Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 70: Chương 70: Chuyện xảy ra tại động băng




Sau khi ăn cơm xong, Liễu Minh Tuệ luôn muốn tìm Minh Nguyệt nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy thần thái cùng khí chất, thậm chí là diện mạo của Minh Nguyệt có đến ba, bốn phần tương tự Minh Trạch, cậu lại do dự.

Minh Trạch theo trên danh nghĩa cũng là em họ của Liễu Minh Tuệ, sở dĩ nói trên danh nghĩa, bởi vì hắn được Minh gia nhận nuôi, người nhận nuôi hắn lại là Minh Thụy – cậu của Liễu Minh Tuệ. Mẹ của Liễu Minh Tuệ họ Minh, Liễu Minh Tuệ sở hữu cái tên có chút nữ tính hóa như thế vì năm đó cha mẹ cậu đã sớm quyết định mặc kệ là nam hay nữ, đều kỳ vọng con mình có thể khỏe mạnh thông tuệ, mới đặt một chữ tuệ trong tên. Bất kể là họ Liễu hay họ Minh, ở Bắc Kinh đều là người có được uy tín và danh dự. Liễu Minh Tuệ là em họ của Niếp Bình, mẹ Niếp Bình chính là cô của Liễu Minh Tuệ. Rất nhiều gia tộc tại Bắc Kinh vốn có quan hệ rắc rối khó gỡ, thông gia lại rất nhiều, giống quân đội thế gia vọng tộc như Niếp gia cùng Liễu gia, Minh gia kiểu này, lại càng có nhiều quan hệ thông gia.

Bản thân Minh Thụy là thiếu tướng, hiện tại chỉ cùng cấp bậc với Niếp Bình, nhưng xem tại sau mạt thế cấp quan không phải đầu cơ trục lợi là được, hơn nữa còn phải xem dưới trướng có bao nhiêu binh, binh lính trên tay Minh gia so Liễu gia thậm chí còn nhiều hơn một ít, cho nên trong nhà Liễu Minh Tuệ, mẹ của cậu là nhân vật rất có quyền lên tiếng. Bản thân Minh Thụy cực xuất sắc, đáng tiếc vấn đề con nối dõi lại rất gian nan, năm đó vợ lại không có bối cảnh quân đội, cha của nàng là một bí thư thành ủy, ai ngờ đến năm đó lúc nàng trở về thăm cha mẹ, con nhỏ vừa mới chập chững biết đi, cứ như vậy mất tích đến không hiểu ra sao, rốt cuộc không thể tìm trở về. Từ đó nàng liền ngã bệnh không dậy nổi, không đến hai năm liền lìa đời. Sau Minh Thụy cũng lại cưới một người, đáng tiếc cả hai còn chưa có con, thẳng đến mạt thế mới trực tiếp nhận nuôi một đứa bé lưu lạc đầu đường đặt tên Minh Trạch.

Đơn giản bởi vì hình dáng của nó có chút giống đứa con mất tích kia của Minh Thụy.

Minh Trạch về sau cơ hồ là được sủng ái mà trưởng thành, nói muốn đi Võ Đang, trong nhà đưa nó đi, tiếp sau lại thức tỉnh dị năng có chút đặc thù, một đường thuận buồm xuôi gió đến hiện tại, cơ hồ không có chật vật chán nản lúc mới bắt đầu mạt thế.

Có nó cũng tại trong đoàn, rất nhiều việc Liễu Minh Tuệ cảm thấy không tiện cùng Minh Nguyệt nhắc tới, tuy cậu loáng thoáng đoán được có lẽ Minh Nguyệt mới là chính chủ.

Cậu tìm Minh Nguyệt làm cái gì? Liễu Minh Tuệ có chút nghi hoặc.

