“Này, nói vài ý kiến của cô về vụ án này đi.”
“Ổ khóa cửa không có dấu hiệu cạy phá, hàng xóm cũng không nghe thấy tiếng động bất thường, khả năng cao là người quen lẻn vào gây án“.
“Thôi, nói cái mới hơn đi.” Tạ Lam Sơn bỏ bức ảnh vào túi đựng vật chứng, đưa cho Đinh Ly rồi quay sang tủ sách của Tùng Dĩnh. Ở đó có đầy đủ các loại sách, hầu hết là tiểu thuyết và truyện tranh, còn có sách chuyên môn liên quan đến thiết kế.
“Nơi này là khu biệt thự cao cấp được giám sát kín kẽ. Hung thủ khó có thể không để lại dấu vết sau khi gây án.”
Đinh Ly không có nhiều kiến thức về điều tra tội phạm nhưng cô vẫn biết mấy điều cơ bản: “Loại dữ liệu giám sát này thường được sao lưu trên dữ liệu đám mây. Việc phá hủy đĩa cứng trong phòng giám sát sẽ không ảnh hưởng đến dữ liệu ở máy chủ. Chỉ cần đến nhà cung cấp máy chủ để lấy video giám sát sẽ có thể sớm tìm ra được kẻ sát nhân.”
“Trong lực lượng cảnh sát còn thiếu những người mới lạc quan như cô đấy.” Tạ Lam Sơn không đồng ý cười cười, tiếp tục kiểm tra tủ sách, ngay khi nhìn thấy hiện trường vụ án, anh đã xác định đây là một khúc xương cực kỳ khó gặm, dù có video giám sát hay không cũng vậy.
“A Lam, cậu nói xem có xui không cơ chứ?!”
Đào đội của tổ trọng án có giọng nói lớn, hành động như sấm rền gió cuốn, người còn ở ngoài cửa, tiếng nói đã đến nơi.
Tạ Lam Sơn rời mắt khỏi giá sách của Tùng Dĩnh, quay lại nhìn Đào Long Dược đang bước vào.
“Đêm qua trước khi dữ liệu kịp tải lên và sao lưu lại, phòng giám sát đã bốc cháy.” Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn gặp nhau, và nói một cách giận dữ, “Hiện giờ đang tìm kỹ thuật viên để chuẩn bị sửa chữa. Có lấy lại được dữ liệu không vẫn là một vấn đề.”
“Kiểu sao lưu máy chủ này thường là mỗi 24 tiếng hoặc 48 tiếng sẽ tự động lưu lại.” Tạ Lam Sơn bình tĩnh: “Tôi đoán vậy.”
Đào Long Dược nói: “Tôi hỏi bảo vệ trực đêm thì được biết gần đây thường thấy một người phụ nữ đi loanh quanh khu biệt thự, mặt bịt khăn lụa, không thấy rõ mặt nhưng nhìn trang phục thì trông có vẻ là người giàu có, không giống như mấy người sẽ làm ra những chuyện bất chính nên cũng chẳng bận tâm lắm. Hôm qua vào khoảng hai giờ sáng, anh ấy nghe thấy tiếng động bất thường nên đi ra ngoài kiểm tra, quay lại thì phát hiện phòng giám sát đã cháy. Ngọn lửa được dập tắt khá nhanh và nguyên nhân được cho là do chập điện. Anh ấy không nghĩ rằng có điều gì bất ổn cho đến khi nghe tin về vụ giết người.”
“Nói như vậy thì người phụ nữ đó chính là nghi phạm rồi?” Đinh Ly nôn nóng nói, dáng vẻ cứ như đã quen với vụ án mà phân tích, đặt ra nghi vấn: “Nhưng nhân viên bảo vệ không nhìn rõ mặt cô ta, video giám sát cũng chưa chắc có thể khôi phục lại được, đúng là mò kim đáy bể, làm sao tìm được người phụ nữ này đây?”
“Cái này có thể cô không biết.” Đào Long Dược có vẻ hơi tự hào: “Tin mới nhất, cục chúng ta sắp có một vị chuyên gia phác họa chân dung.”
“Chuyên gia phác họa chân dung? Nam hay nữ? Đẹp trai không?” Đôi mắt của Đinh Ly sáng rực lên. Mấy bộ phim Mỹ đều xây dựng họ thành những nhân vật hoàn hảo, chỉ cần nói vài câu là phá được một vụ án phức tạp.
