Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 10: Chương 10: Đến Côn Sơn




Hai người vừa nói vừa đi, Uông Kỳ Phong cũng không kiêng kị thân phận chân thật của lão: “Từ trước tới giờ ta ít lui tới Tiên gia Trung thổ vì bất hòa, giờ chắc công tử cũng đã biết rõ nguyên nhân, ta ở trong vùng biển này, cũng chỉ là kẻ trông coi biệt viện cho chủ nhân mà thôi, không hề gây chuyện.”

Mặc Ngôn đối với sự thẳng thắn của Uông Kỳ Phong, rất có hảo cảm, nhưng cũng không có ý định cùng lão thâm giao.

Dù sao lão cũng là người Ma giới, giao du quá sâu, tai hại vô ích.

Thời điểm hai người đi ở trên boong thuyền, Uông Kỳ Phong đối với Mặc Ngôn nói: “Khuê nhật* tháng sau, là lễ tang Mặc tiền bối, nếu công tử là người chủ nhân quý trọng, thì lão hủ đây nhất định sẽ tới Côn Sơn trợ uy cho công tử.”

*Nhật khuê: Tên một dụng cụ thời cổ, dùng để đo bóng mặt trời mà tính thời giờ.日圭, còn truyện là khuê nhật 奎日 ý chỉ ngày đó tháng đó ~

Mặc Ngôn nói: “Cái này cũng không cần thiết, Tiên gia Trung thổ tới đó không ít, cũng không tiện.”

Uông Kỳ Phong cũng không kiên trì, chỉ nói: “Chủ nhân lão hủ tuy là tôn chủ Ma giới, nhưng tiên pháp tự thân lại thuộc chính phái Trung thổ, nếu như Mặc công tử có chỗ nào cần hỗ trợ, xin mời cứ việc nói, nếu lão hủ có thể làm được, thì nhất định sẽ làm.”

Mặc Ngôn vừa mới chuẩn bị nói không cần làm phiền, thì nhìn thấy sóng lớn trên biển, trái tim y lại hơi đổi, nói: “Thật ra có một việc, muốn nhờ Uông thành chủ hỗ trợ.”

Uông Kỳ Phong khom người: “Nguyện nghe rõ.”

Mặc Ngôn nói: “Là như vầy, …”

Hai người trò chuyện một lát, vừa đúng tới sàn thuyền bên cạnh, cầu thang to lớn duỗi ra từ sườn thuyền, để Mặc Ngôn trở lại thuyền Côn Sơn.

Mặc Ngôn đi qua, mọi người liền tới vây quanh y hỏi hết đông tới tây, Mặc Ngôn chỉ nói bị Uông Kỳ Phong gọi đi nói mấy câu khách sáo, còn chuyện liên quan gặp được Thương Minh, một câu cũng không nói ra.

Hồng Nho Văn cũng đi tới, nhìn thấy Mặc Ngôn liền hỏi: “Ngôn đệ, nam tử vừa đứng ở đầu thuyền nói muốn gặp ngươi, lai lịch là gì?”

Mặc Ngôn nói: “Không biết, đi vào cũng không nhìn thấy hắn, chắc là người nhà Uông thành chủ.”

Hồng Nho Văn hừ một tiếng: “Uông Kỳ Phong chỉ có chút bản lĩnh, gia phụ cũng nhắc qua lão, nói lão đạo pháp thâm hậu. Chỉ có điều lão ta xuất quỷ nhập thần, trước giờ ít lui tới Tiên giới nhân sĩ Trung thổ vì bất hòa, lão còn như vậy, con trai của lão thì tính là cái gì, dám không coi ai ra gì như vậy!”

Mặc Ngôn nói: “Dám không coi ai ra gì, chắc là có chút bản lĩnh.”

Hồng Nho Văn nhìn Mặc Ngôn một chút, có hơi chua xót nói: “Ngôn đệ là xem người kia vóc người khôi vĩ, rất có hùng phong nam tử, nên mới nói tốt cho hắn đi! Ta thấy Kỳ Phong Thành làm việc quái lạ, hơn nữa cũng phải cái gì tốt, sau này đừng qua lại với bọn họ thì tốt hơn.”

