Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 60: Chương 60: Lãnh thổ ngoại quốc




Ăn xong bữa sáng, Thẩm Trì cảm giác mình suýt nữa bị chết nghẹn bởi chính món bánh tự tay mình làm.

Bàn về trẻ vị thành niên trưởng thành tại mạt thế, thiệt tình có rất nhiều vấn đề a… Đây không phải tại tam quan bọn nhỏ vốn vỡ vụn, mà là lớn lên trong kiểu hoàn cảnh như thế này, lại không được trải qua hệ thống giáo dục đàng hoàng, căn bản sẽ không có tam quan để mà nhắc tới!

Thời tiết trên biển thất thường, nhưng tại đáy biển lúc nào cũng bình yên hiền hòa, Thẩm Trì không có đặc biệt muốn tới nơi đâu, chỉ tùy ý cho Thanh Thanh phiêu đãng tại biển cả, mỗi ngày mang theo ba đứa nhóc trồi lên mặt nước giết giết động vật biển tiến hóa. Bởi vì Thẩm Trì thực dễ dàng đánh dấu được các điểm đỏ, cứ dựa theo độ lớn nhỏ để đoán sự mạnh yếu của động vật là ra, không chỉ có thể tránh được những động vật nguy hiểm nhất, còn có thể giết chết các loại động vật biển trong phạm vi năng lực của bọn hắn để lấy được nguyên tinh. Do việc tồn một ít nguyên tinh E cấp tại Nhật Bản không đủ để dùng, ở đáy biển lại đồng dạng có động vật thi hóa, con rối gỗ được làm từ đôi mắt của An Bội Hoa Nại cực kỳ hữu dụng, trực tiếp dùng máu tươi của động vật biển cấy vào, đồng dạng có thể đem động vật thi hóa thăng cấp, có điều máu của động vật biển phải có cấp cao hơn.

Càng làm cho bọn hắn ngoài ý muốn thu được chính là đôi mắt của Fujima Minichi, lúc gã bị Kỷ Gia móc đôi mắt, còn chưa kịp thể hiện ra dị năng của gã, nhưng rất nhanh Kỷ Gia liền có thể phát hiện ra, dị năng của Fujima Minichi thực sự thực thần kỳ, cũng không phải trên phương diện chiến dấu, mà thuộc loại dị năng trong diện đặc thù, thông hiểu tất cả ngôn ngữ! Sau mạt thế, vốn liền tinh thông ba loại tiếng nước ngoài Fujima Minichi lại có thể nhận luôn khả năng tinh thông các loại ngôn ngữ, năng lực này thích hợp nhất để làm nhân viên tình báo, nhưng gã lại là con trai độc nhất của Fujima Kōri, Fujima Kōriđương nhiên luyến tiếc để gã đi tới nước ngoài nằm vùng đối mặt với nguy hiểm rồi, vì vậy trái lại lại để dị năng này bị lãng phí một cách vô ích.

Vì thế số lượng rối gỗ của Kỷ Gia lại tăng thêm một cái, cho tới bây giờ, rối gỗ có tính công kích chủ yếu của Kỷ Gia gồm Đại Hoàng, Tiểu Hoàng, Tiểu Hắc và Tiểu Hỏa. Đại Hoàng là đôi mắt ban đầu của tên bảo an Trương Khải Nhất, thuần túy Lực lượng hình; Tiểu Hoàng là rối gỗ “tóc” có thể biến thành rắn lớn, Kỷ Gia hiện tại không quá muốn sử dụng đến nó; Tiểu Hắc có dị năng là Thanh âm hệ thuộc loại phụ trợ, vô luận là tiếng ca hay tiếng đàn violon đều là những loại vũ khí có tính sát thương cao, Kỷ Gia luôn mặc cho nó một chiếc váy kiểu Gothic màu đen, là một trong những con rối gỗ xinh đẹp nhất; Tiểu Hỏa là rối gỗ lớn nhất, có cánh có thể bay, dị năng thuộc kiểu khá mạnh mẽ, là Hỏa hệ.

