Sắc mặt Vệ Lạc lập tức âm u, “Mau lui ra ngoài.”
“Phía sau có truy binh, lui kiểu gì.” Tiêu Diêu xé hai mảnh vải từ trên y phục xuống, đưa cho Vệ Lạc một cái, “Tiểu Kiều nói khí độc sẽ hun mắt, che mắt lại nghe tiếng động đi ra ngoài.”
Hai người đều buộc một vòng vải đen che mắt, rất giống phạm nhân trước khi bị chém, thê thảm.
Hai người mò đường nghe tiếng gió rất nhỏ xung quanh, phán đoán phương hướng, tay trái Vệ Lạc buông thõng, từ miệng vết thương máu chảy từng giọt từng giọt, men theo đầu ngón tay nhỏ xuống đất, trên mặt dần dần không còn huyết sắc, mất máu quá nhiều, mỗi một bước đi đều dựa vào niềm tin mà duy trì.
Tiêu Diêu một tay nắm đai lưng Vệ Lạc, nửa ôm người chống đỡ, máu trên người Vệ Lạc thấm đến trên người Tiêu Diêu, tựa như thấm vào trong ngực, một giọt lại một giọt thiêu đốt ra lỗ thủng trong tim.
Người Vệ Lạc càng lúc càng nóng, đã bắt đầu phát nhiệt.
“Ta không sao.” Vệ Lạc bịt mắt, lần mò nắm chặt vai Tiêu Diêu, “Không có việc gì, sợ cái gì.”
“Không sợ.” Tiêu Diêu hừ hừ, “Chuyện này không đúng, sao trong doanh của chúng ta lại có nhiều gian tế như vậy, đã bắt đến bốn tên nhưng vẫn còn tay trong, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây.”
Vệ Lạc chậm rãi thở dốc, thấp giọng nói, “Đúng, có người gây chuyện.. Trong triều đình có người gây chuyện...”
“Ngươi đừng sỉ nhục ta... Thủ hạ ta ba nghìn cặp mắt để mắt đến các đại quan viên, ai dám bán nước?” Tiêu Diêu ngoài miệng khinh thường, trong ngực lại bắt đầu âm thầm tính toán sàng lọc điều tra.
Đột nhiên một trận gió lớn thổi, hai người xoay người nằm xuống, hai mũi tên độc phóng tới, ngay sau đó là vô số mũi tên sắc bén hỗn loạn bay tới, hai người mặc dù bịt mắt, tiếng gió vù vù vẫn không chạy khỏi hai đôi tai đã được huấn luyện khắc nghiệt.
Tên bắn lén bay loạn đầy trời, không có kết cấu gì, xem ra đám người Tây Duẫn đuổi giết bên ngoài không dám tiến vào trong độc chướng.
Dự liệu chưa kịp chính là, bên ngoài sơn cốc độc chướng, người Tây Duẫn thay đổi độc tiễn, đổi thành hưởng tiễn, vẫn bắn phá lung tung như cũ.
Phần đuôi hưởng tiễn mang sáo rỗng ruột, một khi bắn ra, gió nhanh chóng rót vào trong sáo rỗng, phát ra tiếng vang cực kỳ chói tai, ở trong sơn cốc dư âm không dứt, cho dù có dài thêm mười cái tai cũng không nghe nổi âm thanh ầm ĩ như vậy.
Vệ Lạc dưới chân lảo đảo, trên người còn đang rỉ máu, nửa quỳ trên mặt đất cúi đầu thở dốc, lúc đánh nhau hao phí thể lực khiến hô hấp dồn dập, khí độc lan vào phổi, ho ra một ngụm máu, đứt quãng nói, “Diêu nhi, ngươi đi mau, đi mau...”
Mảnh vải đen đang che mắt Tiêu Diêu hơi thấm ướt, yết hầu cao thấp nghẹn động, đột nhiên thoắt cái giật vải che mắt xuống, tiện tay ném vào trong gió, khẽ rơi trên mặt đất.
“Ta sẽ cứu ngươi...” Tiêu Diêu nâng cánh tay Vệ Lạc vòng lên gáy mình, mắt đã có thể trông thấy hướng hưởng tiễn bốn phía, Tiêu Diêu không ngừng vung ra phi châm phá hủy hưởng tiễn bay tới, kéo người lảo đảo chạy về phía cuối sơn cốc.
