Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 54: Chương 54: Chuông gió hình người




Khu an toàn Yokohama đặt cứ điểm tại một trường học trước kia. Tòa trường học này vẫn còn chống chịu được sau các trận sóng thần. Phòng học rất nhiều, chứa đủ nhiều người như vậy ở lại. Nhưng khi mọi người còn phải chịu đói khổ rét lạnh ăn bữa hôm lo bữa mai, thì đương nhiên sẽ không có tâm tư để tiếp tục đối đãi thật tốt với bản thân mình. Nơi đây quả thật còn một vài nữ nhân tuổi trẻ, bất quá cũng chỉ ngơ ngơ ngác ngác mà sống qua ngày.

Tam Phổ Dực đương nhiên chướng mắt những phụ nữ bẩn thỉu tại khu an toàn này, những nữ nhân ngày xưa bên cạnh gã dần còn lại mỗi Kỷ Oánh, mà xem diễn xuất của Kỷ Oánh cũng đủ biết Tam Phổ Dực trên phương diện này có điểm khiết phích, chỉ thích nữ nhân thật xinh đẹp thật sạch sẽ, bản thân gã đường đường là hậu duệ Thiên hoàng Nhật Bản, sao có thể giống mấy tên lính quèn kia được. Không chỉ riêng gã, An Bội Hoa Nại, còn có mấy dị năng giả khác nữa, đều không hứng thú những nữ nhân kia, nhưng mấy tên lính Nhật Bản lại khác hoàn toàn.

Một đêm này Tam Phổ Dực nghỉ ngơi không được tốt lắm, tâm tình vốn tồi tệ, ngoài trời lại hạ mưa to, gió lớn tàn sát bừa bãi, đoạn đường trước đó đi lại càng không thuận lợi, từ nơi này đến tỉnh Saitama còn cả một hành trình, gã thật sự không muốn tiếp tục trì hoãn thêm chút nào nữa.

“A ——” lúc tiếng thét chói tai vang lên, Tam Phổ Dực chợt giật cả mình, lại càng thêm tâm phiền ý loạn, “Đi xem xảy ra chuyện gì.”

“Rõ!”

Hai tên bên cạnh cùng ra ngoài, kết quả đi một chuyến, thời gian trôi qua thật lâu cũng chưa trở lại, gã cùng An Bội Hoa Nại liếc nhìn nhau, trong lòng trào lên dự cảm không tốt, vì thế cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Bởi nơi đây là trường học, đi thẳng ra ngoài chính là hành lang dài, sàn nhà vẫn làm bằng gỗ kiểu phong cách cổ, hiện giờ đã mục nát, cộng thêm việc chẳng có ai quét tước, cửa sổ mờ tối, lấy ánh sáng không tốt, tuy trời đã sáng, nhưng do bên ngoài vẫn gió lớn mưa rào nên thiên không còn u ám, càng tăng thêm vẻ âm tràm cho dãy hành lang.

Mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi.

Tí tách, tí tách, tí tách.

Máu tươi từng giọt rơi xuống, tòa nhà trường học này thiết kế theo kết cấu bằng gỗ, nóc nhà đồng dạng là gỗ. Tổng cộng có bảy người, bị móc lên thành một chuỗi chuông gió. Kỳ thật người chết cũng chẳng có gì phải sợ, bọn họ nào có ai chưa nhìn thấy qua người chết, đừng nói là nhìn qua, người chết ở trong tay bọn họ cũng nhiều vô số kể. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm bọn họ cảm thấy một luồng khí lạnh lủi từ lòng bàn chân lên.

“Nữ nhân?” Tam Phổ Dực nhíu mày, nhưng khi nhìn kỹ, mới giật mình trong lòng.

Những binh lính Nhật Bản tới tiếp ứng, đều mặc quân phục Nhật Bản. Cho dù thời tiết có nóng đến mấy, bọn họ vẫn dùng áo dài ống tay dài, trên chân đi ủng da, tất cả đều vì phòng ngừa tang thi cào cắn.

