“Cậu muốn chơi bóng? “ La Vy Vy không dám tin nhìn Phàm Nhất Hàng. Dường như nghe thấy cái gì cũng đều không kinh hoàng bằng thông tin này.
Bởi vì trong mắt Là Vy Vy, Phàm Nhất Hàng tuyệt đối không thể tham gia vào hoạt động mang tính tập thể kiểu này. Cậu ta là kiểu người giống như là chỉ ngồi một chỗ biệt lập mà thôi.
Không đúng, có lẽ là phải nói, Phàm Nhất Hàng tuyệt đối sẽ không làm những việc không liên quan đến hoa tập. Cậu ta chính là một cỗ máy học cay nghiệt, vô tình! Vì để mượn đồ dùng học tập, cậu ta có thể phá vỡ giấc ngủ say của cô đấy! Đúng là vô nhân đạo!
“Ừ.” Phàm Nhất Hàng đáp một tiếng. Thế nhưng ánh mắt lại rơi trên người Thẩm Mộ Thành.
La Vy Vt vừa quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra Thẩm Mộ Thành cũng đang nhìn Phàm Nhất Hàng.
Cằm Thẩm Mộ Thành hơi nâng lên, đường nét trên khuôn mặt có chút nhăn nhó.
Sớm đã nghe nói có một học sinh mới chuyển đến trường, người này vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người. Hôm nay gặp mặt, đích thực là rất nổi bật nha...
Phàm Nhất Hàng cũng tỉ mỉ quan sát Thẩm Mộ Thành. Trên môi người này mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, dường như là có lòng thù địch với cậu. Mà cậu....không hiểu ra sao cả, cũng không thích con người này.
Hai người đối diện nhau đúng hai giây rồi mới di chuyền tầm mắt của mình nhìn ra xung quanh.
Hai người này...
Trong đầu La Vy Vy bật lên một câu hỏi nghi ngờ: Hai người họ không phải là nhìn thấy đối phương vừa ý rồi đấy chứ?
“Vậy, bắt đầu được chưa? “ Thẩm Mộ Thành xắn tay áo lên.
Phàm Nhất Hàng không nói gì, nhấc chân đi đến bên cạnh La Vy Vy.
Trận thi đấu bóng rổ giữa năm nhất và năm hai đã bắt đầu, 5 đấu 5. La Vy Vy và Phàm Nhất Hàng đều giữ vị trí tiền đạo. Mà Thẩm Mộ Thành lại cũng là tiền đạo của đội.
Một tiếng còi vang lên. La Vy Vy còn chưa kịp cử động thì Phàm Nhất Hàng ở bên cạnh đã xông lên, tốc độ khiến người khác phải líu lưỡi.
Bỗng nhiên cô nhớ ra ở cổng trường hôm đó, khi Phàm Nhất Hàng “đánh nhau”, tốc độ cũng vô cùng đáng sợ.
Người của đối phương dường như cũng không phản ứng kịp với tốc độ của Phàm Nhất Hàng. Phàm Nhất Hàng giống như một cơn gió bay vèo qua người của đối phương. Cậu ôm quả bóng từ trước người ra phía sau, ném quả đầu tiên vào rổ.
Cú ném này gần như là xảy ra trong chớp mắt.
Đợi mọi người phản ứng được mọi chuyện đang xảy ra từ trong cơn kinh hoàng đã là hai giây sau.
“Waaa! “ Tống Ninh Viễn dẫn đầu “wa” một tiếng.
Sau khi “wa”, Tống Ninh Viễn lại chợt nhớ ra La Vy Vy không thích tên gia hỏa Phàm Nhất Hàng này. Cậu ta ngậm miệng lại, thoáng nhìn qua La Vy Vy.
La Vy Vy không chú ý đến ánh mắt của Tống Ninh Viễn, cô nhấc chân chạy qua, chụp lấy lưng của Phàm Nhất Hàng.
“Trâu bò quá đấy nha bạn cùng bàn!” Trong giọng nói của cô đầy sự tự hào, khiêu khích nhìn về phía Thẩm Mộ Thành.
Cô cảm thấy Thẩm Mộ Thành mang người đến đây thật sự là muốn khoe khoang tài năng bóng rổ của anh ta. Giờ thì hay rồi, Phàm Nhất Hàng quả thật là khiến bọn họ phải nhướn lông mày đến nỗi bật hơi rồi nha!
