CHƯƠNG 2
Trái bóng rổ thoáng cái thoáng cái nện trên mặt đất, tung tóe hàng vạn bọt nước. Hắn tại khoảng sân rộng lớn thực hiện động tác ba bước vào rổ. Động tác lưu loát mà xinh đẹp. Qủa bóng tại cầu trên rổ xoay xoay vài cái, lọt rổ. Trần Lạc ngẫu nhiên đi ngang qua, đứng ở bên ngoài sân bóng, nhìn xuyên qua lưới chắn xem Dương Tiếu. Nhịn không được cho hắn tiếng vỗ tay.
———————————-
Dương Tiếu chú ý tới Trần lạc, là khi hắn lần đầu tiên trốn học.
Khi đó hắn mới vừa lên cấp ba, nghỉ hè chấm dứt. Khai giảng, mọi người tựa hồ ai cũng áp lực và buồn bưc. Lớp Anh ngữ thật sự rất nhàm chán, Dương Tiếu quả thật chịu không nổi nữa. Cuối cùng, hắn hạ quyết tâm thật lớn giả bộ bệnh xin về . Không ngờ chẳng về nhà, lại đi đến sân bóng rổ.
Ngày đó bầu trời mưa rơi lác đác, trong không khí đều là hơi nước mờ mịt. Dương Tiếu lại không thèm để ý chút nào, mưa làm ướt tóc cùng quần áo của hắn, đánh tan ngày hè nóng bức. Trái bóng rổ thoáng cái thoáng cái nện trên mặt đất, tung tóe hàng vạn bọt nước. Hắn tại khoảng sân rộng lớn thực hiện động tác ba bước vào rổ. Động tác lưu loát mà xinh đẹp. Qủa bóng tại cầu trên rổ xoay xoay vài cái, lọt rổ. Trần Lạc ngẫu nhiên đi ngang qua, đứng ở bên ngoài sân bóng, nhìn xuyên qua lưới chắn xem Dương Tiếu. Nhịn không được cho hắn tiếng vỗ tay.
Dương Tiếu quay đầu nhìn về phía người duy nhất xem mình chơi. Là một nam sinh gầy gò, quần áo đơn giản , khuôn mặt sạch sẽ , đôi mắt kiên cường, tóc đen dính vào trên má, trên người có chút gì đó lạnh lẽo, thờ ơ. Mông mông lung lung mưa phùn rơi , Dương Tiếu cảm thấy, trên lưng của cậu, tựa hồ có một đôi cánh, đem cậu bao vây trong đó, hoàn toàn ngăn cách với cả thế giới.
Trần Lạc cũng nhìn hắn chăm chú, đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, dường như hôm nay mới nhận thức được rằng cái người này ngày thường ít nói giờ lại trở nên đẹp trai thế này.
Tựa hồ chính là lúc này, một cái chớp mắt, bọn họ đã nhận định lẫn nhau, đều là cùng loại.
Kỳ thật đến nay, hai người đã cùng lớp hơn hai năm . Trần lạc là “Học trò cá biệt” trong mắt các thầy cô, cũng là “Thần thoại” trong trường, nghe nói nhà bọn họ có tiền, có quyền, cho dù trốn học ngàn vạn lần, nhiều môn thi rớt. Hiệu trưởng cũng không dám đem cậu đuổi ra khỏi trường.(1)
Cậu rất ít khi xuất hiện ở trường học, chỉ là thỉnh thoảng, mang theo vẻ mặt hờ hững đi trong sân trường, trở thành chủ đề vĩnh cửu của đám học sinh cấp 3 nhàm chán.
Dương Tiếu thì ngược lại, hắn là “Học sinh xuất sắc” , là hạt giống tài năng luôn được các thầy cô bồi dưỡng. Cho nên hai người trước kia cơ hồ không có cùng xuất hiện.
Đã không còn nhớ là ai bắt chuyện đầu tiên, tóm lại, lúc rời khỏi sân bóng rổ, hai người bọn họ như đã quen thuộc, giống như là bạn tốt nhiều năm chưa gặp nhau.
————————————————-
(1) ở đây có 1 câu mà mình ko biết chuyển bằng cách nào, ngẫm nghĩ thì thấy nó cũng ko ảnh hưởng đến mạch truyện nên cho qua. Nguyên văn là “về phương diện khác, cậu một mực ổn mong muốn trường học đếm ngược đệ nhất danh bảo tọa, ngữ văn nhưng lại nhiều lần niên kỉ tuổi cấp đệ nhất.” Bạn nào biết chỉ cho mình với, thật xin lỗi vì sự ngu dốt của mình T^T