Tầm mắt của Hào Sâm dường như phần nào thu hút sự chú ý của họ, đội trưởng Titans chẳng mấy ai lại không biết cả, có người khẽ chạm vào đồng đội mình, ghé tai thủ thỉ vài câu, mấy vị đội viên Cobra cũng đồng loạt nhìn sang đây.
Trong phút chốc, Thiệu Hàm ngớ ra khi thấy bọn họ nhìn sang đây, nhưng rất nhanh lại chuyển tầm mắt đi, thần sắc có hơi mang vẻ né tránh khó hiểu. Hào Sâm không hề lỡ động thái nhỏ bất thường này của cậu, anh vừa quay đầu đã thấy một người bên Cobra đang cất bước về phía hai người họ.
Thoạt nhìn, Hào Sâm cảm thấy người này vô cùng quen thuộc, chí ít là từng thấy qua trong phần giới thiệu các đội khác. Tâm trí Hào Sâm lúc này lại chợt hiện lên lời của huấn luyện viên Câu, anh liền nhớ ra, đây chính là số ba của Cobra - Thẩm Hữu.
Thẩm Hữu dừng bước trước mặt hai người họ, ánh mắt lướt qua Hào Sâm, cuối cùng dừng lại trên người Thiệu Hàm: "Thiệu Hàm, cuộc thi trong nước lần này cậu sẽ tham gia chứ?"
Thiệu Hàm vẫn trầm mặc, đôi môi cậu mím chặt, đôi mắt ánh lên vẻ lưỡng lự hiếm thấy. Hồi lâu sau cậu mới ngước mắt lên, nhìn Thẩm Hữu rồi trả lời: "Không tham gia."
"Vậy thì thật tiếc quá." Thẩm Hữu có phần tiếc nuối cho câu trả lời ấy: "Chúng ta lại gặp nhau trên sàn đấu WCAD vậy."
Thẩm Hữu nói xong, cậu ta nhìn Hào Sâm một cái, lịch sự hơi hơi cúi đầu với anh rồi rời đi.
Hào Sâm trầm lặng nhìn bọn họ rời đi, anh quay đầu lại, thấy Thiệu Hàm cũng dõi theo hướng Thẩm Hữu đi liền hỏi: "Các cậu biết nhau à?"
"...Ừm."
"Sao vậy?" Hào Sâm sắc bén hỏi.
"Không gì." Tâm tư khác lạ trong đôi mắt Thiệu Hàm không còn nữa, cậu nâng mắt lên nhìn Hào Sâm: "Cảm ơn chiếc cốc của anh, ngày mai còn phải tham dự lễ khai mạc nữa, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừm, cậu cũng vậy."
Hào Sâm như suy tư nhìn Thiệu Hàm rời đi, bất luận là vì nguyên nhân khách quan hay là động cơ chủ quan, anh đều cảm thấy mình thật sự cần phải chú ý đến vị số ba của Cobra này.
Cả nhóm Titans quay về sau bữa ăn vặt đêm khuya, mọi người ghé vào phòng của hai người Vương Vũ Tích và Hào Sâm chuyện trò. Hào Sâm ngồi xuống chiếc sofa đơn bên cạnh, chân gác lên ghế đẩu: "Tôi hỏi mọi người một chuyện."
"Chuyện gì vậy?"
"Dưới tình huống nào thì một người nhìn thấy một người khác sẽ lộ ra vẻ lúng túng với né tránh?"
Vương Vũ Tích ngạc nhiên: "Xin hỏi cậu tính chuyển nghề sang nghiên cứu tâm lý học sau khi giải nghệ à? Không phải là tớ đả kích cậu, khoảng cách nghề nghiệp này có hơi quá lớn rồi đó."
Bạch Duyệt: "Hào Sâm cậu hỏi cái này làm gì?"
"Tùy tiện hỏi vậy thôi." Hào Sâm nói: "Các cậu tưởng tượng một tí xem, đặt mình vào đó thử xem."
Vương Vũ Tích: "Bất cẩn đánh rắm nơi đông người?"
Hào Sâm: "Vương Vũ Tích cấm ngôn."
"Đùa tí mà, Vương Vũ Tích tớ thân là một người đàn ông muốn trở thành quán quân Esport, để tớ phân tích cậu nghe." Vương Vũ Tích buông điện thoại xuống rồi khoanh chân ngồi lên giường: "Nói thật thì, tớ cảm thấy nếu một người lộ ra biểu tình đó thì rất có thể là vì người đó đã gặp một người mà mình không hề muốn gặp."