Thẩm Mộ Thành cười như không cười, nhếch môi nhìn La Vy Vy. Ánh mắt anh ta di chuyển đến trên người Phàm Nhất Hàng. Lần này, ánh mắt anh ta nhìn Phàm Nhất Hàng mang theo một chút sự quan sát kỹ càng.
Không nên đánh giá thấp tên mới chuyển đến này được.
Trận đấu tiếp tục diễn ra.
Lần này, mọi người đối với Phàm Nhất Hàng sớm đã có phòng bị. Thậm chí không cho Phàm Nhất Hàng có cơ hội chạm vào bóng. Phàm Nhất Hàng trở thành “đối tượng trọng điểm” với đối phương.
Phàm Nhất Hàng bị ngăn cản, mỗi một động tác tấn công của La Vy Vy đều mang một trọng trách nặng nề.
Cô chơi bóng rất linh hoạt, nhưng khi đối thủ lại có hàng rào bảo vệ chắc chắn như vậy, thì sự chênh lệch sức lực liền hiện rõ ra.
Đến lần thứ N cướp bóng thất bại, La Vy Vy có chút buồn bực, chỉ hận không thể dùng mắt đâm Thẩm Mộ Thành thành một lỗ luôn cho rồi.
Thẩm Mộ Thành giữ bóng, chạy tới bên cạnh La Vy Vy, nhẹ nhàng nhả ra một câu: “Gọi một tiếng học trưởng đi, anh liền cho em một lần được chạm bóng.”
Trong từ điển của La Vy Vy không có hai chữ “chịu thua”, gọi người khác một tiếng “học trưởng” đổi lấy cơ hội mà đối phương cho, chuyện này cô càng không thể làm.
La Vy Vy rít ra ba chữ từ kẽ răng: “Không cần! “
Nụ cười trong đáy mắt Thẩm Mộ Thành càng sâu hơn, đến gần bên tai La Vy Vy.
“Vậy cố lên đi, tiểu học muội.”
“Ai là tiểu học muội của anh? “ La Vy Vy giơ tay đẩy Thẩm Mộ Thành ra.
Khao khát thắng bại của cô rất lớn, cô đi tới bên cạnh Phàm Nhất Hàng, hạ thấp giọng nói: “Tôi sẽ yểm hộ cậu để cậu thoát khỏi bọn họ, cậu tìm cơ hội...”
“Không cần.”
Phàm Nhất Hàng lạnh nhạt nhìn qua La Vy Vy. Cậu từ bên cạnh cô đi qua, môi mím chặt lại, trên mặt dường như kết thành một lớp băng.
La Vy Vy nhăn mày. Tên gia hỏa này lại phát hỏa gì vậy?
Thì ra vẫn còn có người phát hỏa cũng lạnh như vậy được.
La Vy Vy rất khó chịu khi thấy Phàm Nhất Hàng có thái độ này. Mọi người đều là đồng đội với nhau, phải đoàn kết chống lại bên ngoài chứ.
Nhưng cô vẫn đè nén cơn tức giận, kêu người của bọn họ giúp Phàm Nhất Hàng một chút.
Sau khi trận đấu được tiếp tục, có thể nói Phàm Nhất Hàng và Thẩm Mộ Thành đã thật sự thi đấu hết mình. Phàm Nhất Hàng phá bỏ hàng rào phòng thủ của đối phương, vượt qua sự kìm kẹp của Thẩm Mộ Thành, lại một lần nữa ném bóng vào.
Nhưng khi bóng sắp vào rổ thì lại bị Thẩm Mộ Thành đẩy ra. Anh ta cứ thế chiếm ưu thế như vậy. Cho đến khi La Vy Vy ở một bên lại chạy không cẩn thận nên trật chân. Cô “a” lên một tiếng, mông đập xuống mặt đất.
Thẩm Mộ Thành và Phàm Nhất Hàng đồng thời nghe thấy động tĩnh. Hiện tại bóng đang ở trên tay Phàm Nhất Hàng, thấy La Vy Vy ngã ở trên đất, Phàm Nhất Hàng thất thần trong phút chốc. Thẩm Mộ Thành liền chớp lấy thời cơ này, vượt qua ngăn cản, hai tay giơ ra cướp lấy bóng.
