Chung Ly Mục được phong Thiên Lâm tướng quân, Thừa hầu thưởng một khu hào trạch ở ngoại ô phía tây kinh thành, bốn cánh cửa sơn son mở rộng thoáng mát, trên tấm bảng hiệu đề ba chữ lớn: Thiên Lâm phủ.
Kỳ thật nhà Chung Ly để không phần lớn trạch viện ruộng đất, cũng không vội chuyển ra, thế nhưng lần này Chung Ly Mục lại rất tích cực, vội vàng kêu người thu dọn nhà, mời ba vị đầu bếp làm đồ ngọt rất giỏi tới.
Trong sân có cầu nhỏ nước chảy, cá chép bơi trong ao, Kiều Hồng Ảnh ngồi dưới cửa hiên, ôm một quyển thơ từ đại ca mới chép cho đọc, trong đĩa nhỏ bên cạnh để bảy tám loại bánh ngọt, bánh đậu đỏ, bánh lúa mạch, chè táo đỏ long nhãn, trên người phủ một tầng nắng ấm trời chiều, yên tĩnh lại mềm mại.
Chung Ly Mục hoàn toàn nhàn rỗi, dựa vào ghế mây trong sân, chậm rãi lắc lư, nửa mở mắt nhìn đứa nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi ở cửa.
“Tiểu Kiều, lại đây.” Chung Ly Mục ngoắc tay một cái.
Kiều Hồng Ảnh chớp mắt mấy cái, cẩn thận buông sách, chọn lựa cả buổi, cầm một miếng bánh đậu đỏ chạy đến bên người Chung Ly Mục, bò theo đùi lên ghế mây, nằm trên người Chung Ly Mục, ngậm bánh đậu đỏ chọt chọt môi Chung Ly Mục.
Chung Ly Mục nâng cái mông nhỏ mềm mềm của tiểu hài tử trên người, khẽ ngẩng đầu, cắn bên kia miếng bánh, nhai nhai, lại từng chút thưởng thức môi lưỡi Tiểu Kiều, ôn nhu hôn môi thương yêu.
“Nhớ nhà sao?” Chung Ly Mục khẽ hỏi.
Tiểu Kiều dán đầu trên ngực Chung Ly Mục, nhỏ giọng nói, “Không phải nhớ nhà, chính là rời khỏi Tây Bắc quá xa, có chút sợ.”
“Sợ cái gì?” Chung Ly Mục trấn an xoa xoa lưng Kiều Hồng Ảnh.
Kiều Hồng Ảnh lắc đầu, “Không biết.”
Sau khi tắm nắng chiều, Chung Ly Mục dựa vào ghế mây, mắt nhắm nghiền, tiểu hài tử ngoan ngoãn nằm sấp trên ngực, co lại thành một cục, vùi trong ngực Chung Ly Mục ngủ.
Thuở thiếu thời cảm thấy trải qua chiến hỏa bay loạn mới là anh hùng, hiện giờ chỉ cảm thấy cùng ái nhân bình thản làm bạn một đời mới là dễ chịu.
Một ngày nửa tháng sau, Tiêu Diêu đột nhiên xuất hiện trên nóc nhà Thiên Lâm phủ, ngồi trên đầu Li Vẫn cạnh mái nhà, cầm cục đá nhỏ quăng lên đầu Kiều Hồng Ảnh, “Tiểu Kiều nhi, lên đây, có việc nói cho ngươi nghe.”
Tiểu Kiều xoa xoa đầu bị quăng đá, trèo lên mái hiên, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Diêu.
Tiêu Diêu nhìn ngó hai bên, “Chung Ly Mục đi đâu rồi?”
Tiểu Kiều hạ mắt có chút ủ rũ, “Dạo này đại ca không biết đang bận việc gì, thường xuyên đi ra ngoài, trở về cũng không để ý ta... Đại ca hình như không thích ta nữa...”
