Nguyễn Ngọc Quyên là sinh viên đã tốt nghiệp đại học, vào thời của bà học được đại học đã là giỏi lắm rồi, mà ông bố bạo lực của La Vi Vi cũng đã tốt nghiệp cấp ba, nói chung theo người ta nói, thì nhà cô khi ấy cũng được gọi là “gia đình trí thức“.
Nhưng kết quả học hành của La Vi Vi thì đúng là, không phải đứng số 1 thì cũng là đứng số 2 từ dưới lên.
Nguyễn Ngọc Quyên nói rồi lại nói, như thể sắp mắng mỏ quát tháo đến nơi.
La Vi Vi sợ Nguyễn Ngọc Quyên không dứt miệng được, vội cầm cái bánh bao rồi với thêm cặp sách chạy mất: “Con phải đi học đây.”
“Con không đợi Thiên Thiên à? Thiên Thiên lần nào cũng đợi...”
Cạch.
La Vi Vi đóng cửa lại, ngăn giọng của Nguyễn Ngọc Quyên từ bên trong truyền ra.
Bầu không khí trong lành của buổi sáng khẽ phả vào mặt, có chú chim nhảy nhót véo von trên cành cây, có đứa bé khóc tu tu không chịu đi mẫu giáo, có bà lão trên tầng bốn vừa đi mua đồ ăn sáng về cười tủm tỉm lại gần cô: “Con bé Vi này, hôm nay sớm thế?”
Khả năng ngủ nướng của La Vi Vi cả tòa nhà này không ai là không biết, hầu như ngày nào phải đi học là Nguyễn Ngọc Quyên cũng diễn đi diễn lại tiết mục gào rú cô dậy.
La Vi Vi không biết ngại cười hì hì, nói: “Vâng ạ”, sau đó duỗi eo nhảy xuống bậc thang.
Cô không biết tại sao trước kia cô lại ghét nhất là ngày đầu tuần nữa, bây giờ thế mà lại có chút mong đợi, ngắm nghía mình trong gương một chút, ngày thứ Hai lại còn mặc chiếc chân váy xếp ly mà cô thích nhất nữa...
Vẫn chưa vào hè, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, La Vi Vi vừa đi vừa chà chà chân, đi lom khom, tự dung cô lại hơi hối hận, sao mình lại mặc váy đi học cơ chứ.
Ngay lúc cô đang phân vân có nên về thay đồ hay không, đằng nào hôm nay cũng vẫn còn sớm, thì nhìn thấy một bóng hình cao gầy đứng chỗ ngã rẽ.
Phàm Nhất Hàng thản nhiên đứng đó, trên người mặc bộ đồng phục sạch sẽ, bên ngoài là chiếc áo khoác thu đông, kéo khóa đến trên lồng ngực, dáng vẻ quy củ thành thực khác một trời một vực với cô.
Trong tay cậu là một hộp sữa tươi, nhìn nhìn xuống đất, không biết đang làm gì nữa.
La Vi Vi vừa nhìn thấy Phàm Nhất Hàng liền dừng lại, cô nhếch môi cười trong vô thức, ngó trước ngó sau.
Trước sau con ngõ nhỏ đều không có người, cô lén lén lút lút đi tới, lúc còn cách Phàm Nhất Hàng khoảng nửa bước chân thì giơ tay lên: “A...”
Phàm Nhất Hàng nghiêng đầu nhìn sang, cái âm thanh cố tình hù người ta của La Vi Vi “A...” mới ở khẩu hình miệng, vẫn còn chưa kịp phát ra nữa.
Hihi...
La Vi Vi xấu hổ ngậm miệng lại, nhấc cái tay đang định hù Phàm Nhất Hàng về, gãi gãi đầu: “Bị cậu phát hiện rồi.”
Ánh mắt Phàm Nhất Hàng sớm đã loáng thoáng thấy La Vi Vi, đáng lẽ nên quay sang rồi, nhưng nhìn cái điệu bộ như phường trộm cướp của La Vi Vi, cậu lại không động đậy gì nữa, xem cô định làm gì, không ngờ lại là trò trẻ con này.
Phàm Nhất Hàng liếc đuôi mắt nhìn La Vi Vi, vẫn chưa nói gì, nhưng cái trò trẻ con vẫn còn trong mắt cô không giấu đi đâu được.
La Vi Vi vừa tức vừa xấu hổ “Hừ” một cái, hỏi: “Cậu đứng đây làm gì vậy?”
Lời nói ra rồi, đột nhiên cô mới nhận ra, lùi về phía sau hai bước, nhếch mép cười chỉ vào Phàm Nhất Hàng: “Cậu không phải là đợi tôi đó chứ? Phàm Nhất Hàng, cậu chờ tôi làm chi?”
La Vi Vi cong mắt cười, trong mắt như lấp lánh ánh sao, rồi tràn ra cả chút xấu xa và ngang tàng chỉ thuộc về riêng cô, thật làm cho lòng người gợn sóng.
Vành tai Phàm Nhất Hàng bỗng đỏ bừng, cậu liền dời tầm mắt đi, yết hầu trượt lên xuống, lạnh nhạt trả lời: “Tôi đang uống sữa.”
“Ồ.” La Vi Vi tiến lên hai bước, kiễng chân lại gần, mắt nhìn chằm chằm vào cậu: “Vậy sao cậu lại đứng ngoài đường uống sữa thế?”