Mặc Ngôn chẳng muốn cùng Hồng Nho Văn nói thêm nửa câu, xoay người tiến vào gian phòng của mình, Hồng Nho Văn làm dáng muốn theo vào, lại bị Mặc Ngôn kéo mạnh cửa phòng một cái, bị ăn bế môn canh*, trong lòng càng thêm khó chịu.

*bế môn canh: từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn.

Hồng Nho Văn trở lại boong thuyền, nhìn thấy đại thuyền Kỳ Phong Thành đã quay đầu thuyền, không có ý đi theo thuyền Côn sơn, trong lòng mới thống khoái hơn chút, rồi cùng những đệ tử Côn Sơn khác nói giỡn một phen, mới trở về phòng ngủ.

Thời gian trôi qua nhanh, đại thuyền đã đi trên biển nửa tháng, mới xem như tới được dưới chân núi Côn Sơn.

Dọc theo con đường này, mặt biển gió êm sóng lặng, cự quái trong biển không có một con dám đến đây quấy rầy, bình yên ngoài ý muốn.

Đại thuyền cập bến, Mặc Ngôn mang theo quan tài phụ thân, từ trên thuyền đi xuống dưới, lần thứ hai bước vào địa bàn Côn Sơn.

Xung quanh mười vạn trượng Côn Sơn, núi cao trùng điệp, thẳng vút trong mây, Thải phượng hiện tường, Thanh điểu dẫn đường, đệ tử môn đều mặc màu trắng, lưng đeo trường kiếm, đứng ở cửa núi, hoan nghênh tân khách.

Những đệ tử kia vừa thấy bóng Hồng Nho Văn, đều hành lễ nói: “Thiếu chủ đã về!”

Hồng Nho Văn cùng những người kia chào hỏi, lại chỉ vào Mặc Ngôn bên cạnh nói: “Vị này chính là Ngôn đệ, bắt đầu từ hôm nay, y chính là người Côn Sơn ta!”

Tất cả mọi người cùng tiến lên chào hỏi với Mặc Ngôn, đang khi nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một tiên nhân mặc đồ trắng, từ đỉnh núi lơ lửng bay xuống, trong chớp mắt đã đến trước mặt Mặc Ngôn.

Lúc Hồng Nho Văn thấy tiên nhân kia, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, kêu lên: “Cha! Sao cha lại xuống đây?!”

Tiên nhân nọ tay vuốt chòm râu, nhìn vào Hồng Nho Văn khẽ cười cười, rồi không để ý tới con trai lão nữa, chỉ quay sang đánh giá Mặc Ngôn từ trên xuống dưới.

Mặc Ngôn cũng giương mắt, nhìn kẻ thù ra vẻ tiên phong đạo cốt trước mặt—— Hồng Thông Thiên.

Dáng vẻ Hồng Thông Thiên giống như đúc trong trí nhớ, tầm ba mươi, bốn mươi tuổi, ở cằm có một chòm râu phiêu dật phi thường, mặt như quan ngọc, da dẻ trơn bóng, cười lên có vẻ cực kỳ từ ái.

“Đây chính là Ngôn nhi?” Hồng Thông Thiên biết rõ còn hỏi.

Mặc Ngôn dùng khí lực rất lớn mới nhịn xuống được, hơi khom người: “Vãn bối chính là Mặc Ngôn.”

“Được! Được! Được!” Hồng Thông Thiên nói liên tục ba chữ “Được”, rồi nói tiếp: “Ngươi từ nay về sau, chính là người Côn Sơn ta! Sau này hãy cùng Nho Văn thân cận nhiều hơn, nếu như nó bắt nạt ngươi, ngươi hãy nói cho ta, ta sẽ thay ngươi phạt nó!”