Rối gỗ mới mặc bộ quần áo màu trắng, được Kỷ Gia đặt tên là Tiểu Bạch, dùng chính đôi mắt của An Bội Hoa Nại, cái đầu so những rối gỗ khác phải bé hơn một chút; cuối cùng chính là rối gỗ làm từ đôi mắt của Fujima Minichi, thực ra thì nó cũng không được coi là một con rối gỗ, bởi vì nó không được làm từ gỗ. Tại lúc Kỷ Gia đột phá tiến lên cấp năm, đã có thể sử dụng những chất liệu khác ngoài gỗ, nên con rối này so với những rối gỗ khác càng đặc biệt hơn ——

Nó được làm từ xương cá, toàn thân oánh bạch như ngọc, đầu rất nhỏ và tinh xảo, nên đôi mắt có vẻ càng thêm to mà lại có thần, bởi vì dù sao nó cũng là mắt người. May mắn là bản thân đôi mắt của Fujima Minichi cũng không tính lớn, nên được gắn lên người con rối bé như vậy, mới tạo thành hiệu quả một đôi mắt tròn xoe vừa vặn.

“Đây là Tiểu Ngư.” Kỷ Gia cười, đem nó đặt lên vai của mình.

Trừ những rối gỗ bé này, nàng còn có một cặp rối gỗ động vật, Thanh Thanh mà bọn hắn đang ở trong bụng này chính là con có kích thước lớn nhất.

Bọn hắn có một chốn đào nguyên di động, phiêu đãng trong lòng Thái Bình Dương yên ả tĩnh lặng.

Cuộc sống như vậy khiến Thẩm Trì gần như quên hết khái niệm thời gian, nếu xem nhẹ tên Thẩm Lưu Mộc thỉnh thoảng lại động dục mà nói, cuộc sống sẽ rất tuyệt đẹp. Y tựa như ý định tạo thành thói quen cho hắn, thậm chí hắn có lúc chẳng may đánh thương y, y vẫn nhịn, có khó chịu mấy cũng cứ mở to đôi mắt nhìn hắn chứa đầy tình cảm ôn nhu khiến hắn phải chết chìm. Trên mặt tình cảm Thẩm Trì cực kỳ bị động lại trì độn, mà Thẩm Lưu Mộc cố tình lại là một đầu dã thú tuân theo bản năng trắng trợn bộc lộ hết thảy, khắp nơi khắp chốn nói yêu hắn, muốn làm tình liền huỵch toẹt ra, khi hôn hắn còn thể hiện cực nặng tính chiếm đoạt, thời điểm động tình không hề cố kỵ rên rỉ cùng thở dốc.

Trên người Thẩm Lưu Mộc, nhìn không tới nửa điểm kín đáo, ngượng ngùng cùng nội liễm, y cứ như thế đem tình cảm cùng dục vọng bản thân bày ra trước mặt Thẩm Trì, mặc kệ hắn có lùi bước cũng kệ, không thích đến tức giận cũng thế, Thẩm Lưu Mộc vẫn không thay đổi, y cứ nồng cháy mà yêu Thẩm Trì.

Mà mỗi lần Thẩm Trì bị y khiêu khích đến mức nổi lên dục vọng, Thẩm Lưu Mộc sẽ cực kỳ cao hứng giúp hắn giải quyết. Mỗi khi Thẩm Trì nhớ tới biểu tình cùng thanh âm đậm mùi tình sắc những lúc Thẩm Lưu Mộc phục dưới thân mình giúp mình phóng thích, đều hận không bao giờ… muốn gặp Thẩm Lưu Mộc nữa!

Ở nơi chỉ có bốn người này, phảng phất chỉ có mình hắn còn tồn dây thần kinh xấu hổ. Loại cảm giác này khiến cả người Thẩm Trì thấy không tốt chút nào, hắn căn bản không lấy được lý do nào để khuyên Thẩm Lưu Mộc không nên tiếp tục những hành vi ấy, đứa nhóc chết giẫm này đã có một đoạn thời gian không tiếp tục gọi hắn là ba ba nữa, thế mà lại tại thời điểm liếm phía dưới của hắn dùng loại vẻ mặt đó cùng thanh âm đó mà kêu ba ba ——

Thẩm Trì tình nguyện y không kêu còn hơn!

