Bám dính
Edit by An Nhiên
Chung Ly Mục mắt nhìn thẳng, nhìn chằm chằm bàn chân nhỏ trong tay mình, xoa nhẹ, hơi dùng sức vặn một cái, cộc một tiếng, cổ chân bị trật trở về như bình thường.
Đợi đến khi Chung Ly Mục cầm giày vải nhỏ đeo lại như cũ cho Kiều Hồng Ảnh, ngẩng đầu nhìn Kiều Hồng Ảnh, Kiều Hồng Ảnh đã chôn sâu đầu vào hai cánh tay, gò má lỗ tai đều đỏ bừng, mắc cỡ đến sắp bốc khói.
Ngoài mẫu thân ra chưa từng có ai sờ chân ta, không không không, nhìn cũng chưa từng có!
Kiều Hồng Ảnh nhăn nhó há miệng không biết nói gì, đầy mặt ai oán nhìn Chung Ly Mục.
“Ngươi... Ngươi... $%& $#%*&*&*#!”
Kiều Hồng Ảnh sốt ruột muốn mắng người, những từ Hán mắng người quá phức tạp lại không biết nói, bắt đầu huyên thuyên liến thoắng nói Kiệt ngữ, bị Chung Ly Mục đưa tay nắm cằm.
Chung Ly Mục cúi người ngồi xổm dựa vào thân cây thông trước mặt Kiều Hồng Ảnh, cúi đầu đưa tai tới, nhẹ giọng nói, “Ngươi nói tiếng Hán, chậm một chút là sẽ nói được.”
Kiều Hồng Ảnh vừa thẹn vừa vội, tiếng Hán nói ra được lại càng lộn xộn lung tung, rốt cuộc cuối cùng an tĩnh lại, giống như cún con làm sai cúi thấp đầu, ôm chân không nói.
Tại sao... tại sao lại biến thành như vậy chứ.
Kiều Hồng Ảnh cúi thấp đầu, triệt để từ bỏ nói chuyện, vừa nói liền loạn, cam chịu dựa vào gốc cây.
Ánh mắt Chung Ly Mục dịu lại, duỗi bàn tay to phủ kín vết chai xoa xoa tóc Kiều Hồng Ảnh, thanh âm dù lạnh nhưng lại ôn hòa, “Ta đưa ngươi về.”
Kiều Hồng Ảnh giương mắt ngơ ngác nhìn Chung Ly Mục, trên mặt Chung Ly Mục có một vết máu nhỏ ứ đọng, hình như là do mình đánh lúc trước.
Một hồi lâu, Kiều Hồng Ảnh nhỏ giọng hỏi, “Không bắt ta, không đánh ta sao?”
Chung Ly Mục nhẹ nhàng gật đầu.
Kiều Hồng Ảnh thở phào nhẹ nhõm, nâng hai cánh tay gầy yếu, cẩn thận hướng về phía Chung Ly Mục.
“Trên người ta đau, không đi được.” Kiều Hồng Ảnh mong chờ nhìn Chung Ly Mục, thấy Chung Ly Mục thờ ơ, lại đáng thương mà đưa cánh tay ra trước mặt Chung Ly Mục duỗi duỗi, một tay tựa như cầu xin khẽ kéo vảy giáp trên áo giáp mềm trước ngực Chung Ly Mục.
Chung Ly Mục lại dùng bàn tay thô ráp xoa đầu Kiều Hồng Ảnh, duỗi hai tay nâng dưới nách Kiều Hồng Ảnh, nhẹ nhàng ôm lấy, Kiều Hồng Ảnh đặc biệt biết nắm thời cơ, vừa được ôm liền vòng hai chân dài nhỏ lên hông Chung Ly Mục, tránh cho bản thân té xuống.
Gió nhẹ lướt qua, Chung Ly Mục nheo mắt lại, trong gió xen lẫn tiếng chuông vang trên người Kiều Hồng Ảnh, cùng một ít tiếng bước chân đạp lên cây cỏ.
Nghe thấy tiếng áo giáp mũ trụ sột soạt khẽ động, Chung Ly Mục liền biết đây là binh sĩ Thiên Uy doanh bò xuống tìm tướng quân nhà mình, nhưng Chung Ly Mục không lên tiếng, ôm Kiều Hồng Ảnh quay về hướng ngược lại lặng lẽ rời đi.
Kiều Hồng Ảnh từ nhỏ lần đầu tiên được người ôm đi, loạng choạng lảo đảo, ấm áp, làm cho người ta thoải mái đến mức muốn ngủ.