Mặc Ngôn nói: “Không biết lời ấy của Hồng sơn chủ có ý gì? Nếu như muốn thu vãn bối làm đồ đệ, sau khi làm đại lễ bái sư, mới có thể trở thành người trong nhà. Côn Sơn chính là một trong tứ đại môn phái Trung thổ, tiểu tử kiến thức nông cạn, không dám lung tung trèo cao.”

Hồng Thông Thiên sững sờ, quay đầu nhìn về phía Hồng Nho Văn, nói: “Chuyện này… Trước khi ngươi xuất phát, không phải vi phụ đã bàn giao…”

Hồng Nho Văn không chờ phụ thân hỏi xong, liền lập tức nói: “Ngôn đệ còn nhỏ, chuyện song tu minh ước, không nên trong lúc nhất thời quyết định. Chờ tương lai chúng ta lớn rồi lại nói!”

Hồng Thông Thiên khẽ nhíu mày, sắc mặt biến đổi, lập tức trở lại nụ cười hòa ái: “Được! Được! Ngôn nhi là đứa bé tốt, ta rất thích. Hãy ở lại Côn Sơn đừng đi!” Nói xong, cũng không thèm không chờ Mặc Ngôn trả lời, liền sai người dẫn đường cho Mặc Ngôn tới gian phòng đã chuẩn bị tốt cho y.

Chờ Mặc Ngôn đi rồi, Hồng Thông Thiên lại vội vàng đi tiếp đãi chủ nhân Kim gia tiên viên theo sát vừa tới, cùng với sứ giả Bắc đế phái tới, mãi đến khi xung quanh không còn người, mới sầm mặt xuống, nhìn Hồng Nho Văn bên cạnh nói: “Nho Văn, con đi theo ta!”

Hồng Nho Văn nghe phụ thân ngôn từ bất thiện, trong lòng không khỏi rụt rè, nhưng không dám trái lời, chỉ đi theo phía sau phụ thân, xuôi theo sơn đạo đến thẳng Tàng Kinh các trong Côn Sơn.

Tàng kinh các tổng cộng có năm tầng, bốn tầng phía dưới đều là thư tịch bình thường, đệ từ tầm thường trong Côn Sơn đều có thể lật xem, còn tầng thứ năm lại là địa bàn của Hồng Thông Thiên, có lão phong ấn kết giới, người bình thường không thể tiến vào.

Hồng Nho Văn thấy phụ thân đưa hắn tới tận tầng năm Tàng Kinh các, liền cảm thấy có chỗ không ổn, trong lòng bồn chồn, nhưng vẫn cật lực chống đỡ.

Hồng Thông Thiên ngồi ở trên ghế thường ngồi, lúc này cũng không có người ngoài, lão đã không còn bóng dáng phiêu dật thoát trần kia nữa, trái lại trong giọng nói còn mang theo một luồng khí tức đến nổ phổi: “Trước khi ngươi đi, ta đã bàn giao ngươi thế nào? Bảo ngươi nhất định phải cùng con trai Mặc Thăng Tà định ra kết duyên song tu, thậm chí ngay cả huyết khế cũng làm cho ngươi mang đi! Mà ngươi lại làm thế nào hả?”

Hồng Nho Văn nói: “Phụ thân bớt giận, chuyện này... Mặc thế bá dường như không đồng ý, con thấy Ngôn đệ tuổi còn nhỏ, cũng không vội trong lúc nhất thời...”

“Hồ đồ!” Hồng Thông Thiên nổi giận nói, ” Mặc Thăng Tà là hạng người gì? Nếu như ngươi không cho hắn viên thuốc an thần, thì làm sao hắn sẽ tín nhiệm với ngươi? Tổ tiên tiền bối Lạc Nhật Nhai, chiếm giữ có hơn mười vạn năm, trong đó bảo vật nhiều vô số kể, Mặc Thăng Tà lại là cao thủ cao cấp nhất, bí tịch bảo tàng còn gấp Côn Sơn ta mấy lần! Nếu như Côn Sơn ta có được những đó, ắt sẽ thiên thu vạn thế!”