Con mẹ nó đây là học được từ chỗ nào, đừng có nói với hắn đó là bản năng của Thẩm Lưu Mộc!

Thẩm Trì hoàn toàn tin tưởng skill sex trời sinh của Thẩm Lưu Mộc là mãn cấp!

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, không biết tại trên biển phiêu đãng bao lâu rồi, bên ngoài đã lạnh đến kinh người, đáy biển vẫn không đóng băng, thế giới ngầm dưới này vẫn náo nhiệt như trước.

Thẳng đến lúc thời tiết vừa nóng vừa lạnh, Thẩm Lưu Mộc trong mắt Thẩm Trì lại cao thêm một xíu, bọn hắn rốt cuộc thấy một bến cảng cách đó không xa.

Bọn hắn không cố ý khống chế hướng đi của Thanh Thanh, nhiều khi chính là nước chảy bèo trôi, cũng có vài lần thấy hải đảo, có vài đảo không có ai, cũng có đảo có ít người, bọn hắn sẽ lên bờ tìm thực vật săn dã thú, cuối cùng lại trở lại đáy Thái Bình Dương. Bến cảng lần này cảm giác không giống với những hải đảo trước đó, sau khi mạt thế giáng lâm, rất nhiều cảng biển đã bị nước biển bao phủ, bến cảng này cũng không ngoại lệ. Nhưng hiện tại đang là thời điểm thủy triều rút, lờ mờ có thể thấy được sự phồn hoa xưa kia của nó.

Nhìn biển quảng cáo thật lớn nghiêng lệch đằng xa, Thẩm Trì hơi nhăn mày, “Nơi này hình như là —— nước Mỹ?”

“Nước Mỹ?” Bọn nhỏ đã học qua lớp lịch sử ngắn ngủi của vị giáo viên trước đó, ấn tượng đối nước Mỹ chỉ giới hạn tại những trang sách vở. Sau mạt thế theo trên sách cùng báo chí nhìn qua một ít, cuộc sống làm bọn chúng tất nhiên không giống như những đứa nhỏ thời bình, đã nghe quá nhiều nên thuộc, về một quốc gia lớn một lòng muốn làm lão đại này.

Hai chân chạm lên mặt đất, thời tiết nóng muốn chết, xa xa Thẩm Trì liền thấy được những tang thi du đãng ở đầu đường, mũi cũng vừa vặn ngửi thấy được mùi tanh tưởi không tốt đẹp chút nào.

Thẩm Trì nhớ rõ qua hai ba năm nữa, nước Mỹ cùng Trung Quốc đã một lần nữa có lại liên hệ, một loại máy bay trải qua cải tạo có thể bay qua tình hình thời tiết ác liệt hiện nay, xuyên qua cơn lốc tuyệt không thể phi hành tại trước đó, trí tuệ của nhân loại mới là lý do khiến con người đứng trên đỉnh thực vật, mà khi đó người nước Mỹ mới phát hiện ra, số lượng dị năng giả đứng đầu của bọn họ so với Trung Quốc ít hơn nhiều lắm, từ đó về sau vốn luôn làm giá cao cao tại thượng, liền trở nên khiêm tốn không ít, treo cờ hiệu quan hệ hảo hữu, trao đổi các loại tin tức. Truy tra nguyên do kỳ thật không chút nào phức tạp, nước Mỹ là một quốc gia cho phép sử dụng súng ống, tuy không phải toàn bộ các bang đều cho phép, nhưng đối với những nước có lệnh cấm súng ống như Trung Quốc lại hoàn toàn bất đồng, nước Mỹ tại vấn đề này muốn tự do hơn rất nhiều, cho nên con người vừa mới bắt đầu đã ỷ lại đối với những vũ khí khoa học kỹ thuật hiện đại có lực sát thương này.

Tại Trung Quốc, con người muốn sống thì phải lăn lộn giãy giụa mà sống, trong nghịch cảnh không ít người chiếm được tiến hóa, mà sau khi tiến hóa, cùng tang thi chiến đấu không ngừng với việc hấp thu nguyên tinh làm dị năng kèm cấp bậc của bọn họ chậm rãi đề cao, vũ khí công nghiệp quân sự vẫn nắm giữ trong tay quân đội, người thường căn bản không thể động tới.