Cho tới bây giờ, Kiều Hồng Ảnh cảm thấy cảm giác trống vắng liên tục mấy ngày qua lúc này đặc biệt thỏa mãn. Từ khi mới bắt đầu Kiều Hồng Ảnh đã cam tâm tình nguyện đến gần vị tướng quân người Hán duy nhất không ghét bỏ mình này.
Lúc trước bất kể là người Hán hay người Kiệt tộc, đều không chào đón Kiều Hồng Ảnh.
Kiều Hồng Ảnh nâng người cọ cọ, ôm cổ Chung Ly Mục, chóp mũi cọ lên mặt Chung Ly Mục, mềm giọng nói nhỏ, “Đại ca, ta đói bụng.”
“Trước tiên đi tìm chỗ tránh gió đã.” Chung Ly Mục nhàn nhạt trả lời.
Có trời mới biết trong ngực Chung Ly Mục đã sắp bị một tiếng đại ca mềm mại này làm cho vui sướng.
Kiều Hồng Ảnh thấy Chung Ly Mục không tức giận, gan lớn một chút, đem mặt chôn vào khe hở áo giáp trước ngực Chung Ly Mục, vù vù mà thổi vào trong khe đùa nghịch, lại dùng cái đầu nhỏ tóc mềm cọ trước ngực Chung Ly Mục, giọng nói rầu rĩ, “Đại ca, trên người ta đau quá.”
Chung Ly Mục bị động tác nhỏ của Kiều Hồng Ảnh làm cho trên người ngứa, lại không đành lòng quở mắng tiểu hài này, đành phải cau mày chịu đựng, đổi thành một tay nâng Kiều Hồng Ảnh, tay kia thuận theo eo Kiều Hồng Ảnh sờ lên xương sườn và xương đùi, xem có vết thương nào mình không chú ý tới hay không.
“Ai nha nha nha nha, đại ca ngươi sờ cái mông ta rồi.” Kiều Hồng Ảnh bất mãn vặn vẹo, được một tay nâng cảm giác không đủ, cảm giác mình sắp trượt xuống, lại bò bò lên người Chung Ly Mục, lúc trước chỉ xa cách ôm lấy cổ Chung Ly Mục, hiện giờ đã biến thành dán sát lại ôm.
“Đại ca đại ca, đại ca ta thật thích ngươi.” Kiều Hồng Ảnh cong cong ánh mắt, ôm chặt cổ Chung Ly Mục, giống như con chó nhỏ dùng mặt cọ cọ cằm chưa cạo sạch gốc râu của Chung Ly Mục, cọ đến đau mặt lại mất hứng lấy tay xoa xoa.
“Chỉ có đại ca không chê ta.” Kiều Hồng Ảnh đã hoàn toàn quên không vui lúc trước, cũng đã quên chuyện bị Chung Ly tướng quân nắm chân nhìn hồi lâu xấu hổ, tất cả trong ngực đều là vui sướng được chấp thuận được tiếp nhận.
Cũng không biết đã bao nhiêu năm, dường như từ sinh ra Kiều Hồng Ảnh chưa từng được yêu thương.
Thậm chí thân sinh mẫu thân của hắn, cũng bởi vì hắn có một nửa huyết mạch Kiệt tộc, chỉ có thể dạy hắn học võ, dạy hắn sống sót ở Kiệt tộc mạnh thắng yếu thua, vẫn chưa từng cho hắn yêu thương.
Những người khác lại càng khỏi cần phải nói.
Tướng quân người Hán này, là người ôn nhu nhất với hắn. Hơn nữa y còn không tức giận.
Tướng quân khẳng định cũng thích ta.
Kiều Hồng Ảnh nghĩ như vậy trong bụng, lại càng muốn bám dính lấy y không tha.
Kiều Hồng Ảnh vui vẻ treo trên người Chung Ly Mục, thỉnh thoảng đi ngang qua một gốc cây thông lại tiện tay vén cành cây tránh khỏi tai Chung Ly Mục, một bên nhỏ giọng hát lung tung, “Đại ca ơi ~ đem bông hoa ~ đẹp đeo lên mấy trại Trác Mã ~ ”
“Ai.” Chung Ly Mục khẽ thở dài một tiếng.
Lộn xộn cái gì, thật muốn mạng người.
Chung Ly Mục đi vòng mấy chỗ, nghĩ đến đám binh sĩ Thiên Uy doanh tạm thời hẳn là không tìm thấy, để sau tự mình trở về cũng được. Cuối cùng tìm được một khe đá lớn cản gió, kéo Kiều Hồng Ảnh từ trên người xuống, đặt lên một đống cỏ khô.