Phi châm dùng hết, trong ống tay áo còn thừa hai thanh phi đao, coi như là vũ khí cuối cùng.
Vệ Lạc không tỉnh táo, dụng toàn lực chống đỡ tinh thần, cửa ra khỏi sơn cốc gần ngay trước mắt, Tiêu Diêu hai mắt đỏ ngầu, đoạn đường mấy trượng ngắn ngủi trước mắt lại trở nên mơ hồ xa xôi, dường như đi thế nào cũng không hết.
Tiêu Diêu vô thức quay đầu nhìn lại, một mũi hưởng tiễn đang bay thẳng đến giữa lưng mình, còn có nửa thước sẽ đâm vào ngực, phi đao ngón giữa Tiêu Diêu lượn vòng bay ra, cùng hưởng tiễn đang phá không lao tới kia đánh ra một vòng tia lửa, một luồng xung lực trực tiếp đẩy hai người lao xuống vách núi.
(1 thước ~ 37.1475cm)
Lúc đang rơi nhanh xuống, Vệ Lạc giật miếng vải đen che mắt ra, đem cả người Tiêu Diêu bảo vệ trong ngực, trở mình đem thân mình chuyển tới phía dưới, cởi bỏ dây buộc khôi giáp trên người, bắt đầu buộc Tiêu Diêu lại, hôn lên nốt ruồi chu sa trên môi Tiêu Diêu.
Trong đôi mắt đỏ rực của Tiêu Diêu chảy ra hai hàng nước mắt lẫn tơ máu, níu chặt cổ áo Vệ Lạc, “Vệ Lạc... Ngươi khốn kiếp!”
Vệ Lạc hơi nghiêng đầu, Mộ Quang trong tay kéo lê một đường trên vách đá tóe ra tia lửa, đề khí nín hơi bảo vệ người trong ngực, ổn định thân hình đạp mạnh một cước lên cây tùng mọc trên vách đá, dán vào sườn núi cheo leo một đường lăn xuống đáy vực.
Vệ Lạc phun ra một búng máu, chậm thật lâu mới ngồi dậy, toàn thân đều là vết thương do đá vụn quẹt ra.
Tiêu Diêu bị quấn thành một con tê tê, còn bị đè đầu mà ôm, một chút thương tổn cũng không có.
“Vệ Lạc... Ngươi... Ngươi có bệnh!” Tiêu Diêu tức giận đến sắp nổ phổi, bò xuống từ trên người Vệ Lạc, nước mắt nước mũi cùng chảy, chỉ vào Vệ Lạc, “Con mẹ nó ngươi làm gì mà lót dưới ta, còn hôn lão tử, ta đã nghĩ ngươi không sống được!”
“Nhị gia cần ngươi lót à! Ngươi có cách ngã không chết ngươi nói sớm cho ta biết không được à?!”
Vệ Lạc một thân bụi đất thê thảm chậm rãi bò dậy ngồi, “Ồn ào cái gì... Lỗ tai cũng đau... Ta chính là thấy ngươi đầy mặt sợ hãi, liềm muốn hôn ngươi...”
“Mắt ngươi sao rồi?” Vệ Lạc đột nhiên nghiêm túc, bò qua ấn đầu Tiêu Diêu mở mí mắt ra nhìn, một đôi mắt lúc trước đen nhánh sáng ngời lúc này tối tăm mờ mịt.
Tiêu Diêu vừa rồi vẫn không cảm thấy gì, lúc này trước mắt một mảnh mông lung, tựa như đang đuổi theo sương mù trắng, thấy không rõ, ngẩng đầu nhìn Vệ Lạc, chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ mờ mịt.
Kiều Hồng Ảnh nói đúng, khí độc sẽ hun mắt.
Tiêu Diêu cúi đầu xuống, “Không có gì, mù thôi…”
Vệ Lạc cúi đầu yên lặng nhìn Tiêu Diêu, dùng sức xoa xoa vai Tiêu Diêu, hít mũi, kéo người cõng lên lưng, áng chừng một chút, men theo dòng suối đi lên phía Bắc, bước chân nặng nề.
Tiêu Diêu cũng không nói gì, lẳng lặng nằm trên lưng Vệ Lạc, hơi thở phả vào trên cổ Vệ Lạc, hít lấy khí tức trên thân người mình yêu nhất, có lẫn mùi máu cùng mùi mồ hôi làm cho người ta an tâm.