Nơi khu an toàn này những người phụ nữ cũng không có đãi ngộ tốt như vậy, để cho tiện, các nàng cơ hồ đều mặc váy giống nhau, may bằng tay, khá đơn sơ, trên chân có dép cao su có giày da có giày vải, nhưng đều là kiểu cũ lại chắc chắn, một đôi đi đến mức bị thủng bị tróc. Vật tư quá ít, các nàng căn bản không có khả năng sẽ lãng phí.

Mới nhìn qua, Tam Phổ Dực cứ nghĩ một dãy người bị treo lên xà nhà này là phụ nữ nơi đây, nhìn kĩ mới phát hiện hóa ra không phải như vậy.

Bị treo lên xà nhà rõ ràng là nhóm binh lính Nhật Bản đi theo bọn họ! Chẳng qua bởi vì mặc váy của phụ nữ, mới nhất thời làm người ta có lỗi giác nhìn thấy họ là phụ nữ mà thôi.

Hiện tại những binh lính đó đều mặc váy của mấy người phụ nữ kia, phụ nữ Nhật Bản đa phần có dáng người nhỏ xinh, váy các nàng tự may đương nhiên cũng vừa người mà nhỏ nhắn như vậy, binh Nhật chẳng sợ có thấp bé đến mấy, cũng không thể nhỏ gầy như những người phụ nữ này được. Vì để nhét bọn họ vừa vào trong váy, nơi nào thừa thì gọt nơi đó đi, hoàn toàn là cưỡng ép cắt da cắt thịt nhồi vào bên trong, tỷ như bả vai nhét không vừa liền không khách khí nạo luôn cả xương vai, thân thể mập không vào được thì gọt sạch da thịt liền nhét vào, thậm chí có một binh Nhật rất cao, trực tiếp bị chặt đứt hai xương cẳng chân!

Hơn nữa, không chỉ là quần áo, giày cũng giống như vậy. Vì đi lên giày những người phụ nữ kia, chân bọn họ không phải bị chém mất một đoạn phía trước thì chính là một đoạn phía sau, máu tươi chảy đầy, từ giày nhỏ xuống sàn nhà.

Sở dĩ nhìn kỹ liền có thể thấy được, là bởi vì bộ váy mặc trên thân đã bị máu tươi tẩm ướt sũng, những giọt rơi tí tách xuống đất cũng không phải bởi vết thương nào khác, mà hoàn toàn là từ những nơi bị gọt bỏ mà đổ máu. Nhưng có vẻ người xuống tay khá là cao minh, tránh được động mạch chủ cùng nơi yếu hại, vừa nhìn là biết lúc bọn họ bị móc lên còn chưa có chết, ngắc ngoải đến mức mất máu quá nhiều mới mất đi tính mạng.

Điều khiến người ta lông tơ dựng đứng nhất chính là, vẻ mặt lộ ra trên khuôn mặt những binh lính Nhật Bản kia, khóe miệng nhếch lên nụ cười cứng ngắc đến mức quỷ dị.

“Tên nào làm!” Tam Phổ Dực trầm mặt hỏi.

Nhất thời lặng ngắt như tờ.

An Bội Hoa Nại nhẹ nhàng cười, “Không cần hỏi cũng biết nhất định là những kẻ ở đây, không ai chịu nói, vậy đều giết hết đi.”

“… Bọn họ, dù sao cũng là người dân của đế quốc Nhật Bản chúng ta…” Một vị trung niên đến Trung Quốc đàm phán cứu trở về Tam Phổ Dực nhíu mày nói.

An Bội Hoa Nại cong lên khóe môi, ôn hòa nói: “Điện hạ, ý ngài thế nào?”

Tam Phổ Dực có chút chán ghét mà quay đầu đi, “Đều giết hết! Đối binh lính bảo vệ quốc gia lại có lòng bất kính như thế, còn giữ làm cái gì, chờ tạo phản sao?”