Ở nước Mỹ lại khác biệt hoàn toàn, mọi người dựa vào súng ống vũ khí, ngay từ đầu khả năng sống sót có thể đề cao, dần dần sinh ra ỷ lại vào súng, không ít người bất đầu chế tạo các loại súng ống đạn dược dùng để đối kháng với tang thi, tựa như rất nhiều bộ phim điện ảnh có thể loại tương tự kia. Người Mỹ hơn nửa không dùng thân thể mạnh mẽ cùng dị năng để đi đánh bại tang thi, mà lại dựa vào thuật bắn súng không mấy chuẩn xác để đi so với tang thi vĩnh viễn giết không chết, may mắn lắm mới được một đạn giết một tang thi. Tóm lại, bọn họ càng thích dùng thân phận người bình thường để làm diễn viên chính, mà mạt thế lúc đầu, người Mỹ thật sự trở thành những diễn viên, thậm chí tại một mặt nào đó, một ít dị năng giả đã chết non dưới những phát đạn của người thường ——

Dị năng cũng cần một quá trình phát triển mới có thể trở nên cường đại, ví dụ như dị năng giả Thiên nhiên hệ cấp một căn bản là không có cách nào đọ được người thường dùng súng cả.

Chuyện như vậy tạo nên hậu quả thực nghiêm trọng, đó là áp chế dị năng giả tiến hóa sinh trưởng. Nước Mỹ cũng không phải cõi thiên đường dành cho dị năng giả. Thẳng đến mạt thế vài năm sau, mỗi ngày có số lượng lớn trẻ nhỏ chào đời, đồng thời có lượng lớn người thường chuyển biến thành tang thi, tang thi triều chẳng những không thấy giảm bớt, trái lại lại bởi vì người thường tại phòng tuyến đầu tiên chiến đấu mà liên tục sinh ra tang thi mới, thẳng đến lúc mọi người phát hiện ra thứ gọi là nguyên tinh, mới biết được dị năng giả vốn là chủ lực đối kháng tang thi, bọn họ sẽ không vì tang thi thương tổn liền thi hóa, ngược lại sẽ bởi vì tang thi mà trở nên càng cường đại!

Người thường chiếm phần đông, dị năng giả lại ở mạt thế một ngày so với một ngày càng cường đại hơn. Kết luận này khiến người bình thường cầm quyền chiếm đa số cảm thấy thập phần khủng hoảng.

Nước Mỹ được xưng là quốc gia tự do nhất thế giới, trên thực tế loại tự do này vẫn có điều kiện giới hạn. Từ khi bọn họ đuổi đi người Anh-điêng, từ khi bọn họ kì thị chủng tộc nghiêm trọng, chỉ biết thực tế rằng bọn họ khá là bài ngoại, cho nên quần thể dị năng giả vừa mới bắt đầu chính là một bộ phận nhỏ, cứ như vậy bị gạt bỏ bị đuổi đi, cùng những quốc gia khác hoàn toàn bất đồng. Thẳng cho đến hiện tại, liên minh giữa người thường cùng dị năng giả còn có ngăn cách khá lớn, đây là hiện tượng chỉ có ở nước Mỹ. Tại Trung Quốc, kể cả Nhật Bản, dị năng giả trong chính phủ, quân đội, đều có địa vị tương đối, người thường có năng lực cũng chiếm một bộ phận nhỏ nhoi, chỉ có nước Mỹ mới đem dị năng giả cùng người thường phân chia rõ ràng như vậy, cơ hồ đạt đến mức độ phân biệt.

Sau khi liên lạc cùng quốc gia khác, nước Mỹ mới bắt đầu thay đổi thái độ, cố gắng dung hợp quan hệ hai phe trước đó. Nhưng tựa như những cố gắng của việc thay đổi tình trạng kì thị chủng tộc nhiều năm qua của nước Mỹ, thẳng đến hai năm trước mạt thế, vẫn như cũ có số lượng lớn tình trạng kì thị chủng tộc phát sinh, bề ngoài thì định kiến đã bị phá tan, nhưng những thương tổn cùng cừu hận lại không dễ dàng tiêu trừ như vậy.