“Ngươi lần đầu tiên cõng ta...” Chóp mũi Tiêu Diêu hồng hồng, “Ta rất nặng đúng không.”
Vệ Lạc không lên tiếng, cúi đầu đi, thỉnh thoảng xốc Tiêu Diêu lên, tránh không để rơi xuống.
Tiêu Diêu ôm cổ Vệ Lạc, “Vệ Lạc... Đau lòng đúng không, ngươi rất thích ta, phải không?”
Vệ Lạc ừ một tiếng, “Phải, rất thích ngươi, ngươi ngốc mù què tàn phế ta đều nuôi ngươi cả đời.”
“Thả ta xuống, ngươi đang bị thương.”“Ai da! Ta mắt mù không phải chân mù, hơn nữa cũng không phải một chút cũng không nhìn thấy...”
Vệ Lạc rất ngang ngược không thả người xuống.
Bình minh sắp tới, phương Đông chạng vạng, ngẩng đầu đã đi đến trước tháp canh, đã có nhiều binh sĩ hội hợp ở đây, đợi đã lâu.
Trong trướng có thảo dược Kiều Hồng Ảnh lưu lại, có loại trị đỉa độc cắn, có loại trị độc trong độc chướng, phân loại để đó, dùng chữ Hán xiêu xiêu vẹo vẹo ký hiệu.
Nghỉ ngơi một đêm, hai người cầm bọc dược bôi lên miệng vết thương, ôm nhau ngủ, tháp canh trong trại chỉ có chăn bông cũ đơn bạc, Vệ Lạc ôm Diêu nhi vùi trong chăn bông, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, môi lưỡi triền miên, muốn đem đối phương ăn vào bụng.
Tiêu Diêu nằm dưới thân Vệ Lạc, mặc cho Vệ Lạc chậm rãi tiến vào, lấp đầy thân thể mình, mặc ý va chạm đòi lấy, dương vật nổi gân xanh nghiền mài vách ruột ấm áp mềm mại, một chút lại một chút nghiền đến chỗ sâu nhất.
“A, a... Con mẹ nó ngươi lại làm loạn... huyệt ta sắp rách...” Khuôn mặt trắng trẻo của Tiêu Diêu đỏ ửng, nửa mở đôi mắt hoa đào mờ mịt, tiếng thở dốc của nam nhân trầm thấp êm tai, lại dụ người ngoài ý muốn.
“Diêu nhi, Diêu nhi.” Vệ Lạc liên tục niệm tên Tiêu Diêu, ôm người xốc lên, đè hai tay đặt lên trướng, từ phía sau dùng sức đỉnh vào, cắm vào nơi bí ẩn sâu nhất tìm kiếm cướp đoạt.
Tiêu Diêu bị đè gắt gao trên vách trướng, thắt lưng cong lại thấp xuống, thịt đùi trắng nõn bị va chạm tới đỏ lên, tư thế này tiến vào quá sâu, cảm giác vật thô to kia sắp đâm thẳng vào trong bụng đảo lộng làm cho người ta đau không chịu nổi, lại luyến tiếc cảm giác thoải mái lúc dương vật bá đạo kia khuếch trương đòi lấy.
Hạ thân hai người giao hợp một chỗ, Tiêu Diêu ôm Vệ Lạc hôn môi, nước mắt ào ào rơi, bị Vệ Lạc thương tiếc liếm sạch.
“... Ta chờ ngươi thật nhiều năm... Lạc ca... Ta chờ ngươi thật nhiều năm... Ta thật khổ sở... Ta nhớ ngươi...”
“Ta biết, ta ở đây.” Vệ Lạc ôm chặt người trong ngực, Diêu nhi đang phát run, nghẹn ngào, trong lòng đau đớn.
Nguyên tiêu hằng năm, đám mật thám đều nghỉ ngơi đi chơi, Tiêu Diêu ở trong phòng mình làm một chén bánh trôi, sau đó đi lên Huyền Vũ môn lười biếng ngồi, ngồi từ lúc bình minh chưa lên đến khi ban đêm hoa đăng sáng lung linh tràn ngập màu sắc, nhìn qua hướng tây bắc, chờ người trở về, lại cô đơn rời đi, về nhà tự mình ăn bánh trôi đã nguội lạnh đông cứng.