"Ví dụ như ai?"
"Người nhìn không thuận mắt? Kẻ thù?"
"Cậu đừng phán bậy nữa, gặp kẻ thù thì lúng túng cái gì cho được." Bạch Duyệt nói xen vào: "Đây để người từng trải nói cho cậu, khả năng cao nhất mà cậu để lộ ra biểu hiện này trong một xã hội được cai trị bởi luật pháp là do cậu đã gặp lại người yêu cũ."
"Sao cậu lại thành người từng trải rồi?"
"Tớ không giống người solo từ trong trứng nước như cậu được chứ?"
Hào Sâm trầm ngâm một hồi, ngay khi mọi người cho rằng anh vẫn còn điều gì muốn nói, anh lại nhắc rằng ngày mai bọn họ còn phải dậy sớm để tham dự lễ khai mạc nữa, bảo Bạch Duyệt và Tống Minh Triết về phòng đi ngủ đi.
Gần đây chất lượng giấc ngủ của Hào Sâm khá kém, mỗi lần đổi giường là tình trạng mất ngủ lại nghiêm trọng hơn; thêm vào đó đêm nay anh có chút ít tâm sự, hôm sau không thoát khỏi cảnh tỉnh giấc với hai quầng thâm dưới đôi mắt. Quản lý Quách nghi là cái quầng thâm này sẽ ảnh hưởng đến sự ăn ảnh của Hào Sâm nên đã bảo trợ lý trang điểm cho anh một chút.
Hào Sâm mặc đồng phục đội của Titans lên, dọc đường ngồi trên xe đến sàn đấu, cánh phóng viên và fan hâm mộ đều dõi theo chụp hình, thậm chí anh còn thấy không ít fan giăng banner cổ vũ Titans hô hào tuyên ngôn của đội.
Đến sàn đấu, sau khi Hào Sâm xuống xe, có mấy cái camera theo sát chụp hình anh suốt cả quãng đường. Hào Sâm không quá thích cảm giác bị chụp hình, chỉ có thể mỉm cười ra vẻ lịch sự quyến rũ trước ống kính.
Thật không ngờ nụ cười này lại càng khiến cánh phóng viên cạnh đó phấn khích hơn, các fan của Titans quanh sàn đấu và đặc biệt là các fan nữ đứng dậy kích động la hét ầm ĩ, cánh phóng viên đều dí micro vào muốn phỏng vấn vị quán quân châu Á này rốt cuộc là có tâm trạng thế nào khi nở nụ cười như thế.
Thật không dễ dàng gì mới đuổi được đám phóng viên đi, Hào Sâm vào phòng chờ dành cho tuyển thủ với đồng đội mình, anh có hơi ù ù cạc cạc: "Camera gần như đập vào mặt tớ rồi, có phải tớ dùng mặt mình chơi game đâu."
Vương Vũ Tích vỗ vỗ vai Hào Sâm: "Cậu tỉnh táo chút đi, nếu cậu xấu thì làm gì có lắm fan như hôm nay."
Các đội vào sân dựa theo trình tự điểm số, hai đội Titans và Con Tàu Noah xếp rất sát nhau. Hào Sâm đứng đầu hàng, anh quay đầu nhìn lướt qua, hàng của Con Tàu Noah chỉ cách bọn họ hai đội.
Hào Sâm nhìn thấy Thiệu Hàm đứng trong hàng trò chuyện cùng đồng đội, cậu trông gọn gàng chỉnh tề trong bộ đồng phục màu lam nhạt. Trong sàn đấu rất ấm áp, Thiệu Hàm cuộn tay áo lên đến khủy tay, lộ ra đoạn cánh tay trắng nõn lại thon dài.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hào Sâm thấy Thiệu Hàm trong diện mạo bộ đồng phục đội, anh nhìn đến độ lồng ngực mình nong nóng cả lên. Anh kéo khóa áo xuống, nghĩ nghĩ không biết sao máy lạnh ở đây lại nóng ghê thế, làm anh chảy đầy mồ hôi rồi.
Quy tắc thi đấu của cuộc thi trong nước lần này có hơi khác so với lúc trước, vòng thứ nhất là vòng loại bốn chọi một; sẽ có bốn đội đồng thời ra trận trong mỗi ván. Sau khi kết thúc vòng đầu tiên, chỉ còn lại mười sáu đội là tiến tiếp vào vòng trong.