Thẩm Trì thấy cột mốc đường, nhìn chằm chằm câu chữ tiếng Anh đã lâu không thấy, cảm giác khá khó chịu, có vẻ đều đọc được phân biệt được, nhưng lúc hợp lại cùng nhau lại căn bản không hiểu… May mắn có Tiểu Ngư vạn năng ở đây.

“Tiếp tục đi sẽ đến San Francisco.” Kỷ Gia mở miệng, “Thẩm thúc thúc, nơi này tạo cảm giác không giống nước mình.”

Cho dù là đi qua Nhật Bản, bọn hắn vẫn chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này, nguyên nhân chính là đám tang thi dày đặc như vậy. Rõ ràng không phải trong trung tâm thành phố, còn có số lượng tang thi như thế. Mạt thế vài năm sau, vùng ngoại thành Trung Quốc đã hoàn toàn không thấy bóng dáng những tang thi du đãng kiểu này, bởi vì chúng nó là đối tượng rất tốt để dị năng giả săn bắt. Thành ra, bốn phía đều biến trống trải, từ từ giải quyết cũng có thể khiến chúng nó chết sạch, cho nên loại cảnh tượng này Kỷ Gia đã thật lâu chưa thấy qua, mới phát ra cảm thán khó có được như vậy.

Bốn người Thẩm Trì ngồi trên đỉnh lưng của Thanh Thanh, nó tựa như con ếch bước đi về phía trước, dùng hình dáng ếch làm động tác này cũng không tính quá cổ quái, nhưng khi bọn hắn đi lướt qua trấn nhỏ, bị hai phát đạn trực tiếp đánh vào trên người Thanh Thanh. Thẩm Trì có điểm mất hứng.

Xem đường đạn là từ tầng hai biệt thự nhỏ bên cạnh bắn tới, Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn qua, thấy một quả đầu đầy lông lá, tóc xoăn xù cùng râu quai nón, đây là một người nhiều lông chuẩn phương Tây, mà gã lúc này mới phát hiện trên lưng con “động vật tiến hóa” to đến khiếp đảm kia, còn có bốn người, không hề giống con mồi của “động vật tiến hóa” này.

“Này, chúng ta có lời muốn hỏi!” Tiểu Ngư trên vai Kỷ Gia lớn tiếng dùng tiếng Anh chuẩn nói, “Không cần lo lắng, đây chỉ là một con ếch làm bằng trúc!”

Đám Thẩm Trì đợi một lúc lâu sau, liền thấy cửa dán tầng tầng lá sắt từ từ mở ra, gã cao lớn kia tay ghìm súng, ánh mắt trần ngập cảnh giác, “Các ngươi đến nơi này làm gì! Địa bàn của các ngươi không ở nơi này!”

“Địa bàn?” Như cũ là Tiểu Ngư hỏi lại.

Gã cao lớn lúc này mới phát hiện người nói chuyện không phải là mấy thanh niên tóc đen mắt đen kia, mà là một con rối cổ quái, lông tơ cả người không khỏi dựng đứng, nói thầm: “Thượng Đế a, thật sự là một đám quái thai, vì sao lại cho bọn chúng tới thế giới này…”

Kỷ Gia lặng lẽ đem lời nói kia thuật lại cho Thẩm Trì, Thẩm Trì nhướn mày, “Hỏi gã ‘địa bàn của chúng ta’ nên ở nơi nào.”

Hắn biết đại khái, đây là một tên người thường, hắn cảm giác được bốn phía chí ít có vài chục khẩu súng đang chỉa vào bốn người mình, đáng tiếc vô luận là hắn hay ba tên nhóc bên người đã muốn đột phá đến dị năng giả cấp năm, cũng không phải… những khẩu súng kia có thể đối phó được.

Tiểu Ngư đem lời của Thẩm Trì dịch lại, gã cao lớn chỉa ngón tay với móng nhét đầy cáu bẩn, chỉ chỉ một phương hướng, “China town.”

Thẩm Trì kinh ngạc, không cần phiên dịch, hắn nghe hiểu từ này, là phố người Hoa tại San Francisco.

