Khi La Vy Vy tỉnh lại lần nữa thì đã hơn mười giờ rồi, trong phòng khách truyền lại tiếng nói chuyện, là Nguyễn Ngọc Quyên đang nói chuyện với Tần Lạc Viễn. La Vy Vy híp mắt, nghe thấy Tần Lạc Viễn nói bữa trưa sẽ không ăn ở nhà, sau đó là tiếng đóng mở cửa, dường như là Tần Lạc Viễn ra ngoài rồi.
La Vy Vy ngồi dậy, kéo rèm cửa sổ ra một nửa, ánh nắng từ bên ngoài lập tức hắt vào phòng. Bức tường trắng bên cạnh cửa sổ dán rất nhiều giấy khen, đều là tên của Tần Thiên Thiên. Đây vốn dĩ là phòng của Tần Thiên Thiên, nhưng lại bị cô chiếm đoạt rồi.
Thật ra từ trước tới giờ cô không hề có ý định sẽ chiếm đoạt căn phòng này mãi mãi, chỉ là Tần Thiên Thiên lúc đó quá đáng ghét, cô liền muốn dùng cách này để chọc tức cô ta.
Vì vậy tất cả những món đồ mà Tần Thiên Thiên để lại trong căn phòng này, cô đều không động đến. Cô nghĩ tới có một ngày hai người bọn họ sẽ hòa hợp hơn, lúc đó cô sẽ trả lại căn phòng này cho cô ta. Chỉ là cô cứ nghĩ không đợi được đến ngày đó, nhưng bây giờ, hình như Tần Thiên Thiên...không có đáng ghét như thế nữa.
La Vy Vy xuống giường, vò mái tóc rối bù xù, đi đến bên cửa sổ, kéo hết rèm cửa ra.
Lại là một ngày mưa gió, có điều không có sấm sét, nhưng cũng không thích hợp để ra ngoài.
Nhưng cho dù là thời tiết có phù hợp để ra ngoài đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không đi, bởi vì bây giờ, cổ họng cô đau đến nỗi ngay cả nuốt còn không làm nổi.
Mang theo cổ họng khản đặc ra mở cửa phòng, cô chợt nhìn thấy Tần Thiên Thiên đang ngồi trên ghế salon xem tivi. Nghe thấy động tĩnh, cô ta liền quay đầu lại nhìn cô: “Cô muốn ra ngoài hả? “
“Không...phải. “ Giọng cô khó nghe như vịt đực.
Đúng lúc đó, Nguyễn Ngọc Quyên đã tiễn Tần Lạc Viễn xong, bà vừa quay về nhà, nghe thấy giọng cô, bà nhíu mày: “Con bị cảm sao? “
“Chắc vậy. “ Cô tùy tiện đáp một tiếng, khom lưng lấy bình nước ở trên bàn, tay lại bị Nguyễn Ngọc Quyên đánh cho một cái.
“Bị cảm phải uống nước ấm, đằng này con lại đi uống nước lạnh, còn sợ cảm cúm chưa đủ nặng hả? Bình nước ấm ở phòng bếp, tự mình đi đun đi! “ Nguyễn Ngọc Quyên nói xong liền đi vào phòng.
La Vy Vy “xí” một tiếng, cô bĩu môi, ngoan ngoãn đi đun nước.
Khi cô từ trong phòng bếp đi ra, trên bàn trong phòng khách đã có thêm một hộp thuốc nữa. Tần Thiên Thiên nhiên cô một cái: “Mẹ lấy cho đấy, hòa với nước rồi uống đi. “
Tần Thiên Thiên gọi Nguyễn Ngọc Quyên là mẹ rồi, La Vy Vy vốn không để ý tới điều này đâu, nhưng chỉ cần Tần Thiên Thiên gọi một tiếng “dì”, Nguyễn Ngọc Quyên sẽ bắt cô phải xin lỗi về chuyện ngày hôm ấy.
Bây giờ gọi là “mẹ” cũng tốt, đỡ phải cứ nhắc đến chuyện xin lỗi mãi, làm như cả sự việc từ đầu đến cuối đều là lỗi của cô vậy, rõ ràng là Tần Thiên Thiên khiêu khích trước mà.
Nước đang đun trong phòng bếp sôi rồi, La Vy Vy đổ nước vào cốc đựng thuốc, cô thổi bớt hơi nóng đi rồi từ từ uống.
