Trọng Độ Mê Luyến

Chương 1: Chương 1




Tác giả có lời muốn nói:

Tôi bắt đầu viết chuyện mới ~ Điên cuồng cầu bình luận, thêm hồng bao nữa thì cũng được nha ~!

***

Điều quan trọng cần phải biết ở chương 1:

Tính cách của công rất đặc biệt (biến thái si hán), lúc mọi người đọc chuyện nhất định phải tách khỏi thực tế nha.

Một người như vậy ở ngoài đời nhất định sẽ bị đánh, Khang Khang đều hiểu rõ, không cần nghi ngờ về tam quan của Khang Khang, Khang Khang chỉ đáng yêu ở thế giới giả tưởng này thôi.

Đừng đưa vào thực tế, đừng đưa vào thực tế. Đừng! Đưa vào! Thực tế!

———————

Khang Vạn Lý cẩn thận từng li từng tí một nhìn chằm chằm màn hình, tin nhắn gửi đi đã qua 3 phút, khung chat vẫn không nhận được câu trả lời.

Đối phương rõ ràng đã online, vậy mà không thèm trả lời cậu.

Hử? Chả lẽ vẫn còn giận?

Chiến tranh lạnh lâu như vậy, ngày đặc biệt như thế này cũng không có ngoại lệ hả?

Khang Vạn Lý nhìn đồng hồ, trong lòng càng ngày càng lo lắng, vẻ mặt như bị mây đen bao phủ.

Cậu phun quả nho ngọt ngào đã ăn được một nửa trong miệng ra, bài thi cũng chẳng muốn làm, nhảy một phát xuống giường.

“Dì ơi, Tiểu Phong đã gọi điện thoại tới chưa?”

Tiếng Khang Vạn Lý từ trên lầu truyền xuống, trong phòng khách dưới lầu liền vang lên tiếng Husky gào thét, Khang Vạn Lý quát: “Đại Hoa! Câm mồm!”

Sau đó thúc giục: “Dì à, có điện thoại hay không vậy? Nếu như không có thì dì gọi điện cho Tiểu Phong, hỏi một chút xem kết quả như thế nào?”

Cha mẹ Khang Vạn Lý rất bận rộn, chuyện lớn nhỏ trong nhà cùng hai anh em bọn họ đều do dì Trương chăm sóc, dì Trương lúc này đang ở dưới lầu rửa hoa quả, nghe Khang Vạn Lý nói mới để ý thời gian.

Này thật là, thời gian ghi danh thật sự đã kết thúc, dì vội vàng lau tay, rồi hỏi: “Cháu không hỏi sao? Cháu gửi tin nhắn là được mà, ôi chao ui, dì đang tìm, điện thoại dì đâu rồi.”

Khang Vạn Lý không cần nhìn liền nói: “Ở trên tủ quần áo, không thì trên tủ lạnh thôi dì.”

Khang Vạn Lý chỉ cho dì Trương chỗ dì để điện thoại, nghe dì gọi điện, liền nóng lòng chạy xuống.

Husky nuôi trong nhà hiếm thấy mà chạy về phía cậu, Khang Vạn Lý đè đầu Đại Hoa, vội vàng nói: “Xuỵt! Xuỵt! Xuỵt!!”

Đại Hoa sao có thể quản nhiều như vậy, liên tiếp đưa đầu cụng mặt Trương Vạn Lý, cậu đưa tay lên bịt miệng nó lại, cảnh cáo nó bằng ánh mắt.

Ở đây cấm chó sủa!

Không được làm phiền dì gọi điện thoại!

Khang Vạn Lý liên tục hỏi trên WeChat, nhưng đáng tiếc Tiểu Phong không thèm để ý đến cậu. Nhắn tin riêng không trả lời cũng không sao đi, đằng này trong nhóm chat gia đình cũng không nói gì!

Khang Vạn Lý mãi mới thoát khỏi danh sách đen của Tiểu Phong, bây giờ thật sự không dám gọi điện trêu trọc Tiểu Phong.

Vạn nhất đem Khang Thiên Phong chọc điên thì sao nha.

Dì Trương trò chuyện đã được một phút, dì cười không ngớt, trên mặt hiện ra sự tự hào cùng kiêu hãnh.

“Thật sự? Thật đó hả? Ôi chao ôi dì biết rồi! Thành tích Tiểu Phong khẳng định không thành vấn đề! Muốn ăn cái gì buổi tối dì làm cho, dì không mệt, đứa nhỏ này vẫn luôn hiểu chuyện như vậy. Được, được được, vậy cháu cùng bạn học đi chơi đi, buổi tối nhớ về nhà sớm một chút.”

