Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 52: Chương 52: Ra khơi




Tiểu Vân xuyên qua rừng núi hẻo lánh mà phóng như bay, sau hai ngày đã đến Chiết Giang, thuyền của người Nhật Bản vẫn còn neo ở cảng.

Thẩm Lưu Mộc và Minh Nguyệt vẫn chưa tỉnh, dị năng giả không phải mỗi lần hao tổn năng lượng đều bình yên, sức nổ quá mạnh, Úy Ninh là dị năng giả hệ lôi, lại đã chuẩn bị từ trước, vốn có thể sống sót qua vụ nổ. Có điều Thẩm Lưu Mộc lại ngoan tâm, cho gã thêm một kích, gã mới dễ dàng ngã xuống như vậy. Úy Ninh không phải là kẻ xúc động không có đầu óc, hoàn toàn ngược lại, gã vừa độc ác vừa nham hiểm, nhưng dù gã có thông minh thế nào thì cũng có lúc tính sai, gã không ngờ Thẩm Lưu Mộc lại điên cuồng đến vậy.

Thẩm Trì cũng không thể không chuẩn bị mà có thể nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch phá huỷ Lôi Đình như vậy, trước đó hắn đã thám thính qua tình hình ở Lôi Đình, sau khi nhận được tin báo của Kỷ Oánh hắn liền tính toán hố Lôi Đình một phen, duy nhất không ngờ được là chuyện Úy Ninh tự chui đầu vô lưới.

Hận thì vẫn hận, chỉ là không hận đến mức máu cả người sôi trào, không hận đến mức dù có phải hi sinh cả cuộc đời mình cũng phải làm cho bọn chúng sống không bằng chết. Hắn vốn chỉ muốn gài bẫy Lôi Đình một phen, sau đó giết chết Úy Ninh và Úy Bình. Đời này ngoại trừ Úy Ninh cũng trùng sinh và Úy Bình gây nghiệp chướng ra thì những người khác tội không đáng phải chết. Dù cái bẫy này khiến Lôi Đình bị phá huỷ, nhưng những dị năng giả chỉ nghe theo lệnh sẽ không bị xử tử, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh mà thôi, đầu sỏ là anh em họ Úy, còn có thể liên lụy đến vị Lý thiếu kia.

Có điều loại kết cục này càng đúng ý Thẩm Trì, vị Lý thiếu này trong tối ngoài sáng ủng hộ sở nghiên cứu thí nghiệm trên cơ thể sống, cũng chẳng phải là dạng tốt lành gì!

Kế hoạch so ra không biến hóa nhiều, việc báo thù còn thuận lợi hơn so với Thẩm Trì tưởng tượng. Hiển nhiên việc này làm cho hắn hơi mất mát, cảm giác này không giống với việc để Dư Khánh chết trong tay Cận Hi, cũng không phải là thất vọng cùng phẫn nộ, mà là một loại trống vắng.

Bởi vì trong đầu đột nhiên không còn gì phải suy tính, thời gian suy nghĩ vẩn vơ bỗng tăng lên, một lần lại một lần cái hôn của Thẩm Lưu Mộc, rồi lại tự cảm thấy không được tự nhiên. Hắn thật sự nghĩ không ra tại sao con trai tự mình nuôi lớn lại trở nên như vậy? Cố tình lúc này Thẩm Lưu Mộc vẫn còn hôn mê chậm chạp không tỉnh lại.

Lúc này bọn nó tuy bất tỉnh nhưng cũng không phát sốt, cho nên không phải là do tiến hoá, dù rằng khoảng cách đến lúc tiến hoá cũng không xa. Thẩm Lưu Mộc được Thẩm Trì bảo vệ không bị thương vì bom nổ, lại bị lôi điện của Úy Ninh đánh trúng, Thẩm Trì vào lúc cởi quần áo của y mới nhìn thấy vết thương bị cháy đen trên ngực, trong lòng vừa hận Úy Ninh tàn nhẫn, đồng thời cũng lo lắng cho Thẩm Lưu Mộc, vốn trong lòng còn chút phức tạp cùng tức giận lại bị lo lắng làm cho giảm bớt không ít.

Thế nhưng hắn lại không biết Úy Ninh còn đáng thương hơn Thẩm Lưu Mộc rất nhiều, một hạt giống Tơ hồng chui vào cơ thể gã, quấn quanh không rời, đây là một loại tra tấn còn thống khổ hơn cả cái chết.

