Thời gian mà Tần Lạc Viễn tan làm sớm hơn giờ tan học của Thất trung một chút. Chỉ cần ông không tăng ca, bình thường đều sẽ dừng xe ở cổng trường, thuận đường đưa hai người bọn cô về nhà.
La Vy Vy cầm cây kem Tần Lạc Viễn đã mua cho cô. Cô không thích ăn vị này của Haagen Dazs nên đã đi thẳng về phòng, sau đó cầm cây kem ném vào trong thùng rác.
Nếu không phải là hương vị cô thích ăn thì cô thà rằng không ăn còn hơn.
La Vy Vy thật sự là một người cố chấp như vậy đấy.
……
Hôm nay Tần Thiên Thiên không có tiết học múa nghệ thuật, vì vậy bữa tối nay được làm thiên về những món ăn dễ tiêu hơn.
Bởi vì Tần Thiên Thiên với La Vy Vy thuộc tuýp người ăn nhiều hay ít đều bị sự thù hận của thịt đối với cơ thể phản ánh lại, là điển hình cho kiểu người dễ béo. Mà cô lại vừa muốn khiêu vũ, vậy nên sẽ để Nguyễn Ngọc Quyên làm đồ ăn dễ tiêu một chút.
La Vy Vy không có khẩu vị với món cơm cháy này. Khi cô đang định nói ăn no rồi thì Tần Lạc Viễn bỗng nhiên mở miệng: “Các con có quen nam sinh nào tên Phàm Nhất Hàng trong trường không? “
Động tác của La Vy Vy ngừng lại.
Không đợi cô đáp lại, Tần Thiên Thiên gần như ngay lập tức nói: “Cậu ấy với con học cùng lớp với nhau, tuần trước cậu ấy mới chuyển đến xong. Có chuyện gì sao bố? “
Nghe thấy lời Tần Thiên Thiên nói, mắt Tần Lạc Viễn liền sáng lên.
“Bang” một tiếng, ông đặt đôi đũa xuống, tỏ ra vô cùng kích động hỏi: “Con nói con với Phàm Nhất Hàng học cùng lớp sao? Là “Nhất”trong một hai ba bốn, “Hàng” trong vận chuyển hàng không sao? “
Tần Thiên Thiên liên tục gật đầu, cô nhanh chóng hỏi lại: “Vâng ạ. Bố, bố biết cậu ấy sao? “
Tai La Vy Vy cũng vểnh lên nghe ngóng.
Liên quan đến Phàm Nhất Hàng cô vẫn có chút hứng thú.
“Cũng không được coi là quen biết.” Tần Lạc Viễn thở dài, lưng dựa vào ghế, trong mắt mang theo ý cười: “Thật ra là bố luôn muốn ông nội của cậu ấy đầu tư cho ngân hàng của bố, vốn bố vẫn không biết nên nói sao với ông ấy nữa. Không ngờ các con lại là bạn cùng lớp, đã thế thì chuyện này có thể dễ giải quyết hơn rồi. “
La Vy Vy mất hứng đứng dậy: “Con ăn no rồi. “
Tần Lạc Viễn không để ý đến cô, tiếp tục nói với Tần Thiên Thiên: “Tiền của nhà họ nếu có thể đầu tư cho ngân hàng của bố thì chúng ta có thể mua một căn nhà ở Tân Khu* rồi! “
Tên đầy đủ là Phố Đông Tân Khu (浦东新区, pinyin: Pǔdōng Xīn Qū) hay “Quận mới Phố Đông” là một quận của thành phố Thượng Hải, Trung Quốc. Kể từ khi bắt đầu được phát triển năm 1990 - thời điểm công bố quy hoạch lần đầu tiên, Phố Đông đã nổi lên như là trung tâm tài chính và thương mại của Trung Quốc. Phố Đông nổi bật với Tháp Minh Châu Phương Đông, Tháp Kim Mậu - biểu tượng của Thượng Hải và của sự phát triển kinh tế Trung Quốc. Nguồn: Wikipedia.
“Tân Khu? “ Tần Thiên Thiên vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ: “Nhà họ có nhiều tiền lắm sao? Nhưng nếu đã có tiền như vậy thì tại sao vẫn ở khu dân cư cũ chứ? “
Thị trấn mà họ nhắc đến là “Thành Úc“. Thành Úc được chia làm khu mới và khu cũ, hay thường được mọi người gọi là “khu dành cho người nghèo” và “khu dành cho người giàu“. Đơn giản chỉ là dựa vào việc nhà họ Phàm chịu gửi tiền để trích phần trăm là có thể đủ cho nhà họ mua một căn nhà tại khu của người giàu rồi. Có thể nói rằng Nhà họ Phàm chắc chắn được xem là “cường hào“.