Đa số các đội dự thi lần này đều là Thanh Huấn đội hoặc không phải các đội chủ lực, lão làng Hào Sâm đây lại chẳng có mảy may hứng thú nào. Lúc thì Hào Sâm nhìn chằm chằm màn hình lớn tường thuật trực tiếp trận đấu, lúc thì lia tầm mắt xuống phía đội viên Noah bên trái khán đài tìm Thiệu Hàm.
Huấn luyện viên Câu đứng bên cạnh nhắc anh xem màn hình lớn, có đôi khi đạo diễn sẽ ngẫu nhiên lia camera đến phía khán đài, nếu như vừa vặn bắt được ngay bộ dạng Hào Sâm không chú ý xem trận đấu thì sẽ rất mất hình tượng.
Hào Sâm chỉ đành xem màn hình lớn, nhưng camera lại vẫn cứ sáp lại gần chụp ảnh anh, Hào Sâm giả vờ nghiêm túc xem, thường thường gật gật đầu.
Cả bốn ván đấu của vòng đầu sẽ bắt đầu vào cuối ngày hôm sau, kết quả trong quy tắc, cũng không tung ra tuyệt chiêu và hắc mã, đại khái đều nằm trong dự liệu.
Vòng thứ hai lúc vào bát kết Titans, Con Tàu Noah và Cobra vừa hay bị tách thành ba tổ khác nhau, cuối cùng ắt phải chạm trán, lưu lại mánh lới cho cuộc thi trong nước năm nay.
Mà lần này, mục tiêu của Titans và mấy đội hàng đầu châu Á trong cuộc thi trong nước không hẳn là giành chiến thắng, dù sao bọn họ cũng chỉ cử Thanh Huấn đội và đội dự bị tham gia, thật sự là chỉ có Con Tàu Noah và Cobra so tài.
Vòng tứ kết sau bán kết sẽ áp dụng quy tắc đấu ba thắng hai, mà quy tắc vòng bán kết và chung kết cuối cùng là dựa trên hệ thống điểm số năm trận.
(Trong bóng đá có phải là có vòng loại, tứ kết, bán kết, chung kết phải không nè; giờ thì qua đây chúng ta có thêm vòng bát kết (⅛ chung kết) là có 16 đội vô đấu với nhau, tứ kết (¼ chung kết) là 8 đội đấu với nhau, rồi tiếp theo bán kết là 4 đội đấu, khúc này thì giống bóng đá rồi hen)
Khi đến lượt Cobra ra trận, Hào Sâm nghiêm túc xem toàn bộ ván đấu.
Trong một đội bốn người, người ta ước định rằng đội trưởng là số một. Trừ đội trưởng ra, tuyển thủ có tỉ lệ bắn trúng mục tiêu cao nhất là số hai; tuyển thủ có tỉ lệ bắn trúng mục tiêu cao thứ nhì hoặc là supporter* giỏi nhất là số ba; supporter thứ nhì hoặc là tuyển thủ toàn diện sẽ là số bốn.
(*Supporter: là người hỗ trợ, mình dịch ra tiếng Việt vậy nghe cứ cấn cấn nên là để tiếng Anh như trong game luôn ha)
Mà Hào Sâm còn có phát hiện bất ngờ, Thẩm Hữu là đội viên số ba, 70% chỉ huy là do cậu ta thực hiện thay vì là số một - đội trưởng.
Đến lúc này, nhất đội của Cobra đã định vị vô cùng rõ ràng, khuôn mẫu này và loại "đội trưởng nòng cốt" trong các đội bao gồm cả Titans là không giống nhau, Cobra đã áp dụng khuôn mẫu "supporter nòng cốt" phi truyền thống cho đội mình.
Sau trận đấu của Cobra, đội viên của họ lẽ ra phải đến ngồi ở khu khán đài dành cho tuyển thủ, mà Thẩm Hữu xuống khỏi sàn đấu liền đi vào phòng chờ một mình.
Màn hình TV treo tường trong phòng chờ đang phát sóng bảng xếp hạng chiến tích của các đội, Thẩm Hữu lấy một cốc nước rồi ngồi xuống sofa, ngẩng đầu xem màn hình. Lúc cậu ta bỏ cốc xuống thì lại vô tình đặt lên cuốn tạp chí trên bàn, làm vương vãi nước ra một khoảng.