Lúc này ngay cả vị nam nhân trung niên kia cũng không nói gì nữa.

Một con rối gỗ chim đứng trên kệ để túi sách chìm trong bóng tối, lặng yên không một tiếng động theo khe hở cửa sổ nơi không xa bay ra bên ngoài.

Hai binh lính Nhật Bản lĩnh mệnh mới bước lên hai bước, liền bỗng nhiên gục xuống đất!

Hai binh lính đứng cạnh vừa định tiến lên đỡ, lại lập tức cứng còng, toàn bộ mọi người bị dọa đến mặt trắng xanh.

Bởi vì hai binh lính ngã xuống kia trong nháy mắt khô quắt đi, mắt thấy liền biến thành hai bộ hài cốt da bọc xương, vừa mới nãy còn đẫy đà giờ lại biến thành xương khô, đôi mắt trợn lồi ra khỏi hốc, bởi tốc độ quá nhanh lại cực kì bất ngờ, làm sao không dọa người được cơ chứ!

Mọi người đứng đây lập tức giật mình, đừng nói những binh linh Nhật Bản chịu chế độ huấn luyện nghiêm chỉnh, tại hiện trường dị năng giả cũng không tính thiếu, chừng hai mươi người, mặc cho ai cũng chưa nhìn ra rốt cuộc là làm sao!

Một dị năng giả Thính lực giật giật lỗ tai, sau đó chậm rãi lắc đầu, “Không nghe thấy tiếng tim đập của ai khác.”

Có thể nghe thấy tiếng tim đập mới kỳ quái, gỗ cùng thực vật có nhịp tim đập mới thật sự là gặp quỷ.

Tam Phổ Dực nghiến răng, “Ta không tin! Người đâu, nhanh chóng giết tất cả những kẻ ở đây cho ta! ”

Lúc này những binh sĩ đứng trước mặt một đám trán đều toát cả mồ hôi, ai cũng không chịu bước ra vài bước.

“Thế nào, ngay cả mệnh lệnh của điện hạ cũng dám không nghe sao?” Thanh âm An Bội Hoa Nại vẫn tao nhã lịch sự như trước.

Rơi vào đường cùng, người đứng đầu nhóm binh lính Nhật tên Aihara Kenji chỉ có thể điểm danh, “Ueda, Ono, còn không mau đi!”

“Vâng, thiếu tá!”

Tuy rằng nhận lệnh, một bước này đi vẫn là cực cẩn thận, nhưng đi hai bước rồi mà vẫn chưa thấy việc gì xảy ra, bọn họ mới yên lòng. Không chỉ riêng hai người họ, tâm những người khác cũng đồng dạng bị treo lên, thấy vậy đồng loạt nhẹ nhàng thở ra. Nhưng rất nhanh, chân hai người lảo đảo một chút, cứ như vậy lại gục trên mặt đất.

Lúc này, cả hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất, cùng tiếng máu tươi vẫn nhỏ giọt “tí tách” vang vọng.

Lại là hai bộ hài cốt khô quắt.

Để bọn họ sợ hãi chính là, rõ ràng đang trong thời tiết nóng đến khiến người say nắng, nhiệt độ trong hành lang lại chợt giảm thấp, làm cả đám đều nổi đầy da gà.

“Hì hì… Hì hì…”

Tiếng cười như có như không truyền đến, cả dãy hành lang càng thêm âm trầm.

Chỉ có An Bội Hoa Nại mày nhíu gắt gao, cây quạt trong tay chuyển chuyển, “Tên nào giả thần giả quỷ!”

Vì lúc trước bị bắt, gã cùng Tam Phổ Dực bị trói lâu lắm, đến nay vẫn lưu lại di chứng, vừa gặp thời tiết mưa dầm liền đau nhức. Hơn nữa Âm dương thuật của gã tuy lợi hại, thân thể so Tam Phổ Dực lại yếu hơn một chút, từ đêm qua liền đau nhức cực kỳ, nên tính tình ngày hôm nay mới nát bét như vậy.