Chờ đợi ròng rã sáu năm, sáu năm cũng không thấy được người trong mộng trở về.
Nhị gia vẫn luôn cứng rắn ngang ngược như vậy, thì ra đều là giả vờ.
Vệ Lạc dùng sức hôn sâu Tiêu Diêu, “Diêu nhi, ta có lỗi với ngươi.”
Tiêu Diêu mệt mỏi mê man, nghiêng người, vươn tay khoác lên eo Vệ Lạc.
Vệ Lạc không ngủ được, nghiêng người vuốt tóc Diêu nhi. Đôi mắt Diêu nhi là thứ xinh đẹp nhất, Diêu nhi thích nhất đôi mắt này của hắn, Nhị gia kiêu ngạo, không còn mắt không biết liệu có phát điên hay không.
Có lính gác truyền thư tay, “Chung Ly tướng quân muốn người lập tức mang binh quay về chi viện, tiến hành chiến thuật tổ thứ hai.”
Vệ Lạc gật đầu.
————
Lúc Tiêu Diêu tỉnh lại, Vệ Lạc không có ở đây, trên mặt đất có mê hương đã cháy hết.
Tháp canh trống không, chỉ có mấy vị lão binh lưu lại trấn giữ đang nói chuyện phiếm dưới tháp canh.
Tiêu Diêu đi ra ngoài, ánh mắt mờ mịt không thấy rõ, nghe tiếng động xách cổ áo một người trong đó, lớn tiếng chất vấn, “Vệ Lạc chết ở đâu rồi?!”
Mấy người kia sợ hãi trả lời, “Bẩm đôn đốc đại nhân... Vệ tướng quân dẫn binh quay về chi viện cho Chung Ly tướng quân, cũng đã ba ngày rồi... Vẫn chưa trở lại...”
“Ba ngày...” Tiêu Diêu siết nắm đấm răng rắc, kêu người dẫn ngựa tới, xoay người lên ngựa đi.
Hai mắt không thấy rõ đường, hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể dựa theo ấn tượng đi tìm chiến trường, không biết xóc nảy bao lâu, Tiêu Diêu nghe được tiếng kền kền kêu, tiếp tục tới gần, một khoảng mùi thi thể rữa nát, bởi vì khí trời lạnh giá, chưa hư thối hoàn toàn.
Núi sông vỡ vụn, xương trắng phủ kín, sơn cốc đã thành nơi chôn xương chồng chất thi thể, kền kền rên rỉ giống như bi khúc buồn thương, cả sơn cốc trống trải, cũng chỉ có Tiêu Diêu một người sống.
Xa xa trên mặt đất cắm một thanh đao gãy, lóe ánh sáng ám kim, đau nhói mắt.
Tiêu Diêu từ trên lưng ngựa té xuống, vừa bò vừa ngã đến trước thanh đao gãy kia, dùng sức vuốt ve, ngửi mùi, sờ hoa văn Thái Dương cực kỳ quen thuộc phía trên, mãi đến khi lưỡi đao sắc bén cắt ngón tay máu thịt lẫn lộn. Cho tới bây giờ, Nhị gia chưa từng chật vật như vậy.
Tiêu Diêu vẫn luôn ghét nhất thanh đao này, bởi vì Vệ Lạc đi đâu đều mang theo nó, không có việc gì liền ôm lau, thời gian ở cùng đao này dài hơn so với bất cứ ai, Nhị gia liền ăn dấm chua thanh đao này, hiện giờ nó đã gãy.
“Mộ Quang rốt cuộc đã rơi xuống, ta phải đi đâu tìm ngươi đây?”
Ống tay áo Tiêu Diêu trượt ra thanh phi đao cuối cùng, kề lên cổ, đôi mắt mờ mịt chậm rãi nhắm lại, hai hàng huyết lệ theo gương mặt nhỏ xuống.
Cổ tay bị một bàn tay ấm áp nắm lại, bị một người từ phía sau ôm lấy. Cả người Tiêu Diêu cứng đờ.
Vệ Lạc ôm Tiêu Diêu từ phía sau, thấp giọng nói, “Diêu nhi, chúng ta đã thắng.”
Phi đao trong tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
“Diêu nhi, có thể về nhà rồi.”