Nhưng trên thực tế cậu suy nghĩ nhiều, Minh Trạch căn bản không chú ý mấy thứ này, nó thậm chí còn không biết lúc trước Minh Thụy có một đứa con, người bên ngoài cũng sẽ không có việc gì mà đi nhắc tới trước mặt nó, nó chỉ muốn trở nên càng mạnh, tựa hồ đoạn ngày bắt đầu mạt thế kia đã để lại bóng ma cho nó, mong muốn trở nên mạnh mẽ của nó cơ hồ đến nỗi cấp bách cố chấp, trong mắt chỉ nhìn được đến lực lượng.

“Ngươi cũng là tu thuật Đạo gia?” Nó hỏi Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt là một tên mặt liệt, cứ thế gật gật đầu.

Mắt Minh Trạch sáng rực lên, “Nhìn có vẻ so thuật Đạo gia Võ Đang còn cường đại hơn, ngươi có thể dạy ta sao?”

Lúc này Minh Nguyệt mới nhăn mày, “Ngươi theo Võ Đang tu tập, ta lại tu Mao Sơn đạo thuật, chẳng nhẽ ngươi muốn ném môn hạ đầu nhập vào ta?”

“Đều là niên đại gì rồi, còn cái gì môn hạ không môn hạ.” Minh Trạch giễu cợt, chính là mắt lại sáng, “Hiện tại sớm không còn ý kiến môn phái gì nữa, dầu sao cũng là đạo thuật, không bằng ngươi dạy ta phương pháp dùng bùa đi!”

Thẩm Trì đứng cạnh nghe đều thấy không đúng, hùng hài tử này từ nơi nào tới a, bảo người khác dạy nó bản lĩnh độc môn một cách đương nhiên như vậy? Không đúng, hàng này nhìn không kém tuổi Minh Nguyệt lắm, không thể xem như hài tử đi!

Minh Nguyệt không có vẻ nguyện ý cũng không lộ ra thần sắc tức giận gì, chỉ nói thẳng, “Thật có lỗi, không được.”

Minh Trạch liền lập tức gục mặt xuống, kiếm Tinh Cương trên lưng kêu ong ong, “Vậy không bằng mời đạo huynh chỉ giáo một hai ——”

“Minh Trạch!” Thanh âm Niếp Bình truyền đến, giọng hắn thực bình tĩnh, “Ngươi cảm thấy quá thừa tinh lực phải không? Kế tiếp ngươi đi dò đường.”

Rõ ràng lời nói thực bình tĩnh, khi hắn nói ra lại có một loại cảm giác áp bách không cho người cự tuyệt.

Minh Trạch chỉ hừ lạnh một tiếng xoay người sang chỗ khác, không tình nguyện mà tránh ra.

Thẩm Trì cau mày nói, “Người kia là sao thế này?”

“Trời sinh khí tràng không hợp.” Minh Nguyệt cực kỳ đứng đắn nói, “Một núi không dung hai hổ, một đội ngũ có hai đạo sĩ một chút cũng không thỏa đáng.”

Kỷ Gia không nói gì mà nhìn hắn, “Nghe nói Võ Đang có rất nhiều đạo sĩ đâu!”

“Hẳn là nói như này, một đội ngũ có hai đạo sĩ khác phái là không thích hợp.” Thẩm Lưu Mộc bổ sung.

Vẻ mặt Minh Nguyệt lộ ý: chính là như thế, Thẩm Trì nhịn không được bật cười, “Mặc kệ, có Niếp Bình đi quản thúc.” Trái lại chính Minh Nguyệt cũng không phải kẻ thích gây chuyện.

Lộ trình kế tiếp quả nhiên là Minh Trạch đi trước mở đường. Thần Nông Giá có điểm này cũng khá kỳ lạ, mỗi lúc hướng lên trên một trăm mét so với mực nước biển, mùa kém ba đến bốn ngày, trong rừng rậm nguyên thủy ở dưới chân núi là giữa mùa hè, càng hướng lên trên càng mát mẻ, tại mạt thế căn bản không có mùa xuân cùng mùa thu này, khí hậu tại đây lại càng hợp lòng người. Sau khi thích ứng được sự tối tăm trong rừng rậm không thấy ánh mặt trời cùng khí hậu oi bức, thì chợt tầm mắt rộng rãi, nghe thấy được tiếng suối chảy róc rách, còn có gió thổi nhẹ man mát, thật sự là những điều hết sức thoải mái.