Chân tay có tổn hại, nguyên khí mất đi, khiến Âm dương thuật pháp tụt lùi không ít, cây quạt quạt qua một trận gió âm, khí đen xoay quanh kia thế nhưng chưa biến mất.

“Hì hì… Hì hì…” Tiếng cười càng ngày càng gần, không ít lính Nhật Bản bị dọa đến hai chân mềm nhũn.

“Điện, điện hạ, ta, chúng ta mau đi thôi!”

Thiếu tá Aihara cũng cảm thấy được răng nanh lách cách đánh vào nhau, hàn khí lủi thẳng vào thân.

Kẻ địch nhìn không tới khiến người sợ hãi hơn xa so với bình thường, con người luôn sợ hãi những điều chưa biết rõ.

Rốt cuộc không còn chấp việc đi giết đám già yếu, phụ nữ và trẻ em trong khu an toàn này nữa, những binh Nhật Bản kia vây quanh đám người Tam Phổ Dực vội vàng rời đi, mà ngay tại phía sau cùng của đội ngũ, lại có một người gục dưới làn mưa xối xả, mắt thấy là do trúng độc.

Bắn ra một chiêu Thiên Nữ Tán Hoa, Thẩm Trì từ bên cạnh vọt ra. Có bùa Tị thủy của Minh Nguyệt, bốn người bọn hắn đều khá khô ráo, chẳng sợ trời có mưa to nữa, đối bọn hắn cũng không ảnh hưởng gì.

Kỷ Gia nhìn nhìn khu an toàn lặng im phía sau, “Thẩm thúc thúc, trừ Tam Phổ Dực ra, ai cũng có thể giết đúng không?”

“Ừ, toàn bộ giết.” Thẩm Trì thản nhiên nói.

Minh Nguyệt cười, “Tiếp không bằng lấy tên An Bội kia khai đao? Tên này nhìn thấy liền chán ghét.”

“Máu của gã có thểnuôi tang thi.” Thẩm Lưu Mộc cười híp mắt nói, “Tiếp tục giết, khiến đám Nhật Bản đều bị dọa đến bể mật, rồi đem gã bắt lấy, trước dưỡng ra hai cái tang thi E cấp rồi nói sau.”

“Trong thành thị Nhật Bản, tang thi C cấp D cấp tựa hồ còn nhiều hơn so Trung Quốc.” Thẩm Trì nói.

Thẩm Lưu Mộc bước lên nắm lấy tay Thẩm Trì, Thẩm Trì hừ một tiếng tránh được, Thẩm Lưu Mộc ủy khuất bĩu môi, nhưng rất nhanh đổi mặt rồi, mỉm cười nói: “Đây là chuyện tốt a! Không phải Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt cũng sắp đến lúc thăng cấp sao!”

Nguyên tinh vĩnh viễn đều chê ít, nhưng tên chó chết An Bội Hoa Nại này làm người ta có chút ghê tởm, bọn hắn cũng không có ý định nuôi lâu dài.

Xe người Nhật dừng không tính xa, nơi này chịu ảnh hưởng của gió biển gào thét, cuồng phong dữ dội, mưa to như trút nước, bọn họ lại không giống đám Thẩm Trì, có bùa Tị thủy. Nguyên bản An Bội Hoa Nại có thể triệu ra thần thức để xua mưa, nhưng bởi vì lúc này gã đang phải chịu đựng sự khó chịu do thời tiết đem lại, đạo hạnh yếu đi rất nhiều, làm sao còn có khí lực lớn như thế để triệu ra thức thần.

