La Vy Vy nói một tiếng dặn dò anh em, sau đó cô uống một nửa chai nước trong tay rồi ném vào tay của người tiểu đệ ở bên cạnh. Cô phủi mông đứng dậy, khom lưng như một con mèo, khập khiễng đi vào bên trong cửa hàng nhỏ.
Tại sao lại là đi khập khiễng ư? Bởi vì tối qua cái mông nhỏ của cô ngã bị thương vẫn còn chưa khỏi hoàn toàn nữa.
Giờ giải lao của Thất trung so với vẻ ngoài diêm dúa của ngôi trường là hoàn toàn khác biệt. Giữa giờ không hề có hoạt động thể dục thể thao nào hết mà mỗi lớp phải xây dựng một đội ngũ để chạy năm vòng quanh sân.
Vừa kết thúc giờ giải lao, rất nhiều người liền chạy đến cửa hàng nhỏ này. Hôm nay người vẫn được tính là ít, nhưng cửa hàng lại chỉ có một cái cửa, vậy nên La Vy Vy vẫn bị đám đông dồn ép dữ dội.
La Vy Vy cũng được coi là một nữ sinh khá cao, vậy nên việc tìm Phàm Nhất Hàng cũng dễ dàng hơn.
Một lúc sau cô đã nhìn thấy Phàm Nhất Hàng. Cậu ta đang ở nơi bán đồ uống ở bên kia. Hình như là cậu đang chọn mua một loại đồ uống nào đó.
Phàm Nhất Hàng vốn dĩ là muốn mua chai nước khoang, không nghĩ tới nước khoáng lại đột nhiên bán hết rồi.
Cậu không thích uống đồ uống có ga, vậy nên cậu đành phải mua thứ khác. Cậu phân vân không biết nên mua sữa chua hay sữa bò.
Cuối cùng, cậu chọn trên giá----một lọ sữa chua.
Cậu mới đưa tay chạm vào lọ sữa chua thì một đôi tay nhỏ nhắn phủ lên mu bàn tay cậu.
“Tiểu Ca ca, có thể cho tôi cái này không? “ La Vy Vy cười híp mắt. Lòng bàn tay như có ý lại như không cọ vào mu bàn tay cậu, giống như những con ma đang câu dẫn người trong bộ phim kinh dị vậy.
Nhưng Phàm Nhất Hàng lại không phải loại thư sinh không am hiểu sự đời.
Trong suy nghĩ của cậu lại hiện ra hình ảnh La Vy Vy cùng những nam sinh khác cười nói. Mặt không biểu cảm gạt tay La Vy Vy ra, cầm lấy lọ sữa chua kia từ trên giá xuống.
“Ê, tôi là đang nói chuyện với cậu đấy! “ La Vy Vy tức giận chống nạnh.
“Tránh ra.” Cậu nói. (让让)
“Không tránh! (不让)” La Vy Vy cúi đầu xuống, đường cong của gáy hoàn toàn lộ ra trước tầm mắt của cậu.
Phàm Nhất Hàng chỉ cảm thấy khó chịu, sắc mặt trong phút chốc trở nên lạnh lùng. Cậu trực tiếp kéo tay áo của cô ra, đẩy cô ra xa một chút. Sau đó từ bên người cô bỏ đi.
Phong thái giống như một thân sĩ đĩnh đạc.
“Đáng ghét...” La Vy Vy nghiến răng, hai tay cuộn thành nắm đấm.
Nếu như không phải là cô có tính thận trọng thì ở nơi mà cô nắm rõ trong lòng bàn tay như vậy, thằng cha ở phía trước đã nói mà không suy nghĩ, chắc chắn cô đã sớm đánh cậu ta thành đầu heo luôn rồi!
Không sai, cô không phải là sợ Phàm Nhất Hàng, cô là người có tính thận trọng.
Thân làm một đại ca, cô phải thận trọng một chút mới có thể ổn định hòa bình lâu dài được.
La Vy Vy không mua cái gì cả, cùng Phàm Nhất Hàng đi ra khỏi cửa tiệm nhỏ, cảnh này đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
“La Vy Vy đây là đã nhìn trúng Phàm Nhất Hàng rồi sao?”
“Phàm Nhất Hàng? Cậu ta tên là Phàm Nhất Hàng sao? Sao cậu biết được? “
Số người biết tên cậu ta còn ít nữa hay sao...lại còn đẹp trai như vậy... “
La Vy Vy có tiếng là xấu xa nên mọi người đều không dám nói to tiếng. Nhưng có vài lời nói ngồi lê đôi mách vẫn lọt vào lỗ tai La Vy Vy.
Cô bước đi thẳng, lướt nhanh qua đám người kia, sau đó rất khinh thường cười hẩy một tiếng.
Cô thích Phàm Nhất Hàng? Não của đám người này chứa bã đậu âu? Cô như thế nào lại không vừa ý cái tên này, nhìn thấy Phàm Nhất Hàng là lại thấy cậu ta kỳ quái. Bình thường cô có thể không đặt thằng cha này vào trong tầm mắt nguyên một ngày.
Cho dù không nói tới một màn kỳ dị tối qua thì cô cũng không thích Phàm Nhất Hàng, loại người đã bạo lực lại còn khó hiểu nữa.
La Vy Vy lướt nhanh qua, không ít người đều không dám đối mặt với cô. Cả đám người chen chúc trong cửa hàng nhỏ vội vàng giả vờ cúi đầu xuống.
Có nhiều kẻ nhiều chuyện như thế, cô không thừa quá nhiều thời gian để mà đi tính sổ từng người từng người một, đành phải thu tầm mắt lại.
Nhưng khi cô quay đầu lại cười thì Phàm Nhất Hàng đã đi không ngoảnh lại rồi.
“Người này...” Bộ bàn chân mọc cánh rồi sao? Cô vẫn còn muốn hỏi về sự việc ở nhà cậu ta đấy!
Những người anh em đã tản đi cả rồi, La Vy Vy vốn muốn nhân việc chạy phạt này để trốn một tiết vào buổi trưa. Nhưng mà vì tìm hiểu nội tình bên phía quân địch nên cô quyết định hy sinh thời gian chốn học vậy, đành phải quay trở về lớp V nghiêm túc học tập thôi.
Hết chương 13