Ánh chiều tà vương xuống bãi cỏ xanh cùng dòng suối trong suốt thấy đấy, mạ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt ấm áp.

Đi từ sớm đến tối gần mười tiếng đồng hồ, lấy cước trình được xưng tụng tương đương nhanh của đám dị năng giả này, bọn hắn mới đi tới nơi đây.

“Đêm nay nghỉ tại đây.”

Sau khi Niếp Bình lên tiếng, tất cả mọi người tháo dỡ vật tư đeo trên lưng bắt đầu dựng lều, vật tư của bốn người Thẩm Trì đều được đeo trên lưng Tiểu Hỏa, nó đeo một cái gói thật lớn còn có thể bay lên, hơn nữa bởi vì có thể bay, nên tốc độ nhanh, lực lượng bản thân cũng rất mạnh, cầm vật tư là thích hợp nhất.

“Chúng ta đi tìm chút gì để ăn.” Phùng Tĩnh nói xong, liền lôi kéo Phùng Ninh xoay người vào rừng rậm, còn có một người biến hình trực tiếp bước xuống suối hóa thành một con diều hâu đuôi trắng mà bắt cá.

Mỗi người một việc, sau một ngày mỏi mệt, ánh trời chiều chiếu lên người ấm áp, cảnh tượng thật ấm cúng mà yên bình.

Lều trại của đám Thẩm Trì là tự động toàn bộ, là kiểu vừa mở ra liền tự tạo thành hình, tổng cộng có hai cái, Thẩm Lưu Mộc cùng Thẩm Trì dùng một cái, Kỷ Gia với Minh Nguyệt một cái, bọn hắn đã sớm quen thuộc với sự sắp xếp như vậy, nhưng thật ra Đàm Nghiên Nhã lại nhịn không được mà nhìn qua nhiều lần, cuối cùng rốt cuộc lại đây mời Kỷ Gia, “Không bằng ngươi cùng ta ở chung một lều trại đi?”

Đàm Nghiên Nhã cùng những người khác trong đội ngũ cũng không quá quen, số lượng nữ trong đội lại vừa vặn là chẵn, nếu Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt ngủ cùng một chỗ, thì sẽ có một nữ bị lẻ ra, mà thực hiển nhiên Đàm Nghiên Nhã chính là người này…

“Vì sao?” Kỷ Gia có chút kỳ quái.

“… Ngươi là một nữ hài tử, tại sao phải cùng ngủ với cậu ta.”

Kỷ Gia giật mình, không đợi nàng nói cái gì, Minh Nguyệt đã tới đây giữ chặt lấy Kỷ Gia, “Vì sao không thể ngủ cùng nhau, nàng là vợ của ta!”



Nói câu này thanh âm có chút lớn…

Kỷ Gia nhìn qua thanh tú thẹn thùng, rõ ràng đã hơn mười sáu tuổi đang rảo bước tiến đến tuổi mười bảy, nhưng trông nàng vẫn nhỏ hơn tuổi thật của nàng một ít, chừng mười lăm mà thôi, nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Minh Nguyệt cùng Kỷ Gia đều có chút ——

Ặc, hình như mạt thế không có thuyết pháp về vấn đề yêu sớm.

Liễu Minh Tuệ vừa vặn đang uống nước thì nghe đến những lời này, vì vậy trực tiếp đem nước phun ra hết, Minh Nguyệt hàng này bình thường đều giữ im lặng, mặt luôn banh ra tựa như núi băng, không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng bỗng nhiên nổi tiếng a!

Không chỉ cậu ta, thật nhiều người đều nghe mà cười ra tiếng, thiếu niên ngây ngô nắm tay cô bé xinh đẹp, tất cả mọi người đều không nghĩ hướng đến địa phương thâm sâu hơn, chỉ cảm thán tuổi trẻ thật tốt a, thật giống như mối tình đầu của diễn viên nam và nữ trong những bộ phim tình cảm tại nơi sâu thẳm trong trí nhớ, nhìn như thế nào cũng thấy tốt đẹp, hơn nữa còn có một chút trời chiều chiếu lên, toàn bộ nhìn xem đều thật tốt.