Những binh lính tới đón đương nhiên không có khả năng đem đám người Tam Phổ Dực đi bộ một khoảng cách xa như vậy để đến tỉnh Saitama. Bọn họ tổng cộng đem đến mười một chiếc xe, Tam Phổ Dực ngồi trong xe Lincoln dáng dài, chiếc này hiển nhiên là đặc chế, vừa nhìn là biết cửa thủy tinh cùng vỏ ngoài đã trải qua lần gia công thứ hai, khẳng định có công năng chống đạn. đám lính đều bò lên trên xe tải căng vải bạt đằng sau, còn những dị năng giả còn lại đồng loạt chui vào mấy cỗ xe Toyota.

“Sao lại thế này!”

“Xe không khởi động được!”

“Chó chết, khẳng định có người động tay động chân!”

Lúc này tất cả mọi người phát hiện, mười một chiếc xe đều bị người động tay động chân, căn bản không thể khởi động được, mưa to vẫn cứ rơi ào ào, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.

“Chờ một chút! Trước kiểm kê nhân số đã!”

“Không đúng, thiếu người!” “Thiếu bao nhiêu?”

“Báo cáo thiếu tá, chi đội số mười một toàn bộ không thấy!”

Binh lính Nhật Bản tới tổng cộng hai trăm, vừa kiểm kê, lại chỉ còn có một trăm bảy mươi người! Trừ những tên chết trong khu an toàn kia, vậy mà có hai mươi mấy người mất tích!

Tam Phổ Dực quay đầu nhìn về khu an toàn đen thùi cách đó không xa, sau đó đảo qua mặt đất mông lung, trống rỗng, không có cái gì, ngay cả một mảnh góc áo một chút ít da thịt cũng không có.

Trong lòng mọi người đều tuôn từng đợt hàn ý vô tận.

“… Báo, báo cáo thiếu tá, ta, binh sĩ Katou bên cạnh ta tựa, tựa như không thấy…” Một binh Nhật đầy mặt hoảng sợ, báo cáo.

Chờ bọn họ tiếp tục điểm danh một lần nữa, lại có thể mất năm người!

“Đây rốt cuộc là làm sao!” Nước mưa theo cằm một quan quân Nhật nhỏ xuống, bờ môi run rẩy, “Này, này là chuyện ma quái sao?”

“Nói hươu nói vượn!” An Bội Hoa Nại mau mắn nói, thần sắc nghiêm nghị đáp: “Hậu duệ Thiên hoàng bệ hạ ở đây, nào có quỷ thần dám gây sự! Ta tinh thông thuật pháp Âm dương, nơi này cũng không có hơi thở quỷ quái, làm sao lại do quỷ quái được, hẳn là có người làm loạn…”

Lời còn chưa dứt, lại có người báo cáo, “Báo cáo! Chi, chi đội thứ tám —— bọn họ, cũng không thấy vài người…” Răng nanh đánh cả vào nhau, gã cơ hồ ngay cả lời đều nói không được đầy đủ.

Tiếp tục điểm danh lần nữa, chỉ còn lại có một trăm năm mươi chín binh lính.

Lúc này ngay cả sắc mặt An Bội Hoa Nại cũng trở nên xanh mét, gã không có biện pháp, đành lấy ra tinh bàn (dụng cụ đo tinh tú), mới vừa mở xem, liền phun ra một ngụm máu nhỏ, sắc mặt đột biến, “Không tốt! Chúng ta rơi vào trận pháp!”

“Trận?”

Ánh mắt An Bội Hoa Nại trầm ngưng, “Là một cao thủ! Thủ pháp bày trận cực kỳ cao minh…”

“Đừng nói nhảm, nhanh phá trận đi.” Tam Phổ Dực không kiên nhẫn nói.

An Bội Hoa Nại có chút khổ không nói nên lời, gã tại Trung Quốc bị thương gốc rễ, nếu là trước kia, khí lực để phá trận cũng chẳng coi vào đâu, có điều hiện tại lại không dễ dàng như vậy, trận pháp này cực kỳ cao mình, không phải thủ pháp của người bình thường, “Điện hạ, trận pháp này không phải người bình thường bày ra. ”

Tam Phổ Dực ngẩn tò te, nhướn lên mày, “Chẳng lẽ là ——”

“Trong gia tộc ta có ba người sở hữu trình độ trận pháp xếp trên ta, đặc biệt là người chú phục vụ cho ngài Thủ tướng, nhiều năm không gặp, cũng không biết đối trận pháp có nghiên cứu cao thâm đến mức nào.”