Thẩm Lưu Mộc vẫn chưa tỉnh lại, hơi thở trì trệ, rơi vào giấc ngủ sâu, lúc này Thẩm Trì cảm thấy nếu mình là một chức nghiệp trị liệu thì tốt rồi… Ít nhất vừa có thể đánh lại vừa có thể trị liệu, không giống như bây giờ bó tay chịu trói nhìn giá trị sinh mệnh của Thẩm Lưu Mộc rớt xuống chỉ còn một nửa. May mắn y có đặc tính của dị năng giả hệ mộc, đang chậm rãi khôi phục từng chút một.

Còn Minh Nguyệt thì không biết chuyện gì đang xảy ra với cậu. Cậu cũng hôn mê bất tỉnh, giá trị sinh lực đầy ắp, nhưng lại mãi không chịu tỉnh lại. Có vẻ như là do di chứng của việc bạo phát dị năng cấp tốc. Tình huống của cậu và Thẩm Lưu Mộc khác nhau, Thẩm Lưu Mộc với vụ nổ là đã có sự chuẩn bị trước, Minh Nguyệt thì không hề được chuẩn bị. Phòng cậu và Kỷ Gia cách vách, khi cậu kịp phản ứng là đúng lúc vách tường bên Kỷ Gia vỡ vụn, vô số lá bùa xoay quanh toàn thân cậu, tản ra ánh sáng dịu nhẹ, ánh lửa vụ nổ bị chặn lại ở bên ngoài, dưới chân chấn động, Minh Nguyệt ôm chặt lấy cô bé thở gấp. Cảnh tượng ánh sáng dịu nhẹ từ những lá bùa phản chiếu lên gương mặt xinh đẹp ấy, Kỷ Gia cảm giác cả đời này sẽ không thể quên được…

Người này sẽ bảo vệ mình, dù có chết, cậu ấy cũng sẽ bảo vệ mình.

Không biết vì sao, trong lòng Kỷ Gia như bị thứ gì đó đập mạnh, không phải là ngọt ngào hay là gì khác, chỉ là một chút đau xót, lại có chút chát, lại pha thêm chút yếu ớt.

Nhưng vì sao đến giờ Minh Nguyệt vẫn bất tỉnh!

Kỷ Gia lắng nghe hô hấp của cậu, rất sợ có một ngày cậu cứ vậy mà ngủ mãi, cho nên cô bé mỗi ngày đều nói chuyện với Minh Nguyệt, quen biết nhiều năm như vậy, cô bé cũng chưa bao giờ nói nhiều với Minh Nguyệt như vậy!

Thẩm Trì bón cho Thẩm Lưu Mộc và Minh Nguyệt vẫn đang hôn mê một ít canh thịt, Kỷ Gia đang làm một con rối gỗ to lớn hơn. Bọn họ cần rời khỏi nơi này, cần một phương tiện giao thông mới lớn hơn, tốt hơn, và quan trọng nhất là xuống nước được.

Nguyên liệu cuối cùng là một cây trúc tiến hoá bọn họ tìm được ở Chiết Giang, cái cây này thuộc cấp bốn nhưng lại không phát triển linh trí mà lại là ở phát triển trên phương diện độ cứng, độ lớn và tươi tốt, cơ hồ cứng đến mức đao kiếm khó phá, thuỷ hỏa bất xâm. Nếu không phải dị năng của Kỷ Gia là làm con rối, sợ là không bào được cây trúc này. Chỉ riêng việc chặt đứt cái cây đã khiến Thẩm Trì mất nguyên một ngày, cây trúc là cây rỗng ruột, tiết kiệm không ít sức lực, tuy nhiên Kỷ Gia vì xử lý nó vẫn tiêu phí rất nhiều tinh lực.

Cái cô bé phải làm chính là một rối gỗ kiểu động vật lưỡng cư để có thể xuống nước được. Cuối cùng cô bé chọn ếch, vừa may là lúc ở sở nghiên cứu Bắc Kinh bọn họ tìm được một đôi mắt của ếch tiến hoá, con ếch này cũng vừa may tiến hoá trên phương diện hình thể. Tỉ lệ động vật tiến hoá không cao, tỷ lệ động vật lưỡng cư tiến hoá so với các loại động vật khác còn thấp hơn nhiều, hiện tại phải lập tức làm ngay, Kỷ Gia thật ra cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Dị năng của Kỷ Gia là làm rối gỗ, từ khi phát hiện mình có thể có thể đem nhiều đôi mắt khác nhau gắn lên rối gỗ, đến khi làm được rối gỗ cũng sẽ mang dị năng, Kỷ Gia phải sử dụng phương pháp đặc biệt để xử lý những đôi mắt, đó là xử lý chúng thành tiêu bản. Hiện giờ với dị năng của mình thì không cần phiền toái như vậy nữa, cô bé có thể dễ dàng làm đôi mắt cứng như ngọc lưu ly, đến khi cô bé tiến lên cấp ba thậm chí còn có thể biến đôi mắt này biến thành hình dạng mong muốn để gắn lên rối gỗ.