La Vy Vy nghe không nổi nữa, cô đi thẳng về phòng rồi đóng cửa lại.
Một bố một con gái này...họ đúng là cha con ruột mà.
Nghe đến người nhà họ Phàm có tiền, mắt đều sáng cả lên. Lẽ nào họ không biết số tiền đó có được là không chính đáng hay sao?
Ví dụ như...tiền của tà giáo.
Mặc cho La Vy Vy nghe không nổi phải bỏ đi thì Tần Lạc Viễn vẫn tự mình tìm đến cửa.
“Vy Vy à. “ Tần Lạc Viễn gõ cửa phòng: “Con ra đây đi, bố có chuyện này cần nói với con. “
La Vy Vy tìm nửa ngày cũng không tìm thấy điện thoại của mình, không biết nó đã chạy đi đâu rồi nữa.
Nghe thấy tiếng của Tần Lạc Viễn, cô từ trên giường đi xuống, ném cặp sách sang một phía rồi đi ra mở cửa.
“Có chuyện gì ạ?
“Con đi thau đồ đi, tí nữa cùng với bố đi ra ngoài một chuyến. “ Giọng nói của Tần Lạc Viễn chân thật đến đáng tin.
La Vy Vy nhăn mũi hỏi: “Đi đâu? “
“Phàm gia. “ Tần Lạc Viễn nhắc tới “Phàm gia” liền phải cố gắng không để khóe miệng vểnh lên. Ông cười híp mắt lại: “Thiên Thiên đều đã nói với bố cả rồi. Có phải là con ngồi cùng bàn với Phàm Nhất Hàng không? Đúng lúc bố định đến nhà cậu ấy một chuyến, hay là con đi cùng bố đi. Nghe nói con có thành tích rất tốt, vậy con mang theo cả bài tập đi đi. “
La Vy Vy :“……”
Nguyễn Ngọc Quyên ở ngoài tiếp lời: “Vy Vy à, con mau đi đi. “
Nụ cười trên mặt Tần Lạc Viễn càng đậm hơn. Không hiểu sao cô lại cảm thấy buồn bực.
“Con không đi. “
Khi hai chữ “không đi” phát ra, nụ cười trên mặt Tần Lạc Viễn liền tan biến.
“
Sắc mặt ông khó coi đến nỗi đen cả lại.
“Con nói gì? “ Giọng nói của Tần Lạc Viên có chút run rẩy.
La Vy Vy lùi về sau hai bước, cô đưa tay đóng cửa lại, vừa đóng vừa nói: “Quan hệ giữa con với cậu ta không tốt, đi rồi ngược lại sẽ mang thêm phiền phức cho bố. “
Cơn giận dữ của Tần Lạc Viễn giảm đi một chút. Ông ngập ngừng hỏi: “Thật sao? Vậy sao Thiên Thiên lại nói quan hệ của hai người bọn con không tồi? “
“Nó ngồi ở hàng thứ hai, sao có thể biết tình hình của dãy sau cùng như con được chứ? “ Tay La Vy Vy chạm vào cửa, cô không muốn nói nhiều nền liền chuẩn bị đóng cửa lại luôn.
Lúc này, chuông cửa nhà bỗng nhiên vang lên.
Nguyễn Ngọc Quyên đang đi đến phòng La Vy Vy nên không có thời gian đi mở cửa, vậy nên người mở cửa là Tần Thiên Thiên.
La Vy Vy chỉ nghe thấy Tần Thiên Thiên kinh ngạc “A” lên một tiếng, sau đó cô ta nói: “Phàm Nhất Hàng? Sao cậu lại đến đây? “
Ba người trong này đồng thời ngây người.
Phàm Nhất Hàng tới rồi?
……
Chín phút sau.
Nguyễn Ngọc Quyên đem hết nước hoa quả trong tủ lạnh dọn ra hết, dùng những cái đĩa mới nhất để bày hoa quả. Từng đĩa, từng đĩa một đều được đặt trong bàn uống trà nhỏ trước mặt Phàm Nhất Hàng.
“Cháu ăn nhiều một chút ha, đều là nước hoa quả tươi cả đấy. “ Trên mặt Nguyễn Ngọc Quyên tràn ngập ý cười.
So với Nguyễn Ngọc Quyên, Tần Lạc Viễn càng không kém là bao. Ông cầm thẳng một quả quýt đặt vào trong tay Phàm Nhất Hàng, xoa xoa tay nói: “Cái đứa Vy Vy này đúng là cẩu thả, điện thoại cũng quên ở trên bàn. May là cháu cầm giúp nó, vẫn là tận tâm mang đến tận nhà trả lại.. Quả thật làm phiền cháu quá rồi.”