Móng vuốt của La Vi Vi sắp chạm cả vào người cậu, phía sau là bức tường trắng, Phàm Nhất Hàng không còn đường lui, cậu thành thật không né, rũ mắt nhìn La Vi Vi, ánh mắt bình tĩnh nói: “Không phải cậu muốn trả đồng phục cho tôi sao?”
Hóa ra vì thế mà đợi cô.
La Vi Vi thôi cười, nhìn trái nhìn phải, không thấy ai mới lôi bộ đồng phục từ trong cặp ra, đưa cho Phàm Nhất Hàng rồi đi trước luôn.
Dù sao cũng không phải là đợi cô, chỉ là đợi bộ đồng phục thôi mà.
“Này.” Phàm Nhất Hàng gọi cô: “Hôm nay hiệu trưởng trực đấy.”
“...”
La Vi Vi đột ngột dừng lại, cúi đầu nhìn hai cái chân trống không của mình, sắc mặt đen sì.
Mẹ nó, sao hôm nay hiệu trưởng lại trực...
Vài phút sau.
Phàm Nhất Hàng sắc mặt cứng đơ đứng trước cửa nhà vệ sinh công cộng, có người đi ngang qua tò mò ngó cậu một cái, cậu xấu hổ vội quay đầu nhìn đi.
Đám người đi xa rồi, cậu mới khẽ lùi lại, nhẹ giọng hỏi: “Cậu xong chưa?”
“Xong ngay đây.” La Vi Vi thay váy sang quần mà mồ hôi đầy đầu, nhưng càng lo thì càng không xong việc, mãi mới mặc xong quần của Phàm Nhất Hàng, mẹ nó cuối cùng lại mặc ngược.
La Vi Vi khóc không ra nước mắt, đành phải cởi ra mặc lại lần nữa.
Nhà vệ sinh công cộng ở mấy thành phố cũ không phân biệt tuổi tác nam nữ gì hết, đều chỉ có mỗi một cái hố, Phàm Nhất Hàng đứng ở cửa cũng lúng túng không xong, cũng may người qua lại đều là người lạ, không có ai quen biết hết.
Cậu đột nhiên trút được cả gánh nặng, vì La Vi Vi ra rồi.
Phàm Nhất Hàng thở phào một hơi, cúi đầu liếc nhìn La Vi Vi.
Size quần của cậu dĩ nhiên là không vừa với La Vi Vi, cũng may La Vi Vi chân dài, xắn mấy lần ống quần cũng tạm ổn.
“Quần của cậu rộng quá.” Cô ảo não nhấc nhấc ống quần lên, sợ bị tụt xuống, cô còn lấy cả thắt lưng của trường buộc lại.
Phàm Nhất Hàng: “Ai mượn cậu mặc váy?”
La Vi Vi ngước mắt nhìn cậu: “Thế ai mượn cậu lo?”
Cô thật ra cũng hơi xấu hổ, nói xong câu đó liền đi luôn về phía trước.
Phàm Nhất Hàng cao chân dài, bước vài bước là theo kịp cô, nghiêm túc nói: “Đi học mặc đồng phục vẫn là tốt nhất, La Vi Vi, lần sau cậu đừng mặc đồ cá nhân nữa.”
Đặc biệt là váy.
Thanh thiên bạch nhật, biết được ai nhòm ngó chứ?
La Vi Vi không để vào tai, cô còn đang bận xách quần.
Phàm Nhất Hàng mở miệng định nói, thế nào cuối cùng lại kiềm chế siết quai hàm lại, không nói nữa.
...
Quả nhiên hiệu trưởng đứng ở cổng trường, lúc La Vi Vi và Phàm Nhất Hàng sánh vai đi qua, tầm mắt hiệu trưởng cứ nhìn theo họ, nhíu cả mày lại thành chữ “xuyên”, có vẻ như đang nghi ngờ điều gì, nhưng hai đứa chỉ là đi cùng nhau, cũng không phải vừa đi vừa nắm tay hay gì, ông nhìn một lúc rồi nhìn sang chỗ khác.
*chữ “xuyên” trong tiếng Trung nó thế này: “川”
Nhưng cả hai vừa bước vào cổng, đám học sinh xung quanh đã kịp nghị luận: “Sao hai người đó lại đi với nhau vậy?”
“La Vi Vi cũng thật là lợi hại mà.” “Lợi hại” vốn là lời khen ngợi, nhưng qua miệng rì rầm của cái đám đó thì chỉ có nghĩa xấu.
Lúc đi đến tòa nhà lớp học, sau lưng đột nhiên có người gọi: “Vi Vi học muội!”
“Vi Vi... học muội?”
Phát khiếp quá!
Gân xanh trên trán La Vi Vi nhảy múa loạn xạ, quay đầu nhìn anh ta đầy ghét bỏ, mắt đối mắt nhìn cái tên Trầm Mộ Thành khùng điên.
Trong tay cậu ta cầm một tờ giấy màu trắng, La Vi Vi vừa nhìn một cái đã nhận ra là giấy kỷ luật, Trầm Mộ Thành hiển nhiên vì cái kiểu tóc nổi loạn đấy nên bị phạt.
La Vi Vi vốn không muốn để ý đến anh ta, nhưng dù sao người ta cũng là lão đại của Trung học số 7, lại còn từng nhìn thấy cái bộ dạng đần đần của mình lúc về trường lấy bài tập, cũng phải cho anh ta chút mặt mũi.
Cô cười gượng.
“Có chuyện gì à? Bạn học Trầm?”
La Vi Vi không chú ý tới, Phàm Nhất Hàng vẫn đang lặng lẽ đứng cạnh cô, sống lưng thẳng tắp.