La Vy Vy và Phàm Nhất Hàng một trước một sau đi lên bục giảng.
Giáo viên dạy toán không quá quan tâm tới học sinh ngủ trong giờ, nhưng không có nghĩa là sẽ dễ thương lượng. La Vy Vy vừa cầm viên phấn liền nghe thấy ông ấy nói: “Không làm được thì đừng về chỗ nữa.”
La Vy Vy sờ môi, cô biết câu nói này của giáo viên toán chính là không cho phép cô lên tiếng nữa mà.
Tên Phàm Nhất Hàng biến thái đến nỗi giải cả đề cao khảo, thì làm sao có thể không làm được một đề bài nâng cao được cơ chứ?
La Vy Vy cảm nhận được điều gì đó. Thì ra Tống Ninh Viễn ngồi ở gần bục giảng đang lén lút làm động tác “cố lên” với cô. Cô giả vờ như không nhìn thấy gì, đi đến chọn một viên phấn mới rồi quay người vào bảng đen.
Vừa mới quay lại vào bảng, một đôi tay thon dài đã vỗ vào vai cô. Cậu kéo cô lại gần rồi, hạ thấp giọng nói: “Đề của cậu ở bên kia. “
La Vy Vy ngẩng đầu nhìn lên, cô phát hiện ra đề bài trước mặt mình được đánh dấu là “2” là đầu dòng.
Bình thường khi giáo viên toán ra đề thì đề đầu tiên luôn dễ hơn, đề thứ hai có độ khó tăng dần lên.
Cô thấy Phàm Nhất Hàng dường như là trời sinh đã có dung mạo lạnh nhạt như thế rồi. Trong lòng nảy sinh một chút cảm giác không chịu khuất phục. Tính bướng bỉnh của cô lại tái phát, cô mở miệng nói: “Tôi muốn làm đề này! “
Dù sao thì đề nào cô cũng không làm được, thì nói thế nào cũng giống nhau cả.
Phàm Nhất Hàng quét mắt nhìn cô, cậu không nói gì, đi tới đề bài ở trước mặt cô.
Giáo viên dạy toán nhìn thấy vậy, ông đi đến nhắc nhở: “Phàm Nhất Hàng, đề của em là đề này.”
Phàm Nhất Hàng là học sinh mới chuyển đến, vẫn chưa tham gia kỳ kiểm tra nào, các kỳ thi lớn lain càng chưa thi qua. Vì vậy cho dù ở trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm có nói rằng thành tích của em này không tồi, thì giáo viên toán vẫn phải duy trì thái độ xem xét.
Bởi vì có rất nhiều học sinh có thành tích tổng hợp không tệ, điểm môn toán cũng rất khá. Vậy nên ông cố tình ra một đề khó hơn cho Phàm Nhất Hàng làm.
Còn gọi Là Vy Vy lên, đơn thuần chỉ là nhìn thấy cô nằm bò ra ngủ, thuần túy chỉ là việc ngoài ý muốn.
La Vy Vy bị giáo viên toán đuổi ra làm đề “1” ở trước mặt. Cô cầm lấy viên phấn nghiêm túc viết chữ “giải“. Sau đó cô liền bắt đầu ngẩng cổ lên nhìn đề bài.
Cô vẫn chưa đọc xong đề bài thì đã nghe thấy tiếng viết phấn “tâng tâng tâng*” ở bên cạnh. Vừa mới ngoảnh đầu nhìn sang, Phàm Nhất Hàng đã nhanh chóng viết xong lời giải rồi.
*Chẳng biết tiếng viết phấn là gì nữa nên dựa theo pinyin luôn. Có gì mọi người đóng góp nhé!
Người này...không cần phải nhìn đề bài sao?
La Vy Vy hận, hận không thể lườm chết Phàm Nhất Hàng.
Nhưng Phàm Nhất Hàng luôn có thể bảo vệ chính mình trước các tác động bên ngoài mà người khác gây ra. Cậu lưu loát viết xong đáp án.