“Không phải đâu, gần đây hắn quả thực bận rộn, ta đến là để nói cho ngươi biết một việc.” Tiêu Diêu lấy ra từ trong ống tay áo một xấp giấy, biết Kiều Hồng Ảnh đọc không hiểu lắm liền giải thích từng tờ từng tờ.
“Ta tra được bản án cũ của vương thất, mẹ ngươi là Bình Kỳ quận chúa Việt Vị Hoan, thuở nhỏ lớn lên trong cung, cùng công chúa An Chiến là khuê mật, mẫu thân công chúa An Chiến là công chúa Dương Cẩm của Trần quốc, bởi vì hòa thân mà bị ép gả tới Đại Thừa, trở thành Cẩm phu nhân của Thừa hầu.”
Cẩm phu nhân mỗi ngày nhớ nhà, tích tụ thành bệnh, công chúa An Chiến từ nhỏ thấm dần cừu hận của mẫu thân nàng với Đại Thừa, kế tục cừu hận, chờ thời cơ trả thù.
Biên ải Tây Bắc thay đổi bao nhiêu tướng quân đều thất bại nản chí trở về, mỗi lần đều sẽ xuất hiện gian tế hoặc người mình làm phản, cơ mật quân sự bị truyền đi nhanh chóng, hóa ra đều là do công chúa An Chiến này, xảo trá ở khuê phòng trong đại viện, nàng lấy trộm bản đồ, đem kỹ thuật hưởng tiễn dạy cho Tây Duẫn, nàng chính là muốn khiến Đại Thừa bị các nước nơi biên ải từng bước xâm chiến.
Ngay lúc nàng cho rằng cách thức nhỏ nhặt này đã khiến Đại Thừa biên ải cực độ nguy nan, không nghĩ tới bản thân lại sẽ bị đem đi làm công chúa hòa thân.
Công chúa An Chiến hành sự nhiều năm như vậy, dưới tay có không ít tai mắt, vừa thoáng nghe được tin tức, ngay sau đó liền lừa gạt người bạn thân nhất của mình uống thuốc mê liều mạnh, đem quận chúa Bình Kỳ đưa lên xe hoa hòa thân, bản thân thì nhanh chóng ẩn cư ở một nơi cực kì bí mật, trong bóng tối điều khiển toàn cục.
Quận chúa Bình Kỳ đột nhiên mất tích, Kiều lão gia tử đau đớn mất đồ đệ, lập tức bi thống quá độ, ngã bệnh không gượng dậy nổi, về sau bệnh dần nặng, vô lực xoay chuyển trời đất.
Tiêu Diêu nói, “Hiện giờ chứng cứ chưa đủ, một khi ta thu thập được đầy đủ chứng cứ, công chúa An Chiến sẽ bị bắt giữ thẩm vấn, Chung Ly Mục và Vệ Lạc có ý giấu ngươi, nhưng ta cảm thấy ta nhất định phải nói cho ngươi việc này, xử lý như thế nào, chính ngươi quyết định.”
Kiều Hồng Ảnh mấp máy môi, im lặng nhìn mũi chân mình.
“Tóm lại nàng sẽ không có kết cục tốt.” Tiêu Diêu vỗ vai Tiểu Kiều.
Đêm hôm đó, Kiều Hồng Ảnh co lại thành một cục ngồi ở góc giường, trong phòng không một bóng người, đốt mấy ngọn nến, có chút tịch mịch, hộp gấm trước mặt trầm trầm đựng cốt châu của mẫu thân.
Cửa gỗ chạm trổ hoa văn đột nhiên bị đẩy ra, Chung Ly Mục cau mày đi tới, cúi người một phát bắt lấy cổ tay Kiều Hồng Ảnh, “Ngươi hạ cổ An Chiến?”
Kiều Hồng Ảnh trong mắt lóe lệ quang, tận lực làm giọng mình không nghẹn, “Ta...”