“Không có nhiều thông tin lắm nhưng tôi nghe ông già nói. Không rõ là họ Trần hay họ Thẩm, dù sao cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực lập hồ sơ tội phạm và phác họa chân dung. Ở Mỹ, anh ta đã giúp FBI giải quyết được rất nhiều vụ án. Đào Long Dược cố tình chạy lại chỗ Tạ Lam Sơn, vỗ vai hắn: “Bởi vậy, đội trọng án không có cậu cũng không lo thiếu người, cậu có thể yên tâm làm cảnh sát giao thông rồi.”
“Thôi ông im mồm hộ cái. Chiến tranh thương mại Mỹ - Trung còn chưa dứt, bớt kì vọng vào người khác đi.” Tạ Lam Sơn hơi phản đối, hồ sơ tội phạm và phác họa chân dung nghe có vẻ cao cấp và bí ẩn nhưng thực tế đều không được coi trọng ở Trung Quốc và cũng không có nhiều tính thực dụng trong điều tra tội phạm. Quay đầu lại nhìn Đinh Ly vẫn mở to đôi mắt mong chờ đầy mơ mộng, anh càng không vui: “Cô gái, cất cái biểu cảm thiếu nữ mộng mơ đó đi, hầu hết mấy chuyên gia phác họa chân dung trở về sau khi du học ở Mỹ đều cao dưới một mét bảy với những nếp nhăn và các đốm đồi mồi trên mặt, không chỉ vậy mà còn hói đầu nữa.”
“Pháp y Tô sắp thu đội.” Đào Long Dược gọi Tạ Lam Sơn cùng đi xuống lầu, anh hỏi: “Vụ án này, cậu có suy nghĩ gì không?”
“Anh nói ý kiến của anh trước đi.” Ba người cùng nhau bước ra khỏi cửa, Tạ Lam Sơn đang muốn rời đi lại dừng bước, quay đầu lại, liếc mắt nhìn tủ sách lớn của Tùng Dĩnh.
“Chủ gia đình họ Tùng, là nạn nhân nam duy nhất trong vụ án này. Ông ta tên Tùng Chí Minh, là một doanh nhân làm ăn giỏi nên cũng có khả năng gây án do ghen tức. Vợ ông ta là Đinh Hồng, nội trợ, có mối quan hệ tương đối đơn giản với những người xung quanh. Bà cụ thì không phải nói nữa, chân tay không thuận, bình thường cửa lớn không ra cửa sau không đến, coi như không có kết thù với ai. Vậy nên, phán đoán sơ bộ của tôi chính là mấu chốt giải quyết vụ án này nằm ở Tùng Dĩnh hoặc cha cô ấy, Tùng Chí Minh.”
Tạ Lam Sơn gật đầu, vẫn chưa bày tỏ quan điểm của mình về vụ án này.
Trong lúc đó, đội pháp y đã hoàn thành việc kiểm tra sơ bộ hiện trường. Đứng đầu là Tô Mạn Thanh, bác sĩ pháp y của Cục Điều tra Hình sự Thành phố. Tạ Lam Sơn và Đinh Ly bước xuống cầu thang, nhìn thấy Tô Mạn Thanh đang báo cáo tình hình khám nghiệm tử thi cho Đào Long Dược, anh ta mặc cảnh phục, tư thế oai hùng, khuôn mặt có nét kiêu ngạo.
Tô Mạn Thanh là kiểu mỹ nữ với dung mạo rất bắt mắt, dáng người lại tương đối cao gầy, chưa kể đến việc cô đang ở giữa một đám đàn ông của Cục Công an thành phố Hán Hải, cho dù là trong giới giải trí với hàng loạt người đẹp khác, cô ấy cũng không hề thua kém gì. Nghe nói rằng không giống như hầu hết những người thụ động chuyển sang Khoa Pháp y, cô ấy đã dùng số điểm đủ để vào Thanh Hoa Bắc Đại mà thi vào Học viện Cảnh sát với mong muốn “khiến xác chết lên tiếng“.
“Sáu nạn nhân đều bị vật sắc nhọn đâm thủng động mạch, dẫn đến vỡ động mạch, gây mất máu rồi tử vong. Theo nhận định ban đầu, thời điểm tử vong là rạng sáng hôm qua, xét theo độ sâu của vết thương và lực đâm thì hung khí giết người là con dao gọt hoa quả dài 5 tấc, hung thủ chỉ là một người. Trong đó, ngoài cô gái bị đâm nhiều nhát ở cổ, vai, bụng và 17 nhát trên thân mình, những người còn lại đều bị giết bằng 2 đến 3 nhát dao. Đương nhiên, để đưa ra kết quả khám nghiệm chính xác hơn vẫn cần phải kiểm tra tử thi chi tiết.” Tô Mẫn lạnh lùng nói với Đào Long Dược: “Đào đội trưởng, tôi hy vọng lần sau anh và các thành viên trong đội sẽ đúng giờ hơn.”