Lỗ tai Khang Vạn Lý sắp dựng thẳng lên tới nơi, vậy mà cố tình vẫn không nghe được trọng điểm, thấy dì cúp điện thoại, cậu lập tức hỏi: “Thế nào? Là đại học gì vậy ạ?”

Dì Trương không che dấu được ý cười nồng đậm, lập tức nhanh chóng thu liễm. “Tiểu Phong bảo, không được nói cho cháu biết.”

Khang Vạn Lý giận lắm rồi: “Dì có thể lén lút nói cho cháu mà!”

Dì Trương do dự một chút, vẫn là từ chối: “Không được, Tiểu Phong là đứa trẻ tốt, thằng bé nói cái gì cũng khẳng định đều có đạo lý, dì chỉ có thể nói cho cháu đó là một trường tốt.”

Khang Vạn Lý khẽ cắn răng, thiếu chút nữa muốn té xỉu luôn, đương nhiên phải là trường học tốt rồi, lấy thành tích của Tiểu Phong mà còn không được sao!

Cậu đợi cả nửa ngày, vậy mà dì Trương lại giúp Tiểu Phong cô lập cậu, Khang Vạn Lý sinh khí trở về phòng.

Linh quang lóe lên, cậu đặt chân lên diễn đàn tieba của Tam Trung.

Hừ, không nói cho mình thì mình liền không có cách nào biết sao?

Hiện tại tin tức trên mạng lưu truyền nhanh lắm a!

Tuy rằng lên tieba sẽ thấy những thứ tin tức ngổn ngang, bất quá Khang Vạn Lý cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy, hắn nhanh chóng login tieba, mở trang đầu lướt qua một lượt.

Tự nhiên, cũng lướt lại một lượt những tin từ nửa tháng trước.

【 Mọi người cùng nhau đặt cược, thủ khoa khoa học tự nhiên năm nay rốt cuộc là thuộc về ai trong 2 anh em Khang gia!? Chọn Vạn Lý ca ca mời chọn 1... 】

【 Ở bên ngoài vì trường học cùng nhau so đấu thành tích, kỳ thực thủ khoa của Tam Trung chúng ta cũng do hai anh em bọn họ tự đấu với nhau, có thể cùng anh em Khang gia làm bạn học thật sự có chút kiêu ngạo đó! 】

【 Mọi người chuẩn bị xong chưa!! Thành tích thi vào đại học đã có rồi!! 】

【 Thật kích động!! Mọi người nghe thấy chưa, trường học cho nổ pháo rồi!! 】

【 Thật mong đợi a ~~~ Thủ khoa là ai!! Là Vạn Lý hay Thiên Phong? 】

【 Tin tức ngầm!! Có kết quả!! Thủ khoa là Khang Thiên Phong, tổng điểm 728!! Điểm toán tối đa!! Điểm Lý tổng 288!! 】

【 ĐM!! Thật tuyệt vời! Đây là người sao!! Anh em Khang gia có khi là AI đó!! Thành tích tốt cũng không sao! Nhưng vì sao lớn lên lại đẹp như vậy!! 】

【 Nói như vậy Khang Vạn Lý lần này là á khoa hả? Ba năm tranh bá, cuối cùng là đệ đệ thắng a. 】

【 Từ từ đã... Á khoa hình như không phải Khang Vạn Lý, hả??? Người thứ ba cũng không phải... Người thứ bốn người thứ năm... A??? Tình huống là thế nào đây!!! Khang Vạn Lý đâu rồi!! 】

***

Khang Vạn Lý làm như không nhìn thấy, không ngừng load lại, một cái post mới rốt cục hiện lên.

【 Ở phòng giáo vụ nghe thấy kết quả ghi danh của Khang Thiên Phong, không có sai, không có chút hồi hộp nào, là Bắc Đại!! Khang Thiên Phong được Bắc Đại tuyển chọn!! 】

Đôi mắt Khang Vạn Lý thoáng sáng lên, phảng phất có ngọn lửa nhỏ ở trong con ngươi lay động, cậu vui vẻ ra mặt, lập tức hướng về dưới lầu hô: “Bắc Đại!! Là Bắc Đại, Tiểu Phong được bắc đại tuyển chọn!”

Dì Trương đã sớm biết kết quả, tự nhiên không có gì kinh ngạc, Khang Vạn Lý chỉ có thể ôm lấy Đại Hoa, kích động nói: “Mày có nghe thấy không, mày bây giờ là chó do sinh viên Bắc Đại nuôi! Vui hay không? Có thấy kiêu ngạo không hả?”