Hồng Nho Văn bị phụ thân giáo huấn cho một trận, không dám tranh luận, chỉ nhỏ giọng nói: “Con thấy... Nhân phẩm Mặc thế bá phi phàm, hắn nói tất cả bảo vật trong Lạc Nhật Nhai đều đưa cho con, nên... Chắc sẽ không nói dối...”

Hồng Thông Thiên nghe con trai nói xong, cười gằn một tiếng: “Ngươi cũng quá ngây thơ! Ngươi đối với hắn mà nói, cũng chỉ là người ngoài, nếu như có thể ở trước khi hắn chết, cùng hắn ký kết huyết khế, đáp ứng hắn, vĩnh viễn chăm sóc ấu tử của hắn, thì hắn sẽ xem ngươi là nhi tế ( con rể), nếu có thứ gì tốt, còn không cho hết Côn Sơn ta? Cũng được, lần đi Lạc Nhật nhai này, ngươi không đạt được tín nhiệm của Mặc Thăng Tà, không lấy được toàn bộ tài bảo, bây giờ có nói cũng muộn. Ta hỏi ngươi, chuyện lễ tang Mặc Thăng Tà, lại là chuyện gì nữa?”

Hồng Nho Văn nói: “Mặc thế bá trước khi chết, nói muốn đem thi thể an táng trong biển, nhưng nửa đường Ngôn đệ đệ nói không muốn để ngài chôn thây trong biển, nói muốn đưa về Côn Sơn, an táng ở chỗ chúng ta.” Nói xong, hắn sợ phụ thân lại trách cứ, nhân tiện nói, “Con nghĩ là, Côn Sơn chúng ta hỗ trợ an táng thi thể Mặc Thăng Tà, lại dưỡng dục ấu tử, xem như là một việc thiện, nên để mọi người biết, cũng cho mọi người trên đời đều biết phụ thân là cao nhân đắc đạo tri ân báo đáp.”

Hồng Thông Thiên “Ừ” một tiếng, lão nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra an táng Mặc Thăng Tà ở Côn Sơn cùng ném vào trong biển khác nhau ở chỗ nào, lại càng không biết bên trong thi thể Mặc Thăng Tà đang bảo tồn công lực ngàn năm, ngược lại về chuyện lễ tang, lão có tốn kém một ít, cũng không có gì không thích hợp, liền gật đầu đáp ứng, lại cùng con trai nói vài câu, liền mang người đi kiểm kê bảo tàng được nhóm Hồng Nho Văn mang về từ Lạc Nhật nhai.

Hồng Thông Thiên cố ý dọn dẹp phía sau núi Côn Sơn, lại xây năm đại điện mới để đựng những bảo vật này, lại vẫn không buông lỏng, ở trong lòng âm thầm tiếc hận: Nếu như con trai cùng Mặc Ngôn lúc trước có thể kết thành minh ước song tu, bảo vật mang về lúc này chỉ sợ còn gấp đôi. Nhưng lão hoàn toàn không biết đây đã là tất cả trong bảo tàng Lạc Nhật nhai.

Hồng Thông Thiên sắp xếp toàn bộ bảo vật linh dược phi kiếm bí tịch xong xuôi, rồi tiện tay chọn một cây bồ đề, một cây san hô hồng dưới biển sâu, mệnh cho Hồng Nho Văn đưa đến phòng Mặc Ngôn làm trang trí.

Côn Sơn cầm nhiều thứ tốt, mặt ngoài cũng không thể làm thái quá, chí ít —— trong ba ngày lễ tang Mặc Thăng Tà, không thể để cho đứa bé Mặc Ngôn này nói ra cái gì không tốt.

Hồng Nho Văn mang theo một cây bồ đề, một cây san hô hồng, ở trước điện Côn Sơn rộng lớn, đi đến rừng trúc bên cạnh, trong rừng trúc sương trắng lượn lờ, gió thổi nhẹ nhàng làm lá trúc vang sào sạt, thật giống Tiên cảnh nhân gian.