Khi Phàm Nhất Hàng đặt phấn xuống, giáo viên toán vẫn chưa đi đến bàn thứ tư. Bình thường, ông ấy đi được một vòng sẽ quay lại, học sinh bị gọi lên bảng lúc đó mới viết xong đề bài, hoặc tình hình thậm chí còn tệ hơn nữa.
La Vy Vy từ mũi phát ra tiếng “hừm”, ý là bản thân cô không phục.
Học tốt là giỏi lắm sao hả?!
Phàm Nhất Hàng đặt phấn xuống, muốn đi xuống thì phải vượt qua La Vy Vy mới đi về chỗ được. Khi đi qua cô, cậu để lại một câu: “Bắt chước một ý nhỏ mà tôi viết.”
La Vy Vy nghĩ bản thân mình nghe nhầm rồi. Người này đáng ghét như vậy, lại có thể dạy mình hay sao?
Cô lùi về sau một bước, nhìn qua đáp án của Phàm Nhất Hàng.
Đề bài của Phàm Nhất Hàng có hai ý nhỏ, đáp án của ý thứ nhất là “x=3“.
La Vy Vy còn phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Đó là ơn buồn ngủ khiến cô không còn danh dự nào nữa mà dựa vào đáp án của cậu ta, viết lên bảng một từ”x=3“.
Viết xong, cô vứt viên phấn, phủi phủi tay rồi đi xuống.
Vừa đi xuống bục giảng, còn chưa kịp ngồi vào chỗ thì ở phía dưới đã vang lên một trận cười ầm.
Phàm Nhất Hàng ngồi ở bàn trước quay đầu lại, tốt bụng nhắc nhở La Vy Vy: “Đề bài của cậu yêu cầu tìm “y”! “
La Vy Vy: “...”
Cô vẫn chưa nói gì thì đã cảm thấy Phàm Nhất Hàng ở bên cạnh ném tới ánh mắt giống như bảo cô im lặng.
La Vy Vy dựa vào da mặt dày bịch của mình mà đáp lại một ánh mắt nhắc cô im lặng của cậu. Cô còn không quên oán hận một câu: “Nói cũng đã nói rồi, cậu không thể nói rõ ràng hơn một chút sao hả? “
Lời này vừa nói ra, chính Là Vy Vy cũng cảm thấy mình không biết ý gì. Cô lẩm bẩm hai tiếng, ngồi xuống đợi bị mắng.
Lúc này, giáo viên toán ra đi hết một vòng quanh lớp học. Trước tiên, ông ấy đi đến trước bài làm của Phàm Nhất Hàng nhận xét một chút, đại khái có ý là: “Làm đúng rồi, nhưng có một bước giải vẫn nên viết rõ ràng, điểm của bước này cũng rất là quan trọng.”
Lời trong lời ngoài La Vy Vy đều có thể nghe ra giáo viên toán rất hài lòng với Phàm Nhất Hàng.
Cô không kiềm chế được mà nhìn cậu ta bằng nửa con mắt. Không phải chỉ là làm đúng đề bài thôi sao? Giáo viên toán làm gì mà vui vẻ giống như tìm được con rể không bằng.
Đến lượt đề của La Vy Vy.
Ý cười trên khuôn mặt giáo viên toán có hơi ngưng trệ trong nháy mắt. Tiếng cười ầm trong lớp vang lên càng to hơn.
“La Vy Vy.” Giáo viên toán đè nén cơn thịnh nộ: “Trước khi tan học, em chép lại bài này một trăm lần rồi nộp cho tôi! “
La Vy Vy ở trước bàn khi được nhắc nhở đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Chỉ là khi nghe đến việc phải chép phạt một trăm lần, cô rất cao hứng mà “aiz” một tiếng, đáp ứng ngay.