An Bội Hoa Nại nửa thật nửa giả nói, chỉ liếc một mắt là gã có thể nhận ra trận pháp này không phải do người trong gia tộc Abe (An Bội) của gã bày ra, đừng nói là gã, chính là người chú có trình độ trận pháp cao nhất gia tộc, cũng không thể bày được trận pháp đến bực này, khiến tinh bàn của gã loạn chuyển mà khi nhìn vào liền đầu đau đớn. Địa vị của Âm dương sư tại Nhật Bản rất cao, vì cam đoan địa vị gia tộc gã, gã không thể nói gã không phá được trận pháp chẳng rõ ai bày ra hiện tại, chỉ có thể lấy một lý do làm mọi người tin phục. Nếu không, uy tín của gã sau khi trải qua trận bắt giữ kia đã bị đả kích nghiêm trọng, thêm lần này nữa thì đúng là không thể vực dậy nổi nữa. Nếu mất đi sự tín nhiệm của vị Dực nhân thân vương điện hạ trước mắt này, vậy lúc đó gã thật sự trắng tay, cho nên phải nghĩ ra một cái cớ.

Cái cớ hoàn mỹ nhất là trình độ vượt trên gã, vậy gã không thể phá được trận pháp cao minh cũng chỉ do gia tộc gã cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp mà thôi.

Vì thế, rõ ràng là trận phù của Minh Nguyệt, lại thành công khiến đám người Nhật Bản kia hiểu sai, sa vào suy đoán đấu đá quyền lực.

“Đám người Nhật Bản kia làm sao vậy?” Thẩm Lưu Mộc kỳ quái nói, như thế nào cả đám bỗng nhiên tựa như ngây dại.

Minh Nguyệt giễu cợt, “Sợ đến choáng váng đi.”

Có trận phù của cậu che dấu, Thẩm Trì có thể sử dụng chiêu pháp đại sát khí Nhất Kích Tất Sát đem mấy tên lính Nhật đều xử lý hết.

Kỷ Gia lại nghe hiểu một ít, không khỏi buồn cười nói: “Bọn họ hình như hiểu lầm…”

Hiểu lầm là tốt, bọn hắn đương nhiên không có cách nào giết hết người Nhật Bản, nhưng người Nhật Bản nội đấu với nhau, càng loạn càng là tốt không phải sao? Chỉ có nội bộ bọn họ rối loạn, mới không thể đi đánh chủ ý Trung Quốc, tại mạt thế, quốc gia đối quốc thổ lực khống chế giảm bớt, cũng không có nghĩa có thể cho phép bọn họ xâm lăng.

Vốn trải qua một trận lễ rửa tội dãy chuông gió hình người khủng bố, hiện tại chiến hữu bên người lại một đám mất tích, sống gặp thấy người chết không thấy xác, cố tình ngay cả bóng dáng kẻ địch cũng chưa thấy được, cơ hồ toàn bộ binh lính đều bị mưa xối đến lạnh cả lòng, chẳng sợ hiện tại thời tiết là nóng bức nhất, cũng không sản sinh được một tia ấm áp, triệt để lạnh thấu tim gan.

Aihara Kenji thật sâu hối hận, vốn nghĩ nhận được một chuyến này là chuyện tốt, có thể cùng Dực nhân thân vương điện hạ thân cận hơn một chút, một đường cũng không có nguy hiểm nhiều lắm, coi như đụng phải tang thi D cấp đi, tốt xấu cũng có nhiều dị năng giả như vậy, vẫn có thể ứng phó được, lại nói, làm thế nào cũng không đến nỗi xui tận cùng như vậy, gặp phải mấy con tang thi cao giai cùng lúc!