Mọi người cười, Thẩm Trì cũng cười, khóe mắt lại thoáng nhìn Đinh Yến đang mỉm cười ngồi cách đó không xa lại lập tức bật dậy, sắc mặt thoáng cái trắng bệch, “Mọi người chạy mau!”

Trong lòng Thẩm Trì nháy mắt “lộp bộp”, còn không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, trong tầm mắt đã xuất hiện đầy trời lũ lụt, lũ cứ bộc phát bất ngờ như vậy mà vọt về phía bên này!

Hai bên khe suối đều là rừng rậm, từ dòng suối đến rừng rậm khoảng chừng hơn trăm mét, nước lũ đem mặt cỏ cùng dòng suối đều hoàn toàn chiếm lấy trong phạm vi kia cũng đã tới trước mắt, Thẩm Trì chỉ kịp nhìn thấy Niếp Bình vốn đứng ở bên rừng rậm, vốn có cơ hội đi vào lại không do dự chút nào, thẳng tắp phóng tới bên Từ Mộng Chi đang đứng bên bờ suối.

Mà Liễu Minh Tuệ lại đứng bên cạnh Đàm Nghiên Nhã, thân là một dị năng giả Thủy hệ, thế nhưng cậu cũng không có biện pháp ngăn cản dòng nước hung mãnh này, chỉ một phát bắt được Đàm Nghiên Nhã sắc mặt tái nhợt.

Thẩm Trì lảo đảo một cái, Thẩm Lưu Mộc mạnh mẽ từ phía sau ôm tới, thiếu niên này đã trưởng thành thành bộ dáng cao hơn Thẩm Trì, cứ như vậy gắt gao đem Thẩm Trì ôm vào trong ngực.

Nước rất lạnh, so với tưởng tượng còn lạnh hơn, lạnh tận xương, căn bản không giống độ ấm của nước bình thường, trái lại như nước tuyết trên núi cao, lạnh đến kinh người, Thẩm Trì uống phải vài ngụm, tiến vào miệng gần như có thể đông phá cổ họng của hắn.

Đôi mắt không có biện pháp mở ra, dòng nước xối đến khiến cả người đều có chút đau, may mắn thân thể này của Thẩm Trì vẫn còn “kỹ năng bơi”, hồi lâu cũng chưa thấy rụng máu, cũng không biết vất vưởng ở trong nước bao lâu, lâu đến lúc Thẩm Trì cũng bắt đầu thong thả rụng máu, bọn hắn mới “bịch” một tiếng rớt xuống chỗ nào đó.

Thẩm Trì còn có chút choáng, đôi tay ôm lấy eo hắn vẫn thật chặt.

Chung quanh tối đen một mảnh, mắt Thẩm Trì thích ứng trong chốc lát, mới nhìn đến đỉnh đầu kết băng cùng nhũ băng rủ xuống. Ấn xuống mặt đất một cái, xúc cảm lạnh lẽo, không, không thể nói là mặt đất, mà là mặt băng, nơi này hoàn toàn là một cái động băng. Bên ngoài là giữa hè, nơi đây xung quanh lại bao vây băng lạnh, đỉnh động treo đầy nhũ băng, băng liêm (rèm băng), điểm xuyết các loại cột băng (những cột chống bằng băng lớn), băng chúc (chịu…), trên mặt đất cũng kết một tầng băng thật dày, lạnh đến mức khiến người đánh rùng mình.

Đoạn này không có kiến thức khoa học nên không biết dịch thế nào cho chuẩn, mọi người thông cảm:<

“Lưu Mộc.” Thẩm Trì kêu lên, Thẩm Lưu Mộc phía sau lại không có phản ứng, lúc này Thẩm Trì mới thấy cả kinh, nhanh chóng tách tay y ra!