Thẩm Hữu đang muốn đứng dậy tìm khăn giấy, bỗng một cánh tay cầm hộp khăn giấy đưa tới trước mặt cậu ta. Thẩm Hữu nói cảm ơn rồi ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt cười cong cong của chủ nhân cánh tay ấy.
Thẩm Hữu ngẩn người: "... Hào Sâm đội trưởng?"
Hào Sâm: "Vừa nãy chỉ huy khá tốt."
Thẩm Hữu hơi hơi cau mày hoài nghi, đôi mắt lộ vẻ bối rối nho nhỏ, dù sao thì vừa nãy bọn họ cũng chỉ cử Thanh Huấn đội ra trận mà thôi, dường như không cần thiết phải dùng đến từ "khá tốt" để miêu tả.
Thẩm Hữu trả lời: "Cảm ơn."
Hào Sâm ngồi xuống vị trí đối diện, hỏi: "Cậu chưa bao giờ tiếp xúc với phiên bản đấu Esport tiêu chuẩn sao?"
Lần này Thẩm Hữu thật sự ngạc nhiên, cậu ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hào Sâm, cả hồi lâu sau cũng không biết nên nói gì cho phải. Chỉ từ một ván đấu đã có thể nhìn ra mình chưa từng đấu nghiệp dư, thì Hào Sâm thật sự là người đầu tiên cậu ta gặp.
Hào Sâm: "Sẵn tiện hỏi luôn khi trước cậu huấn luyện ở đâu vậy?"
Thẩm Hữu trả lời ngắn gọn: "Bang Duệ."
Hào Sâm vô cùng ngạc nhiên: "Vậy cậu quen Bạch Duyệt không?"
"Tôi quen, ngày trước chúng tôi cùng ở trong một Thanh Huấn đội, xem như là bạn cũ vậy." Thẩm Hữu nhàn nhạt nói: "Có điều đã lâu rồi tôi không liên lạc với cậu ấy, gần đây cậu ấy thế nào rồi?"
"Rất tốt." Hào Sâm đáp: "Ăn ngon mộng đẹp."
Bạch Duyệt, Thiệu Hàm và Thẩm Hữu thế mà lại đều từ Bang Duệ. Nếu Thẩm Hữu đã nói mình thân thiết với Bạch Duyệt, vậy cậu ta cũng có thể thật sự quen thân với cả Thiệu Hàm... chí ít là đã từng.
Nghĩ đến đây, Hào Sâm đứng dậy: "Tôi phải trở về khán đài, hẹn gặp cậu hôm khác trên sàn đấu."
Thẩm Hữu gật gật đầu: "Chỉ giáo nhiều."
Tối hôm đó, trong lúc Hào Sâm đang dùng bữa buffet tại khách sạn, vừa hay thấy Thiệu Hàm bưng đĩa ngồi xuống vị trí bên cửa sổ. Hào Sâm đang chuẩn bị bước tới chào hỏi, thì một bóng hình quen thuộc lấy thức ăn trong hành lang rẽ sang đến trước anh một bước.
Hào Sâm định dừng bước thì thấy Thẩm Hữu cũng bưng đĩa đi đến bên cạnh Thiệu Hàm: "Không phiền nếu tớ ngồi đây chứ?"
Thiệu Hàm ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cậu ta, lông mày vô thức hơi nhíu lại: "... Đồng đội cậu đâu?"
"Bọn họ ra ngoài ăn rồi, còn mỗi mình tớ."
Thẩm Hữu ngồi xuống, giọng điệu như có như không mang theo chút ít vẻ ăn năn khẩn khoản: "Ăn cùng nhau đi, Thiệu Hàm."
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên văn không thật sự có tình địch, đội trưởng là vô địch
YiYi: Mình đã cập nhật ở các chương trước và cả phần Note luôn rồi, nhưng mà ngại mọi người lội lại xem nên mình để luôn ở đây nha
Về nhất đội nhị đội... Thì nó giống như thứ hạng đội con trong đội lớn là Titans vậy. Ví dụ như Titans có 4 đội, thì nhất đội là đội chủ lực, 3 đội còn lại là đội dự bị
Phòng trường hợp Wattpad mình bay màu mọi người hãy vô WordPress mình nhe ♥️ https://wp.me/pdkXPn-10