Còn bây giờ cô bé đã lên cấp bốn, so với lúc trước càng khác biệt. Chẳng hạn như đôi mắt ếch này, đôi mắt ếch này so với cơ thể nó không hề nhỏ, phải biết rằng con ếch gỗ rất to lớn, mà đôi mắt này khi đặt trước mặt Kỷ Gia là hai quả cầu cực kỳ to, đôi mắt này nguyên bản có chút vẩn đục, qua tay Kỷ Gia dần dần trở nên trong suốt, cho đến khi giống như hai viên cầu thuỷ tinh óng ánh bạch quang trôi nổi giữa không trung. Nhìn xuyên qua nó có thể thấy rõ ràng bên ngoài, thậm chí còn nhìn càng thêm rõ hơn so với bình thường.

Bụng ếch rất lớn, cây trúc tiến hoá này cũng rất lớn, tuy đây là lần đầu tiên Kỷ Gia làm, nhưng cô bé trời sinh am hiểu cái này, trên bản phác thảo là một con ếch bụng to màu xanh cực kỳ đáng yêu ngây thơ đang quỳ rạp trên đất, hoàn toàn giống động vật trong hoạt hình, sắc xanh đậm của trúc giống màu xanh của ếch cơ hồ y hệt. Thời điểm hoàn thành, Thẩm Trì kinh ngạc nhìn về phía con vật to lớn này, không thể không cảm thán hắn quả thật đã thu được một trợ thủ lữ hành rất tốt, dị năng của Gia Gia quả thật là dị năng hữu dụng nhất tận thế a!

Lần này để vào được trong miệng ếch, chỉ có duy nhất Kỷ Gia có thể ra lệnh cho nó há mồm cho bọn họ đi vào, thậm chí cô bé còn dùng cành trúc làm thành một cái lưỡi “thang máy”, toàn bộ tự động, có thể nhanh chóng đem người tiến vào trong bụng ếch.

Để làm con ếch trúc này Kỷ Gia dùng hai đoạn trúc, vừa vặn chia con ếch thành hai bộ phận trước sau, cô bé lại dùng thêm những tấm trúc mỏng nhưng bởi vì tính chất cực kỳ cứng rắn nên có thể chịu được áp lực tương đối lớn, chia không gian trong bụng ếch thành bốn căn phòng nhỏ tương đối độc lập. Trúc có thể lọc bớt tạp âm, thanh lọc không khí, bên trong con ếch trúc đều là mùi hương thơm mát của trúc, cực kỳ dễ ngửi. Kỷ Gia đã đem đoạn trúc bên trong rửa sạch sẽ, đem cành trúc nhô ra làm thành giường và bàn ghế, lại tận dụng lá trúc mát mẻ trải trên mặt đất thành thảm thiên nhiên, trải trên giường thành chiếu thiên nhiên, đến mùa đông còn có thể kết thành chăn.

Đến bây giờ Thẩm Lưu Mộc vẫn chưa tỉnh, may mắn cây chanh dùng để cung cấp điện trong bụng Tiểu Vân vẫn xum xuê như trước, dưới tác động trường kỳ của Thẩm Lưu Mộc, nó cũng đã tiến hoá, bình thường không sao, đến khi đem nó đến trồng trong bụng con ếch trúc, nó bỗng trở lên cao lớn gấp mấy lần trước đây. Với không gian nhỏ hẹp trong bụng Tiểu Vân, nó muốn cao lên cũng là chuyện không thể.

Kỷ Gia thậm chí còn làm ra được đèn điện tiết kiệm năng lượng, dẫn nó chiếu sáng bốn căn phòng nhỏ. Ngoài ra còn có một cầu thang nhỏ dẫn lên trên “lầu các”, nơi này chính là vị trí mắt ếch, ánh sáng từ bên ngoài có thể chiếu vào qua đây, không chỉ chiếu sáng khu “lầu các” nhỏ bé này, còn có thể chiếu sáng đến bốn căn phòng nhỏ khá tốt. Trên lầu còn được Kỷ Gia đặt bốn cái ghế dựa to, lót đệm ngồi mềm mại, vừa vặn có thể xuyên thấu đôi mắt trong suốt nhìn ra ngoài.

