Triệu Tư Tư tắm rửa xong bước vào phòng ngủ thấy Tuân Mai quả nhiên không ở bên trong, y xoa tóc thở dài, mặt đầy ưu sầu, quay lại phòng tắm, đứng ở trước gương thưởng thức thân thể của mình, càng ưu sầu.
Trước kia y cảm thấy 32 tuổi là độ tuổi rất đẹp, con người thành thục hơn, bớt ngây ngô hơn, nhưng mà người yêu Tuân Mai của y, so với y nhỏ hơn hai tuổi, nhìn dáng người thẳng tắp cao lớn đầy mị lực kia, có cảm giác hơi tự ti một chút, thế nhưng y cũng không bị cảm xúc tự ti mê muội, cũng không lo lắng Tuân Mai sẽ ngoại tình, y chỉ cảm thấy mình như đóa hoa đang nở mà mỗi ngày đều không chiếm được đủ dịch dinh dưỡng.
Thư ký Tuân thật là không chuyên nghiệp chút nào!
Triệu Tư Tư ở trong phòng tắm bóp bóp cổ tay, chồng mình mỗi ngày đều mang công việc về nhà, tắm rửa xong cũng vội vã vào thư phòng xử lý văn kiện, thậm chí có khi đến một hai giờ đêm -- Triệu Tư Tư ở trong phòng ngủ chờ đến ngủ gật mơ màng, Tuân Mai lên giường cho y một cái hôn chúc ngủ ngon qua loa rồi tắt đèn ngủ luôn, hoàn toàn không có làm thêm bước nữa.
Triệu Tư Tư cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, y sẽ trở thành một bông cúc héo.
Triệu Tư Tư bọc mình bằng áo ngủ rồi mò vào thư phòng: "Tắm rửa trước đã nào!"
Tuân Mai lật qua lật lại văn kiện: "Em xem xong cái này rồi tắm."
Triệu Tư Tư đi qua gục vào vai chồng: "Tắm rửa trước." Nói rồi đẩy đẩy người ra cửa.
Tuân Mai hết cách, đành phải đóng văn kiện lại: "Đều nghe anh."
Triệu Tư Tư trong lúc đợi người tắm rửa thì ở phòng ngủ lựa một bộ tây trang, nghĩ một lúc rồi chọn luôn bộ y thường xuyên mặc đi làm.
Tuân Mai cho rằng Triệu Tư Tư sẽ ở phòng ngủ chờ hắn, nhưng mà tắm xong lại chẳng thấy ai. Hắn nhướng mày, xoay người đến thư phòng, thư phòng cũng không có.
"Tư Tư?" Tuân Mai khẽ gọi. Vậy mà không có ai trả lời.
Tuân Mai tiếp tục tìm, vừa đi vừa nhìn quanh, đến đằng sau bàn làm việc mới phát hiện, Triệu Tư Tư mặc tây trang đi giầy da đang rúc dưới gầm bàn.
"Anh ở trong đó làm gì?" - Tuân Mai vừa muốn kéo người ra, vừa tò mò người này lại chuẩn bị giở trò gì.
Triệu Tư Tư xụ mặt lắc đầu, lại vỗ vỗ vào ghế tựa: "Em ngồi xuống."
Tuân Mai: "......"
Tuân Mai lập tức biết y muốn làm gì.
"Anh thật là..." Tuân Mai ngồi xổm xuống ôm lấy y.
"Thư phòng lạnh lắm, vào phòng ngủ đã."
"Không tiếp tục làm việc sao?"
Tuân Mai chế nhạo mà nhìn y: "Vợ tôi đang đói lả, tôi còn làm việc gì được nữa."
Triệu Tư Tư bị lời nói này kích thích suýt nhảy lên nhưng sau đó suy nghĩ một chút lại nói: "Đợi đã, em cứ ngồi xuống đi."
......
Thư ký Tuân từ đó không bao giờ mang công việc về nhà nữa.