Ở nơi sâu trong rừng trúc có ba gian tiểu điện, trước điện có một tiểu viện, trong viện có một cái bàn làm bằng ngọc bích, trên bàn được vẽ bàn cờ, một thiếu niên mười tuổi người mặc áo bào tím, đai lưng màu vàng, tóc buộc thành một bó, ngồi ở bên cạnh quan tài.

Dáng người thiếu niên kiên cường, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng đã có khí chất siêu phàm, hiện ra đến mức dị thường trầm tĩnh, mơ hồn còn thấy mang theo một tia lạnh lùng nghiêm nghị.

Thiếu niên nghe thấy tiếng bước chân, hơi liếc mắt, đôi mắt đẹp diệu nhiên, dường như muốn đem toàn bộ sương mù trong rừng trúc tán đi.

Hồng Nho Văn bất giác sững sờ, trong những ngày đi đường khá là mệt mỏi, Mặc Ngôn cũng ít khi cùng hắn đối mặt.

Mà việc này, sau khi Mặc Ngôn tới đây, rửa mặt chỉnh tề sạch sẽ, tĩnh tọa bên trong vu lâm, làm cho cảnh sắc trong nháy mắt phai nhòa.

“Hồng thiếu chủ đến đây có chuyện gì không?” Mặc Ngôn hỏi.

Hồng Nho Văn nhanh chóng đi vào trong rừng, cây bồ đề cùng san hô hồng cầm trong tay đưa đến trước mặt Mặc Ngôn: “Phụ thân nói đưa cho Ngôn đệ hai thứ này chơi đùa.”

Mặc Ngôn liếc nhìn một chút, đây vốn là đồ trong Lạc Nhật nhai, hiện tại lại thành đồ người khác bố thí cho y.

“Để xuống đi, thay ta cảm ơn Hồng thế bá.” Trong lòng Mặc Ngôn tuy rằng không vui, nhưng sẽ không vì chuyện này nổi nóng.

Hồng Nho Văn liền đem cây bồ đề đặt trước tiểu viện, còn san hô hồng biển sâu đặt bên trong nhà, lúc đi ra thì nhìn thấy thi thể Mặc Thăng Tà, thuận miệng hỏi: “Ngôn đệ tính toán an táng Mặc thế bá táng ở chỗ nào?”

Mặc Ngôn hỏi ngược lại: “Hồng thế bá nói thế nào?”

Hồng Nho Văn nói: “Phụ thân nói, đem chôn trong thạch quan sau núi là được. Chỗ đó là nơi mai táng các đời tổ tông Côn Sơn, có người với làm bạn với ngài, cũng sẽ không cô quạnh, cha ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ ba ngày sau chôn cất.”

Trong lòng Mặc Ngôn cười gằn, thạch quan sau núi hả? Y sẽ không đặt thi thể ở chỗ đó. Kiếp trước, chính Hồng Thông Thiên đã đến thạch quan sau núi, mới phát hiện bí mật thi thể Mặc Thăng Tà bất hủ. Mặc Ngôn y sẽ không để cho lão có cơ hội lần nữa!

Trước khi Mặc Ngôn tới, đã chọn xong nơi chôn cất phụ thân.

Đó là nơi che giấu an toàn nhất trong toàn bộ Trung thổ đại lục. Chỗ đó ngoại trừ thần linh thượng cổ ra, ai cũng không vào được.

Chỗ đó tuy rằng ở Côn Sơn, nhưng lại là vùng cấm trong Côn Sơn, ngay cả Hồng Thông Thiên cũng không thể lẻn vào.

Mặc Ngôn hít một hơi thật sâu, ba ngày nữa, mặc kệ Hồng Thông Thiên cực lực phản đối, cũng nhất định phải đem phụ thân an táng trong vùng cấm Côn Sơn, cắt đứt tất cả khả năng ngấp nghé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.