Một thân Đại Hoa lông chó đều run lên: “Ngao —— ngao —— “

Khang Vạn Lý thả chó xuống gửi tin nhắn cho Khang Thiên Phong.

—— Tiểu Phong, Tiểu Phong em là số một! Em đứng đầu toàn trường.

Khang Thiên Phong bên kia vẫn lặng im như trước, qua loa gửi một cái icon lãnh khốc vô tình.

Khang Thiên Phong: Nhớ chờ ông đây trở về.

Khang Vạn Lý: Oke luôn.

Tuy rằng Khang Thiên Phong vẫn còn lạnh nhạt, nhưng mà so với bị ăn bơ vẫn tốt hơn nhiều, tâm tình Khang Vạn Lý tốt hơn bao giờ hết, cậu từ trước cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy phía đối diện Ninh Tu đang ở trong phòng dọn bàn vẽ.

Khang Vạn Lý dùng sức hô: “A Tu, mày biết gì chưa, Tiểu Phong đậu Bắc Đại rồi!”

Ninh Tu bằng tuổi cậu, đều là học sinh Tam Trung, biệt thự hai nhà gần nhau, cùng với anh em Khang gia vừa là hàng xóm vừa là bạn tốt.

Khang Thiên Phong ghi danh xong liền nói cho hăn, so với Khang Vạn Lý còn biết sớm hơn một chút, nhưng tính cách hắn ôn hòa, hết sức phối hợp nói: “Thật là lợi hại, chăm chỉ một năm lớp 12, hiện tại Tiểu Phong cuối cùng cũng được giải phóng rồi, ngày nghỉ có thể chơi đi, cả nhà chúng mày có thể đi du lịch nha.”

Khang Vạn Lý như thể đang được lợi: “Chuyện trong dự tính cả thôi, Tiểu Phong rất thông minh, nhìn quanh A thị đi, người cùng lứa có ai ưu tú hơn em tao đâu.”

Ninh Tu cười híp mắt nhìn cậu, trước mặt một tên cuồng em trai như Khang Vạn Lý cũng không có nhiều lời, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thán, Khang Thiên Phong xác thực có một không hai, nhưng người có thể so với Khang Thiên Phong, ưu tú hơn hắn vẫn còn tồn tại.

Không phải là Vạn Lý đây sao.

Người khác không biết, Ninh Tu lại rõ ràng, bạn học Khang Vạn Lý này lúc tham gia thi đại học, bốn môn khảo thí thì có ba môn đều nộp giấy trắng, nếu không phải như thế, thủ khoa khoa học tự nhiên năm nay đến tột cùng là ai còn chưa biết được.

Cho nên chẳng trách sau khi có thành tích thi đại học, Khang Thiên Phong cùng cha mẹ thằng này biết được chân tướng liền tức giận như vậy, hơn một ngày rồi cũng không thèm để ý đến Khang Vạn Lý.

Khang Vạn Lý nắm chặt tay nói: “Tao quyết định, tao sang năm cũng phải đỗ Bắc Đại.”

Nói nhẹ nhàng như vậy, thật giống như thi Bắc Đại là một chuyện dễ dàng lắm đó, may mà Ninh Tu từ tiểu học đã muốn theo hội họa, đã sớm dự định lên đại học phải xuất ngoại, nếu không nhất định sẽ bị Khang Vạn Lý làm cho tức chết.

“Nếu mày muốn thì lúc thi nên thi thật tốt, năm nay có thể cùng Thiên Phong đi học, bây giờ lại đi học lại, thời gian một năm rất đang tiếc.”

Khang Vạn Lý trịnh trọng lắc đầu: “Này có là cái gì đâu, thứ nhất là anh em nhà tao dành cả thủ khoa và á khoa, thứ hai là liên tiếp anh em nhà tao đều có người đỗ thủ khoa, thì tao chọn cái thứ hai nha. Tiểu Phong làm thủ khoa, tao cũng làm thủ khoa, thế này mới tốt, thời gian một năm không đáng kể, ngược lại tao thích học lớp 12 nha, lớp 12 bài thi nhiều, ôn tập rất tốt.”

Khang Vạn Lý vừa nói vừa gật đầu, trên mặt đều mang ý tự tán đồng suy nghĩ của chính mình, một chút cũng không cảm thấy việc mình không nói cho cha mẹ và em trai liền tự ý nộp giấy trắng có vấn đề gì.

Ninh Tu á khẩu không biết nên trả lời thế nào, đột nhiên sâu sắc ý thức được một chút: Thằng này... Thật sự không có tỉnh ngộ hả?