Cả người Thẩm Lưu Mộc đều ướt đẫm, tóc đen dán tại thái dương hai bên má, mắt nhắm gắt gao.

Thẩm Trì vỗ vỗ gương mặt y, Thẩm Lưu Mộc cũng không tỉnh, Thẩm Trì vừa sờ, trán của y đều nóng đến dọa người, lúc này thế nhưng lại thăng cấp, khoảng cách Thẩm Lưu Mộc tới cấp 6 còn thật xa a!

Phát sốt —— lại phát sốt đến hung mãnh như vậy.

Nhất thời Thẩm Trì có chút thúc thủ vô sách (không có biện pháp), dị năng giả rất ít sinh bệnh, thể chất của bọn họ tốt hơn người bình thường nhiều lắm, có điều thân thể vẫn là thân thể người, không tới nỗi thần hóa, phải như Thẩm Trì này, mới thật là không bao giờ sinh bệnh.

Nhiệt độ không khí nơi này quá thấp, hiển nhiên không thích hợp Thẩm Lưu Mộc, Thẩm Trì trực tiếp cõng lên Thẩm Lưu Mộc, ặc, tiểu tử này nặng hơn a… Rõ ràng mới trước đây mình chỉ một tay có thể ôm được y.

Mở ra bản đồ mới phát hiện, động băng này rắc rối phức tạp, thế nhưng không thể nhất thời đi ra được bên ngoài, Thẩm Trì đem hai mươi người đồng hành khác đều thiết lập làm đồng đội, lúc này mới thấy trừ chị em họ Phùng ở trong rừng rậm ra, gần như tất cả mọi người bị rơi xuống động băng, mà tên một người hiển xám khiến tâm Thẩm Trì trầm xuống, hắn nhắm lại hai mắt, điều tra bản ghi chép chiến đấu.

Nàng là bị giết chết, có lẽ, còn bị ăn sạch.

Những địa phương có nước trong động băng, có nhiều khả năng tồn tại cá ăn thịt người, người biến hình tên Đồng Văn này Thẩm Trì thậm chí còn không nhớ rõ diện mạo của nàng, chỉ nhớ nàng là một nữ nhân trẻ tuổi khá phổ thông, phỏng chừng thời điểm bị nước cuốn trôi xuống còn choáng váng, liền trực tiếp bị tảng lớn cá ăn thịt bao vây.

May mắn Minh Nguyệt với Kỷ Gia chưa xảy ra chuyện gì, những người khác ít nhiều đều bị tổn thương, lại phần lớn bị nhốt trong động băng.

Phạm vi phiến động băng này so tưởng tượng còn muốn lớn, Thẩm Trì thấy cách bọn hắn gần nhất là Liễu Minh Tuệ và Đàm Nghiên Nhã, muốn đi qua trong thời gian ngắn cũng không thể tụ lại. Vì thế hắn dứt khoát tìm một góc tương đối an toàn, bên cạnh có rèm băng ngăn trở, bất kể là thứ gì tới từ phương hướng nào, cũng gần như không thấy được địa phương rộng gần hai mét vuông bên trong, Thẩm Trì từ ba lô lấy ra một cái đệm mút thật dày, lại lấy ra một cái chăn, may mắn ba lô của hắn mặc kệ là trường hợp nào cũng sẽ không rơi mất, những người khác cơ hồ đều đánh mất vật tư, chỉ sợ tình huống không quá tốt.

Giúp Thẩm Lưu Mộc bỏ đi quần áo, sau đó lúc lau khô thân thể cho y, Thẩm Trì mới ý thức được khối thân thể này đã muốn hoàn toàn không còn nhỏ yếu như trong trí nhớ của mình nữa, Thẩm Lưu Mộc nhìn qua thấy thon dài cao gầy, tay chân khẳng khiu, bỏ đi quần áo mới thấy cũng không gầy yếu như vậy, ngược lại đường nét thân thể khá tuyệt đẹp, gầy vừa đủ, không có một tia sẹo lồi, cánh tay cùng bắp chân khá rắn chắc, nhất là đôi chân, thẳng tắp thon dài, tỉ lệ thân hình của y tốt lắm, chân so nửa người trên dài hơn chút, nên nhìn mới có vẻ gầy, nghe nói thứ gì kia cùng chiều cao thân thể cũng hơi có điểm quan hệ, nên người Nhật Bản mới có thể ngắn như vậy, rõ ràng thứ đó không chỉ một lần phóng thích trên tay Thẩm Trì, ánh mắt của hắn vẫn là vòng qua nơi đó.

