Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn

Chương 66: Chương 66




CHƯƠNG 66.

Tần Thiệu còn chưa kịp nói, Đoàn Tình liền quát ngừng :”Không được !” Triển Khiếu đành phải ha ha:”Được rồi, Đoàn thiếu gia, tôi không nói, cậu đừng kích động” Y hiện tại coi như là người đỡ đẽ cho con cậu, cáp, Triển Khiếu vốn cùng Đoàn Tình không quen thuộc , nhưng qua lần này, Triển Khiếu thực thân thiết hỏi cậu:”Cậu cảm giác thế nào, có còn đau nhiều nữa hay không.” Đoàn Tình gian nan lắc lắc đầu:”Không có việc gì.”

Triển Khiếu nhìn cậu cười:”Vậy thì tốt !” Đoàn nhị thiếu gia quả nhiên khỏe mạnh, loại đau này người bình thường đều chịu không nổi, yêu cầu tiêm thuốc giảm đau , vậy mà cậu chẳng những không cần, mà còn cử động nữa, còn có thể nói chuyện, không tức giận, nhìn tổng quát không tệ . Triển Khiếu trong lòng sinh ra hảo cảm, cười thân thiết:”Không có việc gì thì tốt rồi, nếu cậu đau thì nói cho tôi biết biết, chúng tôi có thể dùng một ít thuốc . Đợi qua 6 tiếng là xong.”

Đoàn Tình nghi hoặc nhìn y, này bộ tên này không cảm thấy cậu kì quái ư? Một nam nhân sinh con không cảm thấy rất kỳ quái hay sao? Triển Khiếu như nhìn thấu được suy nghĩ cậu nên cười ôn hòa:”Tôi muốn nhận đứa bé làm con nuôi, dù gì cũng là người đỡ đẻ, cho nên cho tôi làm cha nuôi, được không?”

Y nói mấy lời này không [hải nói với Tần Thiệu mà là nói với Đoàn Tình, khiến Đoàn Tình tâm tình lập tức cảm giác tốt lên, cười cười:”Được.”

Triển Khiếu như mong muốn , Hàn Dũ cũng ghen tị:”Tôi cũng muốn ! Tôi mới là người đỡ đẽ cho mà!” Triển Khiếu cắt lời:”Tôi trước nói , cho nên tôi là cha nuôi thứ nhất ! Anh là thứ hai ! xếp hàng !”

Hàn Dũ liếc một cái, ba người vô cùng náo nhiệt nói giỡn khiến Tần Thiệu hốc mắt đỏ lên, đúng vậy, có cái gì mà hảo sợ ! Con hắn có là dạng gì cũng là của hắn ! đều là hòn ngọc quý trên tôiy ! Triển Khiếu ôm bờ vai của hắn:”Tớ là cha nuôi của con cậu a ! Tôi muốn đặt t6en, tên đứa bé chắc hai người cũng chưa đặt nhỉ! ”

Tần Thiệu rốt cục nở nụ cười:”Bỏ đi, tớ mới là cha ruột, để cha ruột đặt!” Triển Khiếu cắt lời:”Đi đi, xem cậu đắc ý chưa kìa ! Tớ đi làm chút canh, qua hai giờ có thể cho Đoàn Tình uống , bổ sung điểm thể lực, nghỉ ngơi một chút, muốn ngủ cứ ngủ, cơn đau sẽ nahnh chóng qua.” Triển Khiếu lúc làm bác sĩ tính cách rất tốt. Tần Thiệu nhìn đứa bạn thân trong lòng cũng cảm kích, hắn thời khắc này hắn nhận ra mình rất dễ dàng cảm kích một ai đóc. Có lẽ là phá lệ yếu ớt cho nên cũng phá lệ hy vọng người khác cho hắn một chút ấm áp.

6 giờ sau Đoàn Tình kiên trì uống một chút canh, cậu muốn nhanh chóng khỏe lên, vì đời này chán ghét nhất là nằm ở trên giường. Cho nên Tần Thiệu uy nên cũng miễn cưỡng mà uống vào, Tần Thiệu với tôiy qua bàn lấy khăn tôiy:”Hương vị thế nào, còn muốn uống nữa không?”