Chung Ly Mục đè nén nộ khí, trầm giọng nói, “Ngươi điên rồi, chúng ta đang tìm chứng cớ, sớm muộn gì cũng sẽ bắt giữ nàng, ai kêu ngươi tự tiện hành động? Ngươi có biết có bao nhiêu nguy hiểm hay không!”
Kiều Hồng Ảnh khóc kêu, “Các ngươi bắt giữ là chuyện của các ngươi! Ta làm sao có thể thay mẹ tha thứ nàng! Ta hận nàng!”
“Ngươi thành thật đợi ở đây cho ta, không được đi đâu hết.”
Chung Ly Mục đóng sập cửa rời đi, lưu lại Kiều Hồng Ảnh mặt đầy nước mắt run rẩy sợ hãi.
Cửa bị khóa lại, bên ngoài còn có cảnh vệ trông coi, Chung Ly Mục cho tới bây giờ chưa từng tức giận như vậy, công chúa An Chiến thủ đoạn thông thiên, chỉ cần nàng còn sống, nàng tuyệt đối sẽ có biện pháp tìm ra Kiều Hồng Ảnh, sau đó giết chết hắn.
Chung Ly Mục trở về thư phòng, mở cửa sổ để gió lùa làm cho mình tỉnh táo lại, kêu mấy ảnh vệ tâm phúc tới khai báo một phen, đem toàn bộ dấu vết Kiều Hồng Ảnh có khả năng lưu lại toàn bộ tiêu hủy, tuyệt đối không thể để công chúa An Chiến hoài nghi đến tiểu hài này.
Dù sao độc cổ là vật đặc thù của một tộc, tướng mạo Kiều Hồng Ảnh quá nổi bật, một khi bị để mắt đến thì sẽ phiền phức.
Tiểu Kiều đến Trung Nguyên, triệt để trở thành không nơi nương tựa tứ cố vô thân, Chung Ly Mục muốn bảo vệ hắn thật tốt.
Ảnh vệ tới bẩm báo, quản gia Tiêu phủ cầu kiến.
Chung Ly Mục đang buồn bực, lão quản gia Tiêu phủ tới, trong tay nâng một vòng bạc, hai tay dâng cho Chung Ly Mục, “Tướng quân đi nhanh quá, chiếc vòng tay này rơi ở quý phủ chúng ta, Nhị thiếu gia nhặt được, kêu tiểu nhân mau đi trả lại cho ngài.”
Chung Ly Mục cả kinh, cầm chiếc vòng bạc kia, lau lau, nhẹ nhàng thở ra, “Đa tạ.”
Lão quản gia kinh hoảng dập đầu, “Tướng quân *chiết sát tiểu nhân rồi... Tướng quân nếu không còn gì phân phó, tiểu nhân xin lui xuống trước.”
(không dám nhận sợ tổn thọ, ý quản gia là không dám nhận lời đa tạ của tướng quân)
“Ừm.” Chung Ly Mục mắt nhìn ảnh vệ đứng bên cạnh, kêu người dẫn đến khố phòng lĩnh tiền thưởng.
Chung Ly Mục vừa nghĩ sách lược vừa vuốt ve vòng bạc trong tay, đầu ngón tay bỗng nhiên sờ thấy thành trong vòng bạc có khe rãnh hơi nhỏ, vô thức cầm lên soi dưới ánh đèn nhìn thử.
Phía trên có khắc một dòng Kiệt ngữ xinh đẹp nho nhã, hình như lúc trước không có, về sau mới khắc lên.
Chung Ly Mục lấy ra mấy cuốn sách ngôn ngữ Kiệt tộc cổ dịch mấy chữ bên trên:
“Đại ca, thời điểm có ngươi trời luôn sáng lên.”
…Tim Chung Ly Mục đập thình thịch, đột nhiên đứng dậy chạy về phía phòng ngủ.
Đẩy cửa ra, Kiều Hồng Ảnh đang ôm chân núp ở góc tường, đầy mặt bất lực bị ném bỏ, lúc Chung Ly Mục ôm lấy hắn, cả người hắn đều ngây ra, giống như đã trải qua chuyện tuyệt vọng nhất, toàn thân cứng đờ.