Thẩm Trì rất rõ ràng thời điểm thứ đó hưng phấn lên có bao nhiêu tráng kiện, lại dài lại thô to gì gì, cơ hồ hoàn toàn là kích thước khiến nam nhân ghen tỵ.

Bản thân Thẩm Lưu Mộc là một nam nhân có bộ dạng tinh xảo tuấn mỹ, lúc này phát sốt thần chí không rõ, cả người đều nổi lên màu hồng phấn nhè nhẹ, không hiểu sao khiến Thẩm Trì cảm thấy không được tự nhiên.

Nếu lúc trước đứa nhỏ này không có biểu hiện ra dục vọng nồng đậm như vậy, không có chuyện gì lại muốn hôn, muốn sờ Thẩm Trì, không có hết lần này tới lần khác nói thích hắn, còn dùng ánh mắt nóng rực cơ hồ muốn cắn nuốt mà nhìn hắn, nếu Thẩm Lưu Mộc không từng hôn hắn, cắn xương quai xanh, hôn qua bụng dưới của hắn, Thẩm Trì cảm thấy được nhất định lúc này có thể đảm đương cha hiền chiếu cố con ngoan đang sinh bệnh.

Nhưng Thẩm Lưu Mộc cái gì cũng đã làm, cho nên lúc này đây không hiểu sao thân thể Thẩm Trì có chút nóng lên.

Loại cảm giác này khiến hắn cũng phải hoảng sợ.

Cho tới bây giờ Thẩm Trì là một kẻ khá thanh tỉnh, hắn đối chuyện tình cảm là trì độn, nhưng lối suy nghĩ cũng không đần độn, từ trước đến nay cũng không làm sự tình gì lừa mình dối người, cho nên hắn biết rõ loại nóng lên này, tuy rằng cũng không mãnh liệt, là xảy ra chuyện gì.

Yên lặng nằm bẹp bên người Thẩm Lưu Mộc, Thẩm Trì nghiêng thân nhìn cằm dưới xinh đẹp của Thẩm Lưu Mộc đến xuất thần.

Kết quả một cái cánh tay lạnh lẽo vươn ra khỏi chăn, trực tiếp kéo lấy cổ hắn.

“Ba ba… Thẩm Trì…”

Nhìn đôi mắt mông lung không có tiêu cự của Thẩm Lưu Mộc, Thẩm Trì xác định người này còn đang bị vây vào trạng thái phát sốt mơ mơ màng màng.

Nhưng hơi thở nóng rực phất qua hai má Thẩm Trì, đôi môi nóng hầm hập đến không tưởng nổi vì phát sốt của Thẩm Lưu Mộc.

Cùng thứ gì đó cứng rắn chống lên bụng dưới của Thẩm Trì, Thẩm Trì lại phát hiện bản thân rất nhanh cũng có cảm giác.

Thẩm Trì nâng lên đầu Thẩm Lưu Mộc, Thẩm Lưu Mộc bởi vì sốt mà đang cười ngây ngô, biểu tình Thẩm Trì chợt hung ác ——

Con mẹ nó này xem như chuyện gì, bị chính thằng nhóc mình tự tay nuôi lớn bẻ cong, chuyện này sao lại làm người ta khó chịu đến thế đâu!

Này xem như nuôi cái đứa con chó má gì!

=== ====== =========

Suy nghĩ của tác giả: Ba ba Thẩm Trì muốn nhận rõ thực tế…

Cám ơn địa lôi của Tử Dạ, Ngưu Nạm Diện, Dell, Tâm Phiền, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.