Chẳng trách Khang Thiên Phong luôn luôn dễ tính lại bị Khang Vạn Lý chọc cho tức điên.

Khang Vạn Lý từ nhỏ đến lớn đều như vậy, Ninh Tu cũng đã quen rồi, vừa nói chuyện vừa thu thập đồ, trên lưng là cặp sách và giá vẽ.

Khang Vạn Lý kinh ngạc: “Mày chuẩn bị đi ra ngoài sao?”

Ninh Tu gật đầu: “Ừ, đến phòng vẽ tranh.”

Khang Vạn Lý hoang mang: “Chương trình học của mày đã kết thúc rồi mà, tháng sau không phải suất ngoại sao?”

Ninh Tu dừng lại một chút, giọng nói có chút do dự: “Rảnh rang như vậy, tao đến phòng vẽ tranh kiếm linh cảm.”

Khang Vạn Lý lắc đầu: “Không đúng, học viên trong phòng vẽ nhiều vl, ồn lắm, chẳng bằng ở trong nhà còn tốt hơn.”

Ninh Tu nghẹn lời, cuối cùng cũng vẫn lộ ra thần sắc đầu hàng.

Thành tích học tập của Khang Vạn Lý tốt, người cũng thông minh nhạy bén, có chuyện gì căn bản không che giấu nổi.

“... Tao ở phòng vẽ gặp được một người.”

Khang Vạn Lý nháy mắt: “Con gái?”

Ninh Tu ngượng ngùng nói: “Ừm.”

Khang Vạn Lý nhất thời hứng thú, đã hưng phấn vì kết quả ghi danh của Khang Thiên Phong rồi giờ lại càng hớn hở hơn: “A Tu, mày biết yêu rồi nha ~”

Ninh Tu phản ứng cực nhanh: “Không có không có, chưa yêu, bọn tao còn chưa phải loại quan hệ đó, tao còn chưa biết em ấy có thích tao không...”

Còn chưa phải người yêu?

Khang Vạn Lý càng thêm tò mò: “Ai vậy? Cùng học ở phòng vẽ đó sao? Là học sinh Tam Trung?”

“Không phải Tam Trung, trường khác.”

Ninh Tu một thân cao lớn, tướng mạo nho nhã thanh tú, dù là ai nhìn cũng dễ dàng sinh hảo cảm, nhưng đáng tiếc da mặt lại mỏng, nói hai ba câu liền đỏ mặt.

“Bọn tao chưa có xác định quan hệ, hôm nay tao muốn đến đó là để tỏ tình!”

Khang Vạn Lý khó tránh khỏi khiếp sợ, mới có ít hôm không đi cùng với nhau, bạn tốt đã thay đổi lớn như vậy rồi.

Đã là anh em tốt, lúc cần thiết vẫn nên phụ trách đánh Call (*), Khang Vạn Lý nghiêm trang nói: “Nhất định không thành vấn đề, mày ưu tú lại còn đẹp trai như vậy, cô bé nào cam lòng từ chối mày chứ.”

(*Đánh Call: chỉ sự cổ vũ nhiệt tình.)

Ninh Tu nhất thời sững sờ: “Tao cũng được tính là đẹp trai hả?”

Khang Vạn Lý nói: “Rất rất đẹp trai.”

Khang Vạn Lý thực sự nói thật, mà Ninh Tu lại đối với cái này mơ mơ hồ hồ, không phải là do hắn khiêm tốn, mà từ nhỏ cùng anh em Khang gia lớn lên, Ninh Tu đối với chữ soái này mất đi nhận thức chính xác, đối với chính mình không có tự tin gì.

Chỉ có thể trách hai anh em sinh đôi này quá tốt rồi, tuy rằng lớn lên không giống nhau, những hai người đều rất đẹp trai, từ trước đến nay bọn họ chơi cùng nhau, Ninh Tu luôn cảm giác mình là người bình thường.

Hoảng hốt liếc nhìn thời gian, Ninh Tu vội la lên: “Nguy rồi, sắp muộn rồi, không đi nữa liền không kịp.”

Khang Vạn Lý phất tay: “Chúc mày tỏ tình thành công, bai bai ~”

Ninh Tu gật gật đầu, nói đi là đi, vài giây sau, hắn liền quay trở về, hôm nay là ngày đặc biệt, một mình đi hắn không có tự tin.

“Có muốn đến phòng vẽ đi dạo với tao không?”

Ánh mắt Khang Vạn Lý sáng lên: “Muốn!”

Rất là muốn luôn đó trời.

Đều là con trai đang trong thời kỳ trưởng thành, ai lại không có tâm hồn hóng hớt nha ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.