Kiều Hồng Ảnh mặt đầy nước mắt, ngơ ngác hỏi Chung Ly Mục, “Đại ca chỉ thích Tiểu Kiều ngoan ngoãn, đúng không?”
“Xin lỗi... Sau này ta sẽ ngoan được không...”
“Ta biết sai rồi... Ngươi đừng, đừng giận ta... Ta biết sai rồi... A...” Kiều Hồng Ảnh khóc đến nấc.
Chung Ly Mục lo lắng khó nhịn, ôm chặt Kiều Hồng Ảnh vào ngực, ôm vòng qua khuỷu tay, trấn an, “Ta sợ ngươi sẽ bị hại, ta quá lo lắng. Công chúa An Chiến có thể đào hôn được, nàng có thể không bắt được ngươi sao?”
Kiều Hồng Ảnh cẩn thận giật nhẹ áo Chung Ly Mục, trong ánh mắt chuyển nước mắt, “Có phải đại ca không cần ta nữa không?”
“Ta chỉ làm sai một việc, đại ca liền không cần ta nữa...”
Chung Ly Mục kéo tiểu hài tử vào trong ngực, hôn trán, “Không có, ngươi đừng nghĩ lung tung.”
Chung Ly Mục thoáng minh bạch, thỉnh thoảng Kiều Hồng Ảnh sẽ u buồn vị trí của bản thân, đại khái là rất không có cảm giác an toàn, sợ bị vứt bỏ. Tiểu hài này vẫn luôn rất nhát gan.
Kiều Hồng Ảnh đáng thương nhìn Chung Ly Mục, “Ta sợ bóng tối, tại sao đại ca luôn để ta một mình giữ nhà, ta không muốn một mình.”
“Thực xin lỗi.” Chung Ly Mục khàn giọng trấn an.
Đêm khuya, Tiểu Kiều chui vào dưới khuỷu tay Chung Ly Mục, ôm đại ca ngủ. Chung Ly Mục cúi đầu hôn trán tiểu hài tử, mấy ngày nay lạnh nhạt hắn, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.
Lúc trước Chung Ly Mục không có khái niệm gì về thời gian, từ khi có đứa nhỏ yêu dấu mới phát giác ba năm, năm năm trôi qua thật nhanh.
Thiên hạ thái bình, Chung Ly Mục thoải mái thanh nhàn, thấy Tiểu Kiều cao lớn hơn không ít, bản thân mình cũng đã ba mươi bốn.
Tiểu Kiều nói Hán ngữ ngày càng lưu loát, đặc biệt thân cận với tiểu tử Vệ gia, Vệ Vinh luôn thích mang đồ ăn ngon đến tìm Tiểu Kiều chơi, Tiểu Kiều cũng ngày qua ngày không ở nhà, cùng một đám tiểu mật thám đi ra ngoài chơi, câu cá, bơi lội, dạo phố, ra tiệm ăn.
Nhân khí của Tiểu Kiều ở trong đám tiểu mật thám cao kinh người, tiểu mật thám tiểu ảnh vệ gặp phải vấn đề khó không giải quyết được, lập tức mang bánh ngọt hoa quả ướp lạnh tới mời “Kiều gia” xuất mã, Kiều gia rất giỏi đánh nhau, ai gặp cũng kinh sợ.
Chỉ là không dễ mời, phải mang điểm tâm bánh ngọt hợp khẩu vị, Tiểu Kiều mới miễn cưỡng mà làm, giải quyết một nhiệm vụ nan giải cho các huynh đệ.
Kiều Hồng Ảnh tính cách tốt, khuôn mặt xinh đẹp, trượng nghĩa, vui vẻ, ở trong kinh thành lên như diều gặp gió, bảy năm trôi qua, mật thám ảnh vệ thích khách các loại, trong đám tiểu bối không ai không biết Kiều Hồng Ảnh.