Nguyễn Ngọc Quyên ở trong phòng bếp làm cơm trưa, Tần Thiên Thiên đang xem tivi lại chợt đến gần cô: “Vậy hôm nay cô vẫn đi ra ngoài chứ? Buổi chiều mẹ phải đi tới một buổi tọa đàm tâm lý, không ở nhà, bố tôi có lẽ phải bảy, tám giờ tối mới quay về. “
Tần Thiên Thiên phân tích xong, lại tự mình gật đầu cho là đúng. La Vy Vy uống một ngụm thuốc cảm, loại thuốc này không những không đắng, mà còn có chút ngọt, rất dễ uống. Cô híp mắt lại một cách dễ chịu, sau đoá mới nói: “Hôm nay thời tiết không tốt, không ra ngoài nữa, tôi phải ở nhà uống nhiều nước hơn mới được. “
Mặt mày Tần Thiên Thiên xị xuống, sau giây phút đó, cô ta nhìn vào phòng bếp, tiến lại gần chỗ La Vy Vy: “Vậy...hay là cô gọi bạn cô tới nhà chơi đi? “
Khụ khụ khụ...
La Vy Vy suýt chút nữa thì bị lời của Tần Thiên Thiên làm cho sặc chết. Với tính cách của Tần Thiên Thiên, làm sao có thể thích bạn cô đến nhà chơi được chứ? Hôm nay mặt trời không mọc đằng đông rồi nha.
La Vy Vy đợi đến khi cơn sặc qua đi, cô mới nhìn về phía Tên Thiên Thiên, hoài nghi hỏi: “Rốt cuộc là cô muốn làm gì hả? Nếu như cô muốn gọi Phàm Nhất Hàng đến nhà chúng ta chơi, vậy thì cô bỏ ý định đó đi, cậu ấy.... (sốt rồi) “
Mấy chữ sau La Vy Vy suýt chút nữa thì nói ra khỏi miệng, cũng may cô kịp thời dừng lại.
Cô nói: “Phàm Nhất Hàng và tôi không thân như cô nghĩ đâu, hơn nữa cô cũng thấy rồi đó, cậu ấy không thích tới đây. “
Tần Thiên Thiên lại cẩn thận nhìn vào phòng bếp, cô ta làm bịt miệng lại, thấp giọng nói: “Cô nói nhỏ một chút! Tôi biết Phàm Nhất Hàng không thích tới nhà chúng ta, tôi cũng không muốn để cô gọi cậu ấy tới. Tôi là nói, ngoại trừ cậu ấy ra, cô đều có thể gọi bạn cô tới đây chơi. “
La Vy Vy càng mờ mịt hơn: “Bạn tôi...cô cũng có có hứng thú hay sao? “
Mấy người Tống Ninh Viễn kia đều là đám oai qua liệt tảo*...à không, tướng mạo cũng như bao con trai khác cả, nhưng nói theo lẽ thường thì chính là không phải loại sẽ lọt vào mắt của Tần Thiên Thiên.
*Oai qua liệt tảo: ý chỉ những người có hình dạng xấu xí, kỳ cục.
“Không phải là có hứng thú! “ Tần Thiên Thiên giải thích: “Tôi là nghĩ thông suốt rồi, bình thường cô sẽ chơi như thế nào. Tôi chính là cảm thấy, mỗi ngày cứ trôi qua giống nhau hết, khá là nhàm chán cũng muốn xem xem cô chơi như thế nào thôi. “
“Thật sự chỉ là như thế? “ La Vy Vy nửa tin nửa không tin: “Cô sẽ không đợi đi khi bọn họ tới rồi liền gọi điện cho mẹ tôi để tố cáo đấy chứ? “
“Sẽ không đâu! “ Đẳng cấp của Tần Thiên Thiên cô đâu có thấp đến vậy? Cô lại không phải học sinh tiểu học nữa!
Thấy dáng vẻ có chút ảo não của Tần Thiên Thiên, La Vy Vy đã tin rồi.
Dù sao cũng chỉ là gọi đám người Tống Ninh Viễn tới nhà chơi thôi mà, cho dù Tần Thiên Thiên muốn giở trò gì, cũng không có gì to tát cả. Hơn nữa bây giờ cô thật sự hy vọng Tần Thiên Thiên là đang muốn làm cho quan hệ của bọn họ hài hòa hơn.