Hắn không nghĩ đến, nơi là cứ điểm của dị năng giả, thế mà tại phố người Hoa. Bất quá, từ thái độ của gã cao lớn lúc nãy có thể nhìn ra, thượng tầng nước Mỹ hiện tại nếu muốn phá vỡ ngăn cách giữa dị năng giả cùng người thường, chỉ sợ tình thế cũng chẳng mấy lạc quan.

Tốc độ Thanh Thanh khá nhanh, không bao lâu Thẩm Trì liền thấy được con chữ tiếng Trung quen thuộc.

Khác biệt với trấn nhỏ người thường đề phòng sâm nghiêm, hoàn cảnh khi đi trên con đường này gần như khiến Thẩm Trì cảm thấy được mình về tới thời bình trước đó, bởi vì tại đây có tiếng trẻ con cười đùa chạy nhảy, có thanh âm còi xe, có tiếng nói chuyện râm ran, thậm chí còn có tiếng chó sủa, so với Bắc Kinh còn càng giống thế giới bình thường, căn bản không có người canh gác, không ai hỏi dò lại mang mặt đề phòng.

Nhưng Thẩm Trì liếc mắt đảo qua, thật sự lại khiến hắn kinh ngạc, bởi vì trước mắt đều không ngoại lệ, toàn bộ là dị năng giả! Lại không có một người thường nào, không có một mống người bình thường nào, tựa như nhóc vừa mới chạy qua —— ặc không đúng, là bay qua…

Lúc này, bọn họ đương nhiên đều tò mò nhìn về phía Thanh Thanh, một đầu lớn như vậy, muốn không chọc người chú ý cũng quá khó.

Bốn người Thẩm Trì từ trên lưng Thanh Thanh trượt xuống, Tiểu Ngư mở miệng: “Xin hỏi nơi này có người đứng đầu sao?”

Hơn hẳn người bình thường lúc trước kinh ngạc, một con rối gỗ mở miệng nói chuyện lại không hề khiến bọn họ lộ ra một tia khác thường, một cô bé tóc vàng tầm mười một mười hai tuổi chỉ chỉ ngôi nhà ngói đỏ cách đây không xa, “Đường đại thúc là người quản lý nơi này.”

“Cám ơn.” Hai chữ tiếng Anh này Thẩm Trì vẫn sẽ nói được, hắn nguyên bản chỉ muốn tìm mọi người ở đây đổi chút gạo và mì, sau đó lại tiếp tục chuyến lữ hành đại dương của bọn hắn, đã lâu lắm rồi không tiếp xúc với đất liền, số gạo và mì mà bọn hắn chuẩn bị đã toàn bộ tiêu hao không còn, hai thiếu niên một cô bé còn trong khoảng thời gian trưởng thành, Thẩm Trì không muốn bọn nhỏ bị thiếu dinh dưỡng.

Nhưng chỉ là nhìn nơi này, Thẩm Trì đã cảm thấy thực thích, hắn thích hoàn cảnh tràn ngập hơi thở cuộc sống như vậy.

Vì thế, rất nhanh hắn liền định ở trong này ngụ một thời gian.

Nhưng lúc này Thẩm Trì như thế nào cũng không nghĩ tới, chính vì một lý do nho nhỏ như vậy, để hắn tại đây – trên đất nước Mỹ xa xôi, chạm đến một cái bí mật mà đời trước hắn hoàn toàn không biết tới.

Bí mật về mạt thế.

=== ====== =========

Suy nghĩ của tác giả: cuộc sống hằng ngày ngọt ngào tại mạt thế nơi phố người Hoa trên thành phố San Francisco sau đó lại tiếp tục đánh phó bản =_=

Trước hết để ba hùng hài tử tiếp tục lớn thêm một chút nữa đã…

Cám ơn hỏa tiễn của Tiểu Thí Thí diêu a diêu (cái mông lắc a lắc), lại nói sao ngươi lại đổi tên nick, Thiết Ngưu Muội đáng yêu bao nhiêu a =_= yêu ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮

Cám ơn lựu đạn của Tử U Tuyết, yêu ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮

Cám ơn địa lôi của Điệp Biến, A Lăng Miêu, Thanh Oa Thổ Tào Quân, Quả Mụ, Daisy, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.