Mặc dù Tiểu Kiều ở kinh thành rất được hoan nghênh cũng coi như chuyện tốt, nhưng mà lại vô tình tổn thương tâm một lão nam nhân nào đó.
Một hôm trời tối, Tiểu Kiều lại muốn chuồn ra phủ chơi, mới ra cửa đã bị chặn lại, bị người nọ đặt trên tường mặt đối mặt.
Chung Ly Mục cúi đầu hỏi, “Đã trễ thế này còn đi đâu?”
Tiểu Kiều nâng gương mặt xinh đẹp, “Ta với Vệ Vinh đã hẹn nhau, đi Túy Tiên lâu đi uống rượu.”
“Đi đâu? Ngươi lặp lại lần nữa.” Chung Ly Mục răng đã sắp nghiến nát.
Đêm hôm khuya khoắt, cùng Vệ Vinh, đi dạo kỹ viện?
Chung Ly Mục thoắt cái vác Kiều Hồng Ảnh lên, nhanh chóng đi vào nhà, quăng người lên giường, trở mình đè lên.
“Ai ngươi làm gì nha! Ngươi buông ra ta! Ta… A... A, đau!” Kiều Hồng Ảnh bị tách chân ra, hậu huyệt mát lạnh, không biết bôi thuốc mỡ gì, vật cứng nóng bỏng liền trực tiếp đỉnh vào.
“Ô... Ô...” Tiểu Kiều bị làm chết đi sống lại, chỉ nghe thấy bên tai có người hỏi, “Ngươi bản lĩnh lớn rồi, còn đi dạo kỹ viện, chê ta già rồi?”
“Không có... Không phải... A, a...” Kiều Hồng Ảnh ngửa đầu, cổ lại bị hung hăng cắn ra dấu đỏ, cây thịt nhỏ dưới hạ thân thẳng tắp cứng ngắc, đâm trên phần bụng không một chút thịt thừa của Chung Ly Mục, phun ra một dòng bạch trọc.
“Còn dám mỗi ngày không ở nhà không?” Hạ thân Chung Ly Mục đỉnh lộng xoay nghiền, dán bên tai Kiều Hồng Ảnh uy hiếp.
“Không dám... không bao giờ dám nữa...”
Từ đó về sau, Kiều Hồng Ảnh vừa nhìn thấy Túy Tiên lâu, vừa nhìn thấy Vệ Vinh, cái mông liền đau.
————
Công chúa An Chiến cuối cùng bị xử tử hình, hành hình ngày đó, Kiều Hồng Ảnh nâng cốt châu của mẫu thân đứng trên vách núi, Chung Ly Mục đứng phía sau ôm vai Kiều Hồng Ảnh.
Sợi tơ nối cốt châu đứt, từng viên cốt châu thuận theo vách núi lăn xuống, biến mất, trở về cát bụi, hóa thành khói mây.
Chuyện cũ từng màn tái hiện trong đầu, một lần tương ngộ, cả đời bất ly.
*Say khướt khêu đèn ngắm kiếm,
Mộng về còi rúc liên thanh.
Tiệc mở lộc khao đều quân tướng,
Đàn sáo lừng vang khúc quân hành,
Sa trường thu điểm binh.
Ngựa tựa Đích Lư lao vút,
Cung như sấm sét đùng hoành.
Phù tá giúp vua thu đất cũ,
Để ngàn thu chói lọi thanh danh,
Đời này có người làm bạn, sợ gì tóc trắng sinh
———-
(*) Đây là bài thơ Phá trận tử của Tân Khí Tật, nhà thơ Trung Quốc (1140-1207), bản dịch thơ của Nguyễn Khắc Phi. Nguồn: Thi viện.
Trong bài thơ này câu cuối gốc là “Tiếc thay, tóc trắng nhanh!”, nhưng trong đoạn trên tác giả đổi thành “Đời này có người làm bạn, sợ gì tóc trắng sinh”