Nữ sinh đúng là loài vật khó hiểu nhất trên đời.
Trong tâm trí Phàm Nhất Hàng sương mù giăng kín.
Cô ấy không phải là muốn lọ sữa chua kia của cậu hay sao? Cậu cũng đã đưa nó cho cô ấy rồi, thế nhưng vì sao cô ấy vẫn còn giận nữa?
Sau khi La Vy Vy cầm lấy lọ sữa chua của Phàm Nhất Hàng, cô không nhìn lại cậu lần nào nữa mà đặt mông ngồi lên ghế, mặt không biểu cảm lấy sách vở từ trong ngăn bàn ra.
Phàm Nhất Hàng do dự một lúc, cậu mở miệng nhắc nhở: “Tiết này là Ngữ Văn.”
La Vy Vy cúi đầu, nhìn sách Tiếng Anh trên mặt bàn, trong lòng xuất hiện một loại ý nghĩ kích động muốn giết người.
“Ai cần cậu quản? “ Cô hung dữ nhìn Phàm Nhất Hàng cảnh cáo: “Hôm nay cậu tốt nhất đừng nói chuyện với tôi! Không đúng, sau này tôi đều không muốn nói chuyện với cậu nữa! “
Nói xong, cô đẩy bàn của mình lên một chút, hai cái bàn cách nhau khoảng năm mét.
Phàm Nhất Hàng: “?”
Cuối cùng, cậu vẫn không hiểu cô ấy vừa nói gì. Cậu tìm sách Ngữ Văn để chuẩn bị cho tiết học.
Giáo viên Ngữ Văn rất nhanh đã đến. Vừa đi vào cửa cô ấy đã nói luôn: “Hôm nay chúng ta sẽ học một bài thơ thuộc thể văn ngôn*.”
*Thể văn ngôn: tác phẩm viết bằng ngôn ngữ sách vở cổ của Trung Quốc.
Nếu nói La Vy Vy giờ nào chịu nghe giảng thì giờ Ngữ Văn là đứng đầu.
Bởi vì các môn học khác của cô đều không tốt, ngoại trừ thành tích môn Ngữ Văn là rất rốt ra. Mỗi lần có bảng điểm thi, Ngữ Văn của cô đều có thể đứng vững ở trước vị trí thứ ba của lớp. Vì vậy mà giáo viên dạy Ngữ Văn rất thích cô.
La Vy Vy ngang ngược muốn lấy sách Tiếng Anh từ tiết một lên trên bàn nhưng cuối cùng cô vẫn đổi lại thành sách Ngữ Văn, bắt đầu tiết học thể văn ngôn ngày hôm nay.
Số trang của bài thơ thể văn ngôn này rất ngắn. Nhưng số từ ít gặp và đồng nghĩa lại rất nhiều, nếu không để ý sẽ rất dễ đọc sai.
La Vy Vy tay trái nắm lại, khuỷu tay chống trên bàn, nắm tay dựa vào thái dương bên trái, che tầm mắt của mình lại, cúi đầu đọc bài văn. Tất cả những hành động này chỉ vì để không phải nhìn thấy Phàm Nhất Hàng.
Chỉ cần nhìn cậu ta một chút thôi thì lửa giận đã bốc lên trong suy nghĩ cô rồi.
Rốt cuộc cô cũng đã biết rồi, Phàm Nhất Hàng không hề biết đến đầu đuôi câu chuyện. Nếu biết thì khả năng đầu tiên chính là tức giận.
Lọ sữa chua? Một lọ sữa chua liền có thể thay con tiện nhân bỉ ổi Lâm Kỳ Hân kia nhận lỗi sao?
Không! Thể! Nào!
Với lại, cậu ta dựa vào cái gì mà thay Lâm Kỳ Hân xin lỗi?
Mọi ý nghĩ trong não cô bây giờ toàn là con quỷ đáng ghét Phàm Nhâtd Hàng này. Giáo viên Ngữ Văn gọi cô mấy tiếng liền mà cô đều không nghe thấy. Vẫn là Phàm Nhất Hàng nhắc nhở cô: “Cô giáo gọi cậu kìa.”
“La Vy Vy? “
Giáo viên Ngữ Văn ở trên bục giảng gọi tên La Vy Vy lần thứ hai, trong lòng có hơi khó hiểu. Tại sao hôm nay La Vy Vy làm không chú ý nghe giảng?
Mặc dù giáo viên khác đều nhận ra rằng La Vy Vy trong giờ học cơ bản đều không nghe giảng, nhưng giáo viên Ngữ Văn của cô lại không nghĩ như vậy.
La Vy Vy nghe thấy lời nhắc nhở của Phàm Nhất Hàng, cô không cam lòng chậm rì rì đứng dậy. Mắt cô không nhìn lên bảng mà lại cùng với giáo viên Ngữ Văn mắt to trợn trừng nhìn mắt bé.
Phàm Nhất Hàng lại một lần nữa mở miệng: “Cô yêu cầu cậu đọc một lần bài văn. “
“Tôi biết rồi! “ Cô hung dữ trợn mắt nhìn Phàm Nhất Hàng, sau đó cầm sách Ngữ Văn đọc một lần bài thơ cổ khó hiểu kia.
Nền tảng Ngữ Văn của La Vy Vy rất tốt, vậy nên cho dù cô không dùng toàn bộ sức lực tập trung luyện tập, nhưng khi đọc cả bài thơ kia, một chữ cô cũng không đọc sai.
“Em ngồi xuống đi. “ Giáo viên Ngữ Văn nói, bà bỗng nhiên nhìn bàn La Vy Vy, thấy nó cách quá xa bà liền nhắc nhở: “Em kéo lại bàn đi. “
La Vy Vy mặt không biến sắc mở miệng: “Không được. Thưa cô, nếu kéo về vị trí cũ cậu ta sẽ làm phiền em học.”
Phàm Nhất Hàng:...
Giáo viên Ngữ Văn sót ruột như che chở cho con cái. Bà không biết tình huống của Phàm Nhất Hàng, bà nhíu mày dạy bảo: “Bạn học mới à, em không nên làm phiền bạn cùng bàn của em học bài.”
Phàm Nhất Hàng lại một lần nữa:“..”
Giáo viên Ngữ Văn tiếp tục nói: “La Vy Vy, em vẫn cứ kéo bàn về vị trí cũ đi, để như vậy thì bên ngoài trông thấy sẽ ra thể thống gì nữa? “
Không có cách khác, La Vy Vy chỉ đành kéo bàn về vị trí cũ mang tính tượng trưng, nhưng hai cái bàn vẫn còn cách nhau một khe hở.
Hết chương 16
Hóa ra La đại ca nhà ta cũng biết ghen=)) vì anh ghen ghen ghen ghen mà=))