Trên mặt Phàm Nhất Hàng không có biểu cảm gì. Nghe Tần Lạc Viễn nói, cậu có chút không biết nên đáp lại thế nào nên liền cầm lấy quả quýt kia rồi bóc vỏ nó ra.
La Vy Vy với Tần Thiên Thiên đứng ở hai bên ghế sa-lông, giống như bảo vệ vị thần cao quý vậy.
Bầu không khí trong chốc lát trở nên lúng túng.
Tần Lạc Viễn chỉ đành nhìn về phía La Vy Về, đánh mắt về bên cạnh bên Phàm Nhất Hàng, tỏ ý bảo cô nói một câu.
Nhưng La Vy Vy căn bản là chưa từng nhìn đến ông. Tần Lạc Viễn không thể không mở miệng nói: “Vy Vy à, bạn học Phàm Nhất Hàng cũng là lần đầu tiên tới nhà, con không định đưa cậu ấy đi xem phòng của con chút hay sao? “
Phàm Nhất Hàng hơi kinh ngạc, không đợi cậu từ chối, La Vy Vy đã nói trước: “Chú*, việc này không hợp cho lắm thì phải? “
*Lúc trước tác giả không viết rõ cách xưng hô của Vy Vy với Tần Lạc Viễn nên mình vẫn dịch bố-con. Đến đây tác giả viết là chú, đoạn trước đó mình có thời gian sẽ sửa sau, mong các bạn thông cảm.
Nam nữ khác biệt, nào có nam sinh nào lại đi tham quan phòng của nữ sinh cơ chứ?
Tần Lạc Viễn chỉ muốn rút ngắn khoảng cách giữa họ nên không suy nghĩ đến chuyện này. Nghe La Vy Vy nói vậy ông cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
“Cũng đúng a.... “ Ông lúng túng gãi đầu.
La Vy Vy nhìn Phàm Nhất Hàng trước, cô hỏi thẳng: “Cậu khi nào thì đi đây?”
Phàm Nhất Hàng cũng sớm nghĩ là nên đến lúc đi rồi, sự thật là, cậu không muốn vào trong này.
Vốn dĩ là cậu định đi dạo đêm, nghĩ tới điện thoại kia liền thuận đường mang theo. Không nghĩ tới lại bị kéo thẳng vào trong nhà La Vy Vy. Hơn nữa lại không tìm được cơ hổi bỏ đi.
Lúc này, khi La Vy Vy hỏi vậy, cậu lập tức nói: “Bây giờ. “
“Vậy để tôi tiễn cậu. “ La Vy Vy nói, quay người đi ra ngoài.
Phàm Nhất Hàng vội vã đứng dậy đi theo cô ra ngoàil. Chỉ sợ một phút sau lại sẽ bị kéo ngồi lại lên ghế sa-lông.
Tần Lạc Viễn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cắn răng, nụ cười treo trên miệng cứng đờ. Ông chỉ ra ngoài cửa, hỏi: “Như vậy liền đi rồi?”
Phàm Nhất Hàng gật đầu: “Vâng. “
Cậu từ trong cửa đi ra, ngoài ra còn nói: “Cô chú ngủ ngon. “
Tần Lạc Viễn cũng nhìn Phàm Nhất Hàng. Con người này tính cách có chút lạnh nhạt cũng khó mà giữ cậu ta ở lại. Ông chỉ đanh nói với La Vy Vy: “Vậy Vy Vy à, con nhớ tiễn bạn học Phàm về đến tận nhà nhé, cậu ấy đối với nơi này không quá quen thuộc, đừng để lạc đường nhé. “
La Vy Vy chỉ muốn trợn mắt lên.
Nhà họ cách tiểu khu kia có hai con đường, có lạc cũng sẽ không lạc đi đâu được.
Nhưng bây giờ cô quả thật là có chút không muốn ở lại trong nhà nên con thẳng thừng gật đầu, đáp: “Con biết rồi. “
Nói xong, cô kéo tay áo Phàm Nhất Hàng, giống như chạy trốn khỏi nhà vậy.
Mà từ đầu đến cuối, Tần Thiên Thiên luôn nhìn theo hình bóng hai người họ rời xa khỏi nhà. Cô âm thầm nắm chặt đầu ngón tay lại.
Hết chương 21
Lần đầu dịch một chương hơn 2000 chữ, dịch muốn lòi con mắt=)))