“Đại ca...” Kiều Hồng Ảnh không muốn một mình ngồi, dùng cả tay chân lết đến bên người Chung Ly Mục, ôm eo Chung Ly Mục, dính lấy bò lên, Chung Ly Mục lạnh lùng liếc Kiều Hồng Ảnh, “Ngồi cho cẩn thận, chớ lộn xộn.”
Kiều Hồng Ảnh bị giáo huấn sửng sốt một chút, mất hứng ngồi trở lại, học bộ dạng Chung Ly Mục ngồi quỳ trên chân mình, để tay lên đầu gối, nâng mặt kháng nghị, “Ta đói bụng, ta đau chân.”
Chung Ly Mục cảm thấy hết sức cần để tiểu hài này học một chút quy củ.
Dù sao hắn cũng coi như là nửa người Hán.
“Chân đau thì khoanh chân ngồi, chờ ta ở đây.” Chung Ly Mục đứng dậy, rút chủy thủy ở cạnh bên của giày đi ra khe núi.
“Ngươi đi đâu?” Kiều Hồng Ảnh cuống lên, trở mình một cái bò dậy, cổ chân vừa nắn lại khớp vẫn sưng, bắt lấy áo choàng Chung Ly Mục, “Ngươi cũng mang ta đi đi.”
Sợ Chung Ly Mục sẽ trực tiếp bỏ lại mình mà đi.
Chung Ly Mục nhìn Kiều Hồng Ảnh đang ngửa đầu nhìn mình sợ mình đi mất, tháo kiếm ra, ném xuống dưới chân Kiều Hồng Ảnh, quay người rời đi.
Kiều Hồng Ảnh quả thực đi đường không tốt, an tâm ôm kiếm của Chung Ly Mục dựa vào trong góc khe núi, cầm một cành cây nhỏ vẽ lên mặt đất.
Vẽ một con cá mè đầu lông mày mang sẹo, đeo kiếm mặc giáp.
Một lát sau, Chung Ly Mục mang theo một con chim bạc má đang đập cánh trở về, ném tới trước mặt Kiều Hồng Ảnh.
“Cơm tối.” Chung Ly Mục nói.
Kiều Hồng Ảnh kinh ngạc, “Ăn sống?” Dứt lời đầy mặt ghét bỏ, “Người Hán thật dã man.”
Chung Ly Mục cũng không có cách nào khác. Hắn giết người không ít, nhưng chưa từng giết súc vật gia cầm, ở nhà có đầu bếp hầu hạ, trong doanh có Binh sĩ nấu ăn lo liệu, dù thế nào cũng không cần một Đại tướng quân động thủ.
Trên mặt Chung Ly Mục vẫn bình tĩnh nhưng nhìn không ra đang suy nghĩ gì, nâng chim lên, cầm cắt một nhát lên cổ chim, làm thế nào cũng không cắt được mạch máu.
“Dừng tay mau tên đần, nó đau!” Kiều Hồng Ảnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bò qua, thoáng cái đoạt lấy chủy thủ trong tay Chung Ly Mục, tay trái che mắt chim lại, trong miệng niệm hai câu Kiệt ngữ, tay phải cầm chủy thủ nhanh chóng đè lên động mạch cổ chim.
Chung Ly Mục đơn giản ngồi một bên, nhìn Kiều Hồng Ảnh thuần thục nhổ lông, cầm đá lửa vẫn luôn giắt trên đai lưng nhóm lửa, cuối cùng cắt chim đã nướng chín thành hai, đưa một nửa qua.
Không mặn không nhạt, chỉ có điều lót dạ vậy là đủ rồi,
Chung Ly Mục thản nhiên liếc nhìn Kiều Hồng Ảnh, nhận lấy cắn một miếng.
Kiều Hồng Ảnh ngậm đùi chim ô ô muốn nói chuyện, bị Chung Ly Mục một câu “Ăn không nói” nín trở về.
Hồi lâu, Chung Ly Mục hỏi, “Mẹ của ngươi là người thế nào?”
Kiều Hồng Ảnh rửa tay và mặt từ khe nước trong khe núi, nghe thấy câu hỏi của Chung Ly Mục, thuận miệng nói, “Mẫu thân của ta là công chúa hòa thân.”
Chung Ly Mục hiển nhiên có chút kinh sợ, sau đó lại hỏi, “Công chúa phong hào là?”
Kiều Hồng Ảnh nghĩ một lát, lắc đầu nói không biết.
Hết chương 6.