi sao? Chú nói rồi mà, hai đứa nhỏ này có duyên phận, rất thích hợp để trở thành người một nhà! Vậy mà cháu còn không tin!”
Khương Thư Lan há to miệng: “Là, là Cảnh Hoài sao? Ai da, thật đúng là quá cảm ơn Cảnh Hoài, đã cứu mạng của Lê Lê nhà cháu!”
Ông cụ nhà họ Chiến vuốt râu: “Đương nhiên là vậy rồi! Duyên phận của hai nhà chúng ta —— là tốt không thể tả!”
Thẩm Lê:…
Cô nhìn tư thế này của ông cụ nhà họ Chiến, chỉ thiếu điều muốn treo hôn ước của hai nhà treo bên miệng mà thôi.
Lại nói tiếp cũng kỳ quái, trước khi Thẩm Lê trở về nhà họ Thẩm, thì con gái nhà họ Thẩm chỉ có một mình Thẩm An Nhu, từ trước đến nay cô ta rất giỏi ra vẻ. Nhưng ông cụ nhà họ Chiến lại chưa bao giờ nhắc tới chuyện hôn nhân này.
Từ lúc Thẩm Lê trở lại, ông cụ Chiến lại nhắc đến, mỗi lần như vậy cha cô là Thẩm Vĩnh Đức đều nói lý do là con cái còn nhỏ để bác bỏ cho qua.
Khi đó Thẩm Lê còn khờ dại cho rằng Thẩm Vĩnh Đức là người có suy nghĩ thông suốt, tôn trọng quyền lợi được tự do yêu đương của con cái.
Ai có thể nghĩ đến người cha cặn bã này lại cho rằng cô đã từng sống ở nông thôn, tính tình quê mùa thô bỉ, không dịu dàng hào phóng bằng Thẩm An Nhu, khiến cho ông ta cảm thấy mất mặt.