Quan hệ hài hòa là bước đầu tiên để làm quen với bạn bè của đối phương, như vậy cũng tốt.
La Vy Vy suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý: “Được rồi, đợi mẹ tôi đi rồi, tôi sẽ gọi bọn họ tới. Có điều bọn họ đồng ý hay không thì tôi không biết đâu nhé, tôi không thể ép buộc bọn họ tới được. “
“Được. “ Tần Thiên Thiên híp mắt lại, hiện rõ dáng vẻ có hơi căng thẳng.
La Vy Vy càng nghĩ càng không hiểu, gặp mấy tên Tống Ninh Viễn thì Tần Thiên Thiên có gì mà căng thẳng chứ? Lẽ nào...thật sự là muốn hòa hợp với bạn bè của cô, lấy việc này để trở thành chị em chân chính với co
La Vy Vy không thể nói nổi trong tim mình đang có dư vị gì nữa.
Trên thực tế, mấy năm nay xem ra Tần Thiên Thiên dường như đều là không chiếm được gì ở chỗ cô cả, nhưng thật ra, cô đã ăn qua không ít thiệt thòi mà Tần Thiên Thiên gây ra rồi. Vậy nên cho dù là đến hiện tại, La Vy Vy cũng không biết rõ rốt cuộc trong lòng Tần Thiên Thiên đang ngồi cái gì nữa.
Để xem rồi nói sau đi, nếu như Tần Thiên Thiên thật lòng vậy thì tốt rồi, còn nếu như đang tính toán gì đó, cô cũng chuẩn bị tâm lý chút.
La Vy Vy uống xong thuốc cảm, cô đứng dậy, quay về phòng. Cô dùng điện thoại, vào nhóm “La đại ca thiên thu vạn đại”, gửi tin nhắn kêu mọi người tới nhà cô làm khách. Sau đó cô để điện thoại xuống rồi đi thay quần áo, không thể mặc bộ quần áo ngủ để mời mọi người tới nhà chơi được, cô vẫn là người rất bảo thủ mà.
Kết quả là khi La Vy Vy thay xong quần áo, bỏ điện thoại ra xem, phát hiện thấy nhóm “La đại ca thiên thu vạn đại” đã nổ luôn rồi.
Tống Ninh Viễn: “Lão đại, điện thoại của cậu bị trộm rồi hả? “
Phía dưới còn có một nhóm người cảm thấy cô điên rồi, hoặc là bị trộm điện thoại rồi, thậm chí còn có người gửi: “Chị Vy, không phải là chị bị bắt cóc rồi đấy chứ? Bắt cóc rồi mới gửi tin nhắn bất bình thường như vậy. Chị đang ở đâu, bọn em tới cứu chị! “
Miệng La Vy Vy méo xệch, cô nghiến răng nghiến lợi gửi voice: “Cứu cái đầu cậu ấy! Có tới không, nói một câu đi. “
Câu này vừa gửi qua, trong nhóm lại phát nổ lần nữa.
“Tới tới tới! Tôi lập tức dậy ngay! “
“Đệch! Lại có thể là thật được cơ đấy! “
“Đợi tôi chút, tôi lập tức tới liền! “
La Vy Vy để lại câu: “Một tiếng sau hẵng tới, nước rồi rượu tự mang, không được mang thuốc lá vào phòng. “
Sau khi gửi xong tin này, cô không xem điện thoại nữa, mà đi ra ngoài ăn cơm.
Nguyễn Ngọc Quyên vừa làm xong cơm trưa, bà đang mang nốt món ăn cuối cùng lên: “Mẹ còn có một buổi tọa đàm, lát nữa ăn xong sẽ đi, cơm tối cũng ăn ở nhà ăn của trường. Buổi tối các con tự mình hâm nóng lại đồ ăn nhé. “
“Ờ. “ La Vy Vy đáp một tiếng, tay của Tần Thiên Thiên là tay ngọc tay tay ngà nên sẽ không xuống bếp đâu. Loại chuyện hâm lại đồ ăn này từ trước tới giờ đều là cô làm cả.
Ăn xong cơm trưa, Nguyễn Ngọc Quyên xách túi rời đi rồi, mà lúc này, Phàm Nhất Hàng đã đạt được mục đích rồi.
Hết chương 88
Lảm nhảm: mặc dù cái lịch học 12 quật mình không trượt phát nào nhưng vẫn cố lết cho hết chương này đây...