La Vy Vy không có ý định nghe tiếp, cô xoay người đi ra khỏi phòng bếp, không nhìn đến Nguyễn Ngọc Quyên còn đang chửi ầm lên mà quay về phòng của mình.
À không, phải là phòng của Tần Thiên Thiên mới đúng.
Em gái “thông minh hiểu chuyện” kia đã chủ động nhường cho cô căn phòng lớn hơn, vậy thì cô liền không khách khí, trực tiếp đồng ý luôn.
La Vy Vy đóng cửa phòng “bang” một tiếng, rồi khóa trái cửa phòng lại, ngăn cách với âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài.
Thông minh hiểu chuyện?
Cô không quên rằng sau khi mà Tần Thiên Thiên nói “Hay là lấy phòng của con cho chị ở đi.”, và cô đã nói “Được thôi”, thì trên khuôn mặt của em gái hiểu chuyện kia lập tức biểu hiện...có thể nói là cực kỳ khó coi.
Đã không thích thì vì sao lại còn muốn làm ra vẻ thích?
Rõ ràng là không thể, vì sao lại còn muốn tạo ra bầu không khí giả dối này?
Học tập Tần Thiên Thiên?
Có cho cô tám kiếp cô cũng học không nổi cái đạo đức giả của Tần Thiên Thiên.
La Vy Vy đang nằm trên giường thì nhận được điện thoại của Tống Ninh Viễn. Vừa mở miệng cô đã hỏi ngay: “Bức thư tình kia đã lấy lại được chưa? Ai mua hả? “
Rốt cuộc kết quả cuối cùng của cuộc trả thù này là thế nào đây?
Ở đầu bên kia, cổ họng của Tống Ninh Viễn nhuốt nước bọt một cách lợi hại.
Cậu ta bất chấp khó khăn trả lời: “Là tôi mua... Nhưng mà, lão đại, việc này không thể trách tôi được! Tất cả đều do tên Phàm Nhất Hàng kia! Sau khi mà cậu ta đến, trường chúng ta ngày nào cũng có nữ sinh viết thư tình cho cậu ta, làm cho cửa hàng văn phòng phẩm của trường đều chỉ có bán những loại phong thư kiểu này thôi... Vì vậy tôi tìm mãi cũng không thấy loại nào khác cả...”
La Vy Vu gật đầu: “ Quá vụng về! “
Cô vốn nghĩ bản thân mình đa bị Tống Ninh Viễn chơi một vố rồi cơ.
La Vy Vy dựa vào đầu giường, hai chân vắt chéo lên nhau: “Tôi quyết định rồi, tôi sẽ phong cậu làm đàn em đầu tiên! “
Đầu bên kia, Tống Ninh Viễn nhắc nhở: “Lão đại, cậu đã phong cho tôi một lần rồi, đó là lần tôi giúp cậu trực nhật đấy. “
La Vy Vy: “Vậy bây giờ phong thêm một lần nữa. “
Tống Ninh Viễn: “....Cảm ơn lão đại!”
La Vy Vy “hừm hừm” hai tiếng, cô nói: “Tân quan thượng nhậm*, cậu dù sao cũng đã thật sự làm việc, không phải hay sao? “
*Tân quan thượng nhậm. Câu này có nghĩa là các chính sách, cải cách của quan mới nhậm chức. Mình chưa hiểu hàm ý của La đại ca trong câu này lắm, bạn nào hiểu ý nghĩa của câu này bảo với mình nhé, mình sẽ sửa sau. (có thể là yêu cậu Tống nhát gan kia làm thêm nhiệm vụ mới.)
“...Là...sao?”
“Tôi cho cậu thời gian một tiếng, gửi cho tôi địa chỉ nhà của Phàm Nhất Hàng.”
Nửa tiếng sau, điện thoại La Vy Vy vang lên âm thanh “leng keng“.
“La đại ca thiên thu vạn tải”*, một mẩu thông báo nhảy ra, là địa chỉ nhà của Phàm Nhất Hàng.
(Bên Việt mình thường nói là “thiên thu vạn đại”nhưng mình lấy đúng câu gốc bên Trung nhé. Câu này ý chỉ thời gian rất dài rất dài, chắc chỉ sự bất tử, mình không rành về mấy câu thành ngữ, tục ngữ này lắm.)
La Vy Vy nhìn lướt qua thông báo kia, thỏa mãn xoa môi.
Rất tốt, tên Tống Ninh Viễn đại đầu heo này mặc dù lúc bình thường đến cái quần quá rộng ra cũng phải để người nhà lo, nhưng nhìn chung cậu ta vẫn là có chút hữu dụng.
La Vy Vy đợi đến hơn chín giờ. Bên ngoài phòng khách không có tiếng động nữa mới mở cửa phòng ra, lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà. Cô muốn đi lấy trộm bức thư tình kia để mang nó về!
Có điều, cũng không biết Phàm Nhất Hàng đã từng xem qua hay chưa nữa.
……
Hơn chín giờ tối mới chỉ là bắt đầu thôi.
Cô không nhớ ra rằng nhà của Phàm Nhất Hàng ở ngay gần tiểu khu nhà cô. Có lẽ là do ý trời, ông trời đã khiến cô kiên cường sống tiếp cuộc đời đang dần đi xuống này đây mà.
Ông trời sẽ giáng xuống cho con người những thử thách to lớn. Đầu tiên phải chịu đựng những đắng cay, khổ đau trong ý chí rồi mới đến nỗi đau về gân cốt, không phải sao?
La Vy Vy cả ngày ở bệnh viện đến nỗi đau hết cả mông. Cô đến cửa hàng ở hai bên đường mua một suất cơm, sau đó mới chậm rì rì đi đến nhà của Phàm Nhất Hàng.
Sau khi tìm được biển số nhà rồi, La Vy Vy đứng phía trước một tòa nhà nhỏ theo kiểu phương Tây.
Xung quanh nhà của họ đều là những căn phong theo kiểu xưa cũ, duy chỉ có căn nhà theo kiểu phương Tây này trông mới hơn hẳn, không nghĩ tới chỗ này lại là nhà của Phàm Nhất Hàng.
Tiểu tử xấu xa này... Trong nhà lại rất có tiền đấy chứ!
Thật đáng ghét!
Phát hiện ra kể thù lại giàu có như vậy, trong lòng La Vy Vy bỗng chốc càng không thích Phàm Nhất Hàng hơn.
La Vy Vy xem xét hai bên căn nhà phương Tây một chút... Cô xem xét hết một phòng, cuối cùng cô khẳng định duy chỉ có... Căn phòng kia là có ánh sáng, đó chính là phòng của Phàm Nhất Hàng.
- ---Chỉ có người trẻ tuổi mới không ngủ sớm như lúc này thôi.
La Vy Vy hướng về lòng bàn tay thổi một hơi, hai tay xoa vào nhau, sau đó giẫm lên điều hòa, trèo lên tầng hai mà có một căn phòng có ánh sáng kia một cách dễ như trở bàn tay.
Hết chương 6