Bóng vào rồi!
Mặt mày Thẩm Mộ Thành hào hứng hẳn lên, anh ta nghiêng đầu nhìn qua. Nhưng lại thấy Phàm Nhất Hàng đã ngồi xổm xuống bên cạnh La Vy Vy. Nụ cười trên mặt anh ta liền cứng lại trong nháy mắt.
“Không sao chứ? Có thể tự mình đứng lên được không? “ Phàm Nhất Hàng không dám tùy tiện động vào La Vy Vy. Cậu sợ bản thân mình chạm vào linh tinh ngược lại sẽ khiến tình trạng vết thương nặng hơn.
Đám người Tống Ninh Viễn dũng chạy tới.
“Lão đại, cậu ngã có sao không? “
Khi Thẩm Mộ Thành đi qua, La Vy Vy đã bị một đám người vây quanh.
La Vy Vy thử cử động mắt cá chân, thấy nó có dấu vết sưng phù lên.
Cô lắc đầu, không muốn mọi người để tâm, cô liền nói: “Tôi không sao, có thể chỉ là trẹo chân thôi. Các cậu đỡ tôi dậy một chút.”
Cô vừa dứt lời liền có ba bàn tay duỗi ra, gồm có: đôi tay nhỏ nhắn, mập mạp của Tống Ninh Viễn, bàn tay với đốt xương rõ ràng của Phàm Nhất Hàng, còn có đôi tay thon dài của Thẩm Mộ Thành.
La Vy Vy có hơi do dự trong giây lát, cuối cùng cô vẫn nắm lấy tay Phàm Nhất Hàng.
Phàm Nhất Hàng chuẩn xác nắm lấy tay cô, một tay quàng ra sau lưng cô, giúp cô đứng lên.
La Vy Vy không dám dùng chân bị thương. Cô chỉ đứng lên bằng một chân, sức nặng của cả cơ thể đều dồn hết lên tay Phàm Nhất Hàng. Cũng may cô rất nhẹ, Phàm Nhất Hàng gần như không cần dùng đến sức liền có thể vững vàng đỡ lấy cô.
“Đi đến phòng y tế trước đã.” La Vy Vy dùng chân bị thương nhẹ nhàng dựa vào người cậu. Cô mạnh dạn thử xoay mắt cá chân, xương bên ngoài đau kinh khủng, khiến cô không nhịn được mà hít một hơi lạnh.
Cơn đau buốt khiến cô hiểu ra tình hình có thể không ổn rồi.
“Đưa tôi đến phòng y tế một chuyến đi.” Cô nói.
Thẩm Mộ Thành lập tức mở miệng: “Anh đưa em đi.”
Phàm Nhất Hàng vẫn đỡ lấy La Vy Vy như không nghe thấy lời Thẩm Mộ Thành. Cậu để La Vy Vy đứng bằng một chân, còn mình sải bước ngồi xổm xuống trước mặt La Vy Vy. Cậu nói ra hai chữ: “Lên đi.”
La Vy Vy do dự liếm môi.
Lời Phàm Nhất Hàng nói là cậu muốn cõng cô đi đến phòng y tế cũng quá thu hút ánh mắt của mọi người rồi đấy. Dẫu sao thì ánh mắt của nữ sinh đều đều đang dán cả lên người Phàm Nhất Hàng.
Nhưng đi bằng một chân thật sự là mệt chết rồi...huống hồ từ chỗ này đến phòng y tế cũng có hơi xa.
Phàm Nhất Hàng ngồi xổm trên mặt đất mãi mà không thấy phía sau có động tĩnh gì. Cậu liếc về phía La Vy Vy còn đang lưỡng lự, thúc giục: “Cậu nhanh lên đi.”
Lông mi cậu đã che đi mí mắt, nhưng La Vy Vy vẫn nhìn thấy trong mắt cậu sự bình thản đến lạnh người.
Hết chương 36
Lảm nhảm: Vốn định chúc các bạn đến Lễ Tình nhân vui vẻ nhưng thôi. Đối với một người “yêu sự tự do” như mình thì ngày này thật nhạt nhẽo. Thôi thì các bạn ở nhà cày truyện cho mình đi. Ra đường xe lắm người đông. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!