Tống Ninh Viễn ngồi ở trước bàn gần bục giảng than vãn “aiz” vài tiếng rồi gục đầu xuống ngủ. Cậu ta im lặng lấy giấy nháp từ trong ngăn bàn ra, chép lại bài làm của La Vy Vy.
Nhiệm vụ cuối cùng cũng chính là cậu ta phải làm “đàn em số 1”, không bằng cậu ta tự mình chủ động một chút đi.
Chuông tan học vang lên, Tống Ninh Viễn cầm tờ giấy nhép chép đầy bài tập đưa cho La Vy Vy.
La Vy Vy vung vẩy hai chân đang bắt chéo đập vào cánh tay Tống Ninh Viễn.
“Ngoan nào! “
Phàm Nhất Hàng đang uống nước ở bên cạnh, nhìn thấy vậy thì lạnh nhạt thu ánh mắt lại.
Vốn dĩ Tống Ninh Viễn đã đi rồi, nhưng cậu ta giống như đột nhiên nghĩa ra gì đó, lại vòng trở lại. Cậu ta vô cùng cao hứng hỏi La Vy Vy: “Lão đại, tiết tiếp theo là tiết thể dục, có đá bóng không? “
La Vy Vy chống cằm, rất có khí thế của lão đại mà “ờ” một tiếng. Cô bổ sung thêm một câu: “Hôm nay cậu biểu hiện rất tốt.”
“Yes!” Tống Ninh Viễn phấn khích dùng ngón tay làm thành hình chữ V, vui vẻ chạy đi.
La Vy Vy điều chỉnh lại tư thế ngồi. Cô cong lưng lấy từ trong ngăn bàn ra cái gì đấy.
Ngăn bàn của cô được sắp xếp rất ngay ngắn. Mỗi một món đồ đặt ở trong này gần như đều có trật tự nhất định. Vậy nên không cần dùng mắt cũng có thể tìm ra được đồ mà mình muốn... Ngoài ra còn có bao thuốc hôm nọ của Tống Ninh Viễn.
La Vy Vy lần mò một lát, lấy ra một cái quần thể thao được cuốn lại thành hình tròn nhỏ. Cô dùng hai tay để phẩy nó ra, sau đó cầm nó đặt lên bàn.
Bởi vì động tác hơi lớn nên Phàm Nhất Hàng di chuyển tầm mắt, liếc qua xem cô đang làm gì.
La Vy Vy! Cô lại có thể mặc quần ở trong lớp học!
“Khụ, khụ, khụ...” Phàm Nhất Hàng bị chính mình làm sặc, vội vã quay mặt sang chỗ khác.
La Vy Vy cũng để ý đến hành động của cậu, cô không nghĩ gì, nói: “Không sao đâu, tôi mặc quần dài, cả bên ngoài lẫn bên trong đều là quần an toàn cả. “
Không nói thì thôi, cô vừa nói ra cậu liền theo đó nhìn chằm chằm vào cô. Cũng nhìn thấy luôn cả những thứ không nên nhìn rồi.
Phàm Nhất Hàng vẫn là nên quay mặt sang chỗ khác, thẳng thừng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con người La Vy Vy này rất có thể thật sự là một cô ngốc.
Nam sinh sẽ xuất hiện nhưng suy nghĩ xa xôi, có khi nó không phải là bởi vì nhìn thấy cái gì, mà là bởi vì không có bộ phận nào để nhìn cả. Trong suy nghĩ bọn họ sẽ có những thứ linh tinh.
Mà suy nghĩ ở trong lòng, mới thật sự là những mối nguy hiểm.
Cậu đợi đến khi người ở bên cạnh không có động tĩnh gì nữa, lúc này mới quay đầu lại.
Quả nhiên Là Vy Vy đã mặc xong. Cô cầm quần dài đặt lên bàn. Khi cô thắt dây quần, lại ngoài ý muốn nhìn thấy thứ khó coi.
“Sau này.” Phàm Nhất Hàng mở miệng: “Không được thay quần ở trong lớp nữa! Đây là chuyện thứ ba.”
Hết chương 33