Khi La Vy Vy thức dậy, cô mới trút bỏ vẻ mặt mà cô cố ý tỏ ra sắc sảo lúc thường ngày, để lộ ra khuôn mặt yếu ớt, rất thân thiện của mình.
Cô dùng dằng không muốn tỉnh liền bị Nguyễn Ngọc Quyên đẩy vào đánh răng rửa mặt. Đợi cô thay xong bộ quần áo, Nguyễn Ngọc Quyển nhét vào trong tay cô một túi sữa, khi đó cô mới hoàn toàn tỉnh.
“Chị, đi thôi. “ Tần Thiên Thiên đưa cho cô một cái sandwich.
La Vy Vy nhìn một chút, không cầm lấy, trực tiếp từ bên người Tần Thiên Thiên đi qua.
Nụ cười trên mặt Tần Thiên Thiên trong giây lát liền cứng đờ lại. Nhưng cô ta rất nhanh khôi phục lại nụ cười thường ngày, đi theo sau La Vy Vy.
Tần Thiên Thiên, La Vy Vy, tên của hai người nghe thì rất hòa hợp, nhưng tướng mạo, tính cách thì khác nhau một trời một vực.
Tính nết La Vy Vy quá kém, trong khi đó Tần Thiên Thiên lại dịu dàng, ân cần, thành tích học tập rất tốt.
La Vy Vy đẹp đến mức láo xược, nhưng Tần Thiên Thiên Chỉ lại có thể dùng từ “tướng mạo đoan trang” để hình dung. Dùng từ đúng một chút thì chính là tính tình tốt, chung quy cũng chỉ là một người của vũ trường mà thôi.
Đại đa số nữ sinh đều thân thiết với Tần Thiên Thiên và chán ghét La Vy Vy.
Hai người thường hay đi bộ đến trường, có khi vội thì đợi xe buýt, ngồi hai trạm là đến được trường.
Hôm nay, hai người một trước một sau đi đến trường. Quan sát một cách kỹ lưỡng mới phát hiện ra tư thế đi của La Vy Vy hôm nay có chút không đúng.
La Vy Vy lòng không thoải mái hút sữa đầu nành, chịu đựng cơn đau ở mông. Một đôi giày vải màu trắng của cô cứ lần theo dấu của những chỗ ẩm ướt, từng bước từng bước. Trước mắt là chỗ rẽ, cô đột nhiên phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
Bước chân La Vy Vy dừng lại, đôi mắt to tròn, long lanh của cô nhất thời hiện, tối qua cô đã nhìn thấy tình cảnh vô cùng đáng sợ kia.
Lần đầu tiên, La Vy Vy nảy sinh một loại cảm giác lâm trận muốn chạy trốn.
Nhưng mà không đợi cô quay đầu chạy trốn, Tần Thiên Thiên ở phía sau mắt sáng lên, thẳng thừng mở miệng hô to: “Bạn học Phàm! “
Chạy không thoát rồi....
La Vy Vy nhắm mắt lại, cam chịu trước số phận.
Người thiếu niên đi phía trước mí mắt rủ xuống, nghe thấy tiếng gọi thu dừng bước chân lại, từ từ quay lại nhìn người ở phía sau.
Trong ngõ nhỏ của Thanh Thạch Bản, hai bóng hình một đen một trắng.
Hôm nay La Vy Vy mặc một chiếc váy trắng. Từ lúc Phàm Nhất Hàng lần đầu tiên thấy La Vy Vy, cô đã mặc chiếc váy trắng đó, trông giống như một âm hồn xinh đẹp, quái gở vậy.
Cô dường như không quá thích trò chuyện với cậu, tuy nhiên cậu cũng không chủ động tìm cô. Có đôi khi sẽ bỗng nhiên kéo cậu để nói những lời nhảm nhí cả nửa ngày.
Khi lên lớp cô cảm thấy buồn ngủ thì đều sẽ nói với cậu”Thầy giáo đang tìm cậu đấy”, nhưng mỗi lần cậu đều không quan tâm đến cô, cho dù La Vy Vy mỗi lần vẫn đều sẽ nghiêm túc dặn đi dặn lại cậu như vậy, như thể cậu muốn nhắc nhở cô làm vậy.
Chuyện này vô cùng quái gở, trí nhớ người này đúng là không quá tốt mà.
Ban đầu Phàm Nhất Hàng nghĩ La Vy Vy với các nữ sinh khác không phải giống nhau hoàn toàn, thế nhưng bức thư tình màu hồng vào lúc tan trường hôm qua vẫn là chứng minh cậu đã sai rồi.
La Vy Vy với những nữ sinh khác không có gì là không giống nhau cả.
Lúc đầu Phàm Nhất Hàng gặp phải loại tình huống này sẽ thẳng thừng bỏ đi, thế nhưng nghĩ tới La Vy Vy tối qua lén lén lút lút xuất hiện ở nhà của cậu và biết hết sự tình, cậu sững sờ một chút, mắt thẫm lại, môi từ từ nhếch lên.
Chỉ ngừng lại có mấy giây, hai người liền tiến lên phía trước.
Mặc áo váy màu đen là Tần Thiên Thiên, cũng là lớp trưởng của lớp họ. Phàm Nhất Hàng đối với người trong lớp vẫn luôn thờ ơ, nhưng lần này cậu vẫn là có biết đến.
Mặt Tần Thiên Thiên treo một nụ cười thẹn thùng và ấm áp, cô ta nhìn Phàm Nhất Hàng và nói: “Bạn học Phàm, trưa nay tan trường chúng ta hai người cùng nhau trưch nhật nhé. Thầy giáo nói rồi, để chúng ta mua mấy cái khăn lau. Chúng ta cùng nhau đi tới chợ phía Đông mua nhé, ở đó đồ rẻ hơn.”
Khuôn mặt Phàm Nhất Hàng không biểu hiện gì đáp lại. Tầm mắt ha xuống hướng tới La Vy Vy ở bên cạnh.
“Tôi biết rồi. “
Lần này là có ý đáp lại, Tần Thiên Thiên cố gắng che giấu cảm xúc trong mắt mình nhưng vẫn là để lộ ra niềm vui ra bên ngoài.
Mà La Vy Vy ở bên cạnh lại không mở miệng, trực tiếp đi lên phía trước, giống như không thấy Phàm Nhất Hàng vậy, nhưng trong lòng lại niệm chú: “Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi... “
Hết chương 8