“Lần sau nhất định sẽ chú ý, nhất định chú ý!!!” Đào Long Dược vâng vâng dạ dạ gật đầu, đối diện với sự cao ráo xinh đẹp của Tô Mạn Thanh, đội trưởng đội trọng án thay đổi hoàn toàn so với sự can đảm thường ngày, thật giống như Lý Liên Anh khi đứng trước Từ Hi.
Đội pháp y đã mang thi thể về Cục Điều tra Hình sự để giải phẫu thêm, Đào Long Dược hỏi Tạ Lam Sơn quan điểm của cậu ta về vụ án.
Tạ Lam Sơn nói: “Ngoài phòng khách, hiện trường đầu tiên của án mạng còn có phòng ngủ chính và phòng của bảo mẫu. Hiện trường thứ hai được sắp xếp có trật tự, không để lại nhiều manh mối có lợi cho việc giải quyết vụ án, điều này cho thấy đây không phải là một vụ phạm tội do cảm xúc bộc phát. Ngoại trừ Tùng Dĩnh, những người còn lại đều bị giết bằng một đến hai nhát dao. Thời điểm vụ án mạng xảy ra là vào đêm khuya nhưng hàng xóm không nghe thấy gì, muốn giết một gia đình sáu người trong một khoảng thời gian ngắn mà không ai có cơ hội trốn thoát, chống cự hay cầu cứu thì tên sát nhân hẳn phải: Một, anh ta biết rất rõ về gia đình này. Hai, anh ta chắc chắn rằng mình khỏe hơn nạn nhân.”
“Còn gì nữa không?”
“Cô gái trẻ quá cố có trang điểm một chút, ở nhà đã khuya mà cô ấy vẫn chưa tẩy trang, chưa kể phụ nữ rất để ý đến ngoại hình của mình, ít nhất là buổi tối trước khi xảy ra vụ việc cô ấy đã gặp một ai đó tương đối quan trọng.”
“Ừ, ừ.” Lúc Tạ Lam Sơn nói, Đào Long Dược gật gật đầu, biểu thị bản thân hoàn toàn đồng ý với cậu.
Tạ Lam Sơn lấy túi chứng cứ từ trong tay Đinh Ly đưa cho Đào Long Dược, Đào Long Dược nhìn bức ảnh chụp chung bên trong, hỏi: “Đây là?”
“Một cô gái vừa tốt nghiệp đại học không lâu không hề vứt tờ rơi quảng cáo đồ cưới mà người qua đường đưa cho cô ấy. Một tờ giấy nhắc nhở đến xem triển lãm được dán trên tủ lạnh cho thấy cô ấy và bạn trai có mối quan hệ ổn định và đã đến giai đoạn kết hôn. Thế nhưng, đến giai đoạn kết hôn mà vẫn không dám để ảnh chụp chung với bạn trai lên bàn, cô ấy ghi rõ ngày đi thăm hội chợ đám cưới nhưng lại nói dối gia đình là 'Đi gặp bạn', rõ ràng là bố mẹ cô ấy không tán thành người con rể tương lai này.”
“Vậy cậu nghĩ người đàn ông trong bức ảnh là nghi phạm của vụ án này sao?” Đào Long Dược ngước mắt lên nhìn thấy Tô Mạn Thanh dẫn đội pháp y chuẩn bị về, đôi mắt không tự chủ được mà nhìn theo, “Còn gì nữa không?”
“Còn nữa,“ Tạ Lam Sơn liếc nhìn Đào Long Dược đang mải đưa mắt theo bóng dáng cao gầy ở cửa, mỉm cười, “Pháp y Tô của chúng ta không thích đàn ông.”
“Ai, ai hỏi cậu cái này?!” Ánh mắt của Đào Long Dược bị bắt gặp, anh lắp bắp, lại nghĩ rằng Tạ Lam Sơn sẽ không bao giờ phạm sai lầm trong việc giải quyết vụ án, anh do dự hỏi, “Sao cậu biết?”
“Cô ấy còn không thèm nhìn vào tôi, trừ lesbian ra thì không có cách giải thích thứ hai.” Tạ Lam Sơn cười cười tự phụ, giơ tay vỗ vỗ vai Đào Long Dược, “Trời muốn bỏ ta, không phải do ta không giỏi, nghĩ thoáng chút đi*.”
*nguyên văn là 天欲亡你, 非戰之罪, 想開點 mình không hiểu lắm, ai hiểu thì giúp mình sửa chỗ này với.