Ai biết được, cố tình lại lâm vào cục diện khiến lòng người sợ hãi này.

“A —— tang thi!” Một sĩ binh hoảng sợ kêu lên.

Thẩm Trì nhanh chóng rút về, “Vận khí không tệ, lại gặp hai con tang thi D cấp.”

Hương quả thụ của Thẩm Lưu Mộc có thể tạo ra ảo cảnh, phát ra một loại mùi đặc biệt hấp dẫn tang thi. Yokohama ngày xưa là một thành phố có nhân khẩu dày đặc, đến hôm nay cũng không thiếu tang thi tụ tập, khu an toàn bên kia dựng tường vây thẳng tắp cao cao, cửa sắt cứng rắn cực nặng mới có thể ngăn cản tang thi tiến công. Tang thi đối mùi thực mẫn cảm, người già yếu cùng phụ nữ trẻ em trong khu an toàn phải dùng cá biển phơi khô giăng vòng ngoài, chặn hoàn toàn mùi con người tản ra, tang thi mới có thể tránh đi khu vực không lớn như vậy. Nhưng đối tang thi C cấp cùng D cấp mà nói, những phòng ở kia đều không dùng được, càng đừng nói tới tang thi E cấp, cho nên tại mỗi lần có tang thi triều, bọn họ căn bản không dám đi ra.

Tại mỗi địa phương lại có thời điểm tang thi triều riêng, không phải người sinh sống trong khu an toàn Yokohama căn bản sẽ không nắm bắt được quy luật. Nếu đám người Tam Phổ Dực đêm qua không quá đáng như vậy, có lẽ người trong khu an toàn Yokohama có thể nhắc nhở bọn họ một chút. Hiện tại không gì có thể cứu vãn được nữa rồi, bọn họ đều đã trốn vào hầm ngầm chuẩn bị tốt trước đó, trên thực tế những người phụ nữ trẻ ngày hôm qua cũng đã trốn vào rồi, chính là bị một người bán rẻ mà thôi.

Thời hạn tang thi triều ba ngày, vừa vặn hôm nay là bắt đầu, coi như đám Tam Phổ Dực xui xẻo!

Bốn người Thẩm Trì hoàn toàn không sợ tang thi triều, trái lại lợi dụng hương quả thụ đem những tang thi đều dẫn lại đây.

Chỉ cần đi vào trận phù của Minh Nguyệt, là tương tự bị cho vào rọ, những tang thi kia tự nhiên trở thành đồ chơi của bọn hắn. Nhưng hiện tại, bọn hắn còn muốn chứng kiến một hồi trò hay cá lớn nuốt cá bé.

Bởi vì trong trận phù, còn có một đám người Nhật Bản, hy vọng bọn họ có thể hảo hảo chiêu đãi nhóm tang thi đói bụng thật lâu này.

Trong số hai mươi mấy dị năng giả kia, có một người tại giây lát ngẩng đầu, hướng về phía bốn người Thẩm Trì.

Thẩm Trì hơi kinh ngạc, “Không tưởng được còn có một cao thủ đâu.”

Bất quá, cho dù là cao thủ, lại có lợi điểm nào a, bọn họ là đối thủ mạnh như hổ, nhưng vị cao thủ kia lại có một đám đồng đội ngu như heo, cho nên, sao có thể trở mình được?

Đừng có mơ!

=== ====== =========

Suy nghĩ của tác giả: chậm một chút, thật có lỗi ~~o(>_<)o ~~

Cám ơn địa lôi của 巚巚, Mạc Y Liên Lạc, Yêu Phi Nhiêu, Thần Trần, Anh Đào Ngạc Ngư, Độc Tiễn Cơ Quan Trư, Dạ Huyền Sinh, Thần Trần, Đản Hoàng Cục Nam Qua, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.