Đoàn Tình nhíu nhíu mày:”Muốn cay một chút.” Tần Thiệu cười cười:”Anh kêu bọn họ bỏ chút tương ớt vào.” Đoàn Tình biết hắn đang chê cười mình nên không thèm để ý nữa, Tần Thiệu nắm lấy tôiy cậu, vuốt ve cho nó ấm lên một chút:”Ngủ đi.”

Đoàn Tình nhắm mắt lại, vốn chỉ là không muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng ghét của hắn nữa , không nghĩ đến lại ngủ thật, ngủ đến sáng hôm sau .Bình minh đang lặng lẽ trôi qua. Tần Thiệu nhẹ nhàng cầm lấy tôiy cậu hôn nhẹ lên một cái, đứng lên cùng Triển Khiếu nói:”Cậu nhìn em ấy giúp, tớ đi xem con một chút.” Triển Khiếu phủi tôiy cắt lời:”Đi, mau đi đi, thật là, hiện tại mới nhớ tới con mình ! Nhớ là đừng ôm bé đi ra ngoài, còn yếu lắm.” Tần Thiệu gật đấu rồi rời khỏi.

Phòng của con hắn có hai người hộ sĩ đứng canh, Tần Thiệu đương nhiên không có thấy, lập tức vào phòng, sau đó đóng cửa lại. Tiểu hài tử bộ dạng vô cùng xấu , ha ha, , Tần Thiệu nhìn đến chảy nước mắt vì cảm động:”Như thế nào khó coi như vậy, một chút đều không giống Ấu Đường.”

Hàn Dũ phỉ nhổ hắn:”Thiết, cậu trước đây còn xấu hơn. Hia người y chang nhau luôn đấy !” Hộ sĩ kế bên đứng cười:”Mới sinh đều có bộ dạng như vậy, đợi một tuần liền đẹp ra ngay.” Tần Thiệu ôm đứa bé chỉ cao khoảng 40cm không tự nhiên, thật cẩn thận , cùng phủng như trân bảo, Hàn Dũ vui vẻ:”Không phải như vậy, tôiy trái nâng đầu, tôiy phải nâng eo.” Tần Thiệu nghe y nói càng khẩn trương:”Eo ở đâu?”

Hàn Dũ lắc lắc đầu:”Được rồi, được rồi, đắt nó ở trên giường đi, đang ngủ đừng đánh thức , tiểu gia hỏa này mà khóc lên ắtkinh thiên động địa.” Tần Thiệu khẩn trương :”Con có chỗ nào không thoải mái à?” Hàn Dũ cười:”Đương nhiên không thoải mái , bên ngoài không bằng trong bụng!”

. Tần Thiệu quá độ khẩn trương, tôiy vịn giường nhỏ đều có chút đỏ:”Không có việc gì thì tốt, con của ba, chúng tôi đi ra ngoài một chút xem cảnh thiên nhiên xinh đẹp đi.” Con của hắn không để ý tới hắn, ngoan cố ngủ, miệng chu lên. Hai tôiy nắm lại giơ giơ lên, khả ái vô cùng . Tần Thiệu bên cạnh ngồi ở nôi:”Ba ở đây nhìn con một chút”

Bên ngoài tấm thủy tinh có hai người đang nhìn thấy hắn nói thì thầm với con mìnhTần Gia Lạc khóe miệng giật giật, trong lòng tối nghĩa nan minh. Con của hắn giờ phút này loại trạng thái này cho nên gã không thể nói, phải đứa đứa bé đi kiểm tra, có cái vấn đê gì thì cũng còn thời gian chữa…… Trước thời gian trị liệu. Tần Gia Lạc cắn đến răng đều đau!

Tần Gia Lạc gian nan quay đầu, nói khẽ với Đoàn Tĩnh Viễn:”Tiếp qua vài ngàyđược không? Đợi đứa bé tốt lên một chút rồi hẵn kiểm tra!” Đoàn Tĩnh Viễn nhìn gã một cái cắn răng:”Sớm muộn gì đều phải kiểm tra, cần gì phải giả mù sa mưa ! đau dài không bằng đau ngắn !”

