Áp suất không khí trong văn phòng rất thấp, Tuân Mai mặt mày âm trầm.
Đúng rồi đúng rồi, Triệu Tư Tư tỏ vẻ lý giải, ăn không no sẽ làm người ta khó chịu. Y đem cơm thịt bò đặt lên trên bàn Tuân Mai: “Cho cậu.”
Tuân Mai ném bút rồi dựa vào lưng ghế:
“Vừa rồi cùng Lý Niên nói những gì?”
Khí thế này nháy mắt làm Triệu Tư Tư cảm thấy Tuân Mai mới là tổng tài.
“Không có gì.”
Tuân Mai nhếch miệng, sắc mặt càng âm trầm, tiếp theo ánh mắt quét tới đồng hồ báo thức, vẻ mặt của hắn hòa hoãn một chút: “Đồng hồ báo nhức nhà tôi hỏng rồi, tôi chưa kịp mua cái mới.”
Hắn cầm đồng hồ báo thức hình chú heo Bội Kỳ lên, “Tổng giám đốc sẽ cho tôi mượn một ngày chứ?”
Tui ấy ấy*! Triệu Tư Tư kích động suýt hỏng mất, cho mượn không phải sẽ có thể nhìn thấy dáng vẻ Tuân Mai lúc ngủ buổi tối sao!
Tui ấy ấy*: Nguyên gốc là “ngọa tào” = ta thao: mình thấy để nguyên cứng nhắc quá, em thụ rõ ràng rất moee ╮(╯▽╰)╭
Y cố tỏ ra trầm ổn đáp: “Có thể.”