Tần Gia Lạc khóe miệng động hạ:”Tĩnh Viễn, hài tử còn quá nhỏ, kiểm tra này không thích hợp, chờ một thời gian đi. Cậu trước đi nhìn xem Ấu Đường,để nơi này lại cho tôi?” Đoàn Tĩnh Viễn đứng bất động, hốc mắt lại đỏ, ông như thế nào có thể đi gặp cậu, Ấu Đường là vì ông, vì mầy lời của ông mà động thai ! Ông sao có thể đi ! Tần Gia Lạc thở dài, dìu ông đi sang bên cạnh ngồi xuống:”Hảo, chúng tôi trước không đi. Như vậy, một đêm rồi cậu chưa ngủ , về nhà đi nghỉ ngơi chút đi. Vừa rồi Ngữ Đường gọi điện thoại đến.”

Nhìn đến Đoàn Tĩnh Viễn rốt cục phục hồi tinh thần, Tần Gia Lạc cười khổ:”Tôi biết Ngữ Đường không thể chịu đả kích nên không có nói cho nó biết Cậu về nhà nhìn xem đi.”

Đoàn Tĩnh Viễn ngồi không chịu đi, Tần Gia Lạc tựa vào sô pha nghĩ nghĩ:”Tĩnh Viễn, hiện tại cái gì đều không có xảy ra, cậu trước đừng có gấp. Có lẽ là tránh được mà .” Đoàn Tĩnh Viễn nộ a thanh:”Như thế nào tránh được ! Tần Gia Lạc ! xác suất 5%, anh cho là anh đời này tích đức cho nên tránh được hay sao !” Tần Gia Lạc nhìn ông cười khổ:”Chúng tôi ở trong này lo lắng suông cũng vậy thôi. Cậu về nhà trước đi, trấn an mọi người trong nhà. Ở đây có tôi là được rồi .”

Đoàn Tĩnh Viễn một chút đều không muốn nhìn gã nữa, đứng lên rời khỏi.

Tần Gia Lạc ngồi ở bên ngoài chờ con mình. Tần Thiệu đợi thời gian rất lâu, cùng Hàn Dũ đi ra thì nhìn thấy. Thấy ba đứng đó hắn cũng không thèm chào hỏi, Tần Gia Lạc cố gắn kiềm chế không đánh hắn, đành phải hỏi Hàn Dũ:”Tôi có thể đi vào nhìn cháu mình không?” Hàn Dũ vừa định nói o, liền bị Tần Thiệu đánh gãy :”Không cần ông xem !” Hàn Dũ nhìn hai cha con rối rắm đòi mạng, đây đều là chuyện gì a ! Tần Gia Lạc lần này không ra tôiy đánh hắn, mấy chuyện cũ cũng bị con gã biết hết!

Tần Thiệu sau khi nói xong liền đi , một cái cũng không muốn nhìn! Nhìn thấy gã cảm giác liền ghê tởm ! Nhìn thấy gã cảm giác chính mình cũng ghê tởm không kém ! Một vì gã đã sinh ra đứa con như hắn! Thân thể của hắn chảy cùng dòng máu với gã ! ! ! Tần Thiệu tôiy động nên ngực lại đau !Hắn đi xong, bỏ Hàn Dũ khó xử ở đó, cũng may Tần Gia Lạc không có làm khó y, chỉ là nói:”Mang tôi đi nhìn xem Ấu Đường.” Hàn Dũ như được đại xá liên tục gật đầu:”Hảo, hảo.”

Tần Gia Lạc đến, Đoàn Tình còn chưa có tỉnh, Tần Thiệu ngồi ở bên giường nắm tôiy cậu, thân mật như vậy khiến Tần Gia Lạc hốc mắt sinh đau !Đây là bất luân! Tần Thiệu không để gã trong tầm mắt, thẳng thắn nắm tay Đoàn Tình

. Tần Gia Lạc đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Đoàn Tình, gương mặt non nớt khi ngủ phá lệ nhìn yếu ớt. Giải phẫu vừa qua khỏi, sắc mặt có chút trắng, y như đồ sứ. Tần Gia Lạc xem không nháy mắt, đây là con hắn a. Hàn Dũ nhìn bọn họ ba người phần mình tư thế cứng ngắc nghĩ một hồi thấy y vô cùng dư thừa trong này. Bọn họ xem như là ba cha con, Hàn Dũ nhìn thân thể Đoàn Tình hồi phục liền lặng lẽ lui ra. Trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người cha con bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.