Căn phòng được chiếu sáng kia chính là căn phòng lớn nhất, lúc không cần bật đèn có thể tiết kiệm được không ít điện. Nơi này có bàn, có ghế dựa, thậm chí có cả giá sách. Mấy quyển sách ở trong Tiểu Vân phải nhét gọn vào đáy rương, giờ đã được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Trong góc phòng có một cái bàn trà nhỏ dài hẹp, dưới đất là thảm lá trúc. Thẩm Trì đã chuẩn bị trong balô không ít da lông động vật, đây là hắn cố tình giữ lại, đến mùa đông sẽ có tác dụng lớn, phải biết rằng da lông động vật tiến hoá có thể lớn đến mức phủ kín cả căn phòng. Một góc khác là mấy cái nồi điện, trong không gian phong bế này không có cách nào dùng bếp ga các loại, Thẩm Trì chỉ có thể chuẩn bị bếp cồn và nồi điện. Tại đây nơi tốn điện chính là đèn tiết kiệm năng lượng và nồi điện, muốn dùng nhiều cũng không thể, cây chanh tiến hoá tỏ vẻ nó cũng bất lực a! Đây chắc là không gian mà nơi bọn họ ở lại lâu nhất, có sách, có giấy, có bút vẽ, thuốc màu, vân vân, Kỷ Gia không chỉ chuẩn bị cờ tỷ phú, còn có cả cờ vua, cờ vây,…thậm chí là MP3 và máy phát CD công suất bé nhất, càng khỏi nói tới PSP vừa có thể nạp điện vừa có thể dùng pin. Chỉ tiếc là đã tận thế năm thứ tám, rất nhiều trò chơi đã biến mất.

Căn phòng cách vách chính là phòng chứa đồ, chất đầy những vật dụng linh tinh. Nếu không có gì bất ngờ thì bọn họ sẽ phải đi rất lâu, cho nên mấy ngày nay Thẩm Trì cơ hồ đều tận dụng Thần Hành đi đến các thành thị, vơ vét các loại đồ dùng nhét vào căn phòng ngày.

Phía dưới làm thành hai phòng ngủ, Thẩm Trì và Thẩm Lưu Mộc một phòng, Minh Nguyệt và Kỷ Gia một phòng. Nói là hai phòng, thực tế là ba, bên phía phòng Kỷ Gia và Minh Nguyệt, Kỷ Gia không quên treo một tấm mành bên trong, chỉ có điều cô bé mà Minh Nguyệt cùng nhau lớn lên, ngủ chung đã quen, giờ cách xa nhau quá cô bé ngược lại có chút lo lắng, do vậy mà làm thành hai giường, trên thực tế vẫn cách nhau rất gần, chỉ là ở giữa có thêm một tấm mành trúc mà thôi. Trái lại Thẩm Trì và Thẩm Lưu Mộc vẫn ngủ chung một giường không tách ra, giác quan thứ sáu của Kỷ Gia rất mạnh, cô bé cảm thấy nếu mình làm căn phòng này giống như căn phòng của mình, Thẩm Lưu Mộc chắc chắn sẽ giận mình.

Đương nhiên, không thể thiếu nhà vệ sinh được. Phía bên phải hai căn phòng chính là một gian phòng tắm nho nhỏ. Nước ở tận thế quá quý giá, bọn họ lại không có dị năng giả hệ thuỷ, vốn không nên lãng phí nước làm chuyện như là tắm rửa, nhưng bọn họ có Minh Nguyệt, Minh Nguyệt có một lá bùa rất hay, gọi là bùa Tịnh Thuỷ (bùa thanh lọc nước). Bùa này không phải bùa khó vẽ, Minh Nguyệt thời còn ở cấp hai đã có thể vẽ được, có thể đem nước bẩn không thể uống được thành nước ngọt sạch sẽ có thể uống. Ở biển cũng có thể đem nước biển biến thành nước ngọt trong lành, cho nên bốn người bọn họ chưa bao giờ thiếu nước.

Có điều Thẩm Lưu Mộc và Minh Nguyệt còn chưa tỉnh, do vậy Thẩm Trì và Kỷ Gia đang chuẩn bị không ít nước ngọt đựng bên trong bụng ếch. Chờ đến khi Thẩm Lưu Mộc tỉnh lại, là dị năng giả hệ mộc y còn có thể cải tạo con ếch trúc lần thứ hai, khiến nó càng thích hợp với sinh hoạt con người hơn. Hệ mộc không chỉ đại biểu cho khả năng trị liệu, nó còn có tác dụng phụ trợ lớn với cuộc sống.

Công tác chuẩn bị ước chừng kéo dài hai tháng, Thẩm Trì và Kỷ Gia mới đợi được đoàn người Nhật Bản chuẩn bị về nước. Miura trải qua sự kiện lần này càng trở nên thô bạo, khiến Kỷ Gia thở phào đó là cô bé không nhìn thấy bóng dáng Kỷ Oánh. Nếu Miura mang theo Kỷ Oánh, chắc chắn sẽ không giết chết cô ta nhanh như vậy. Với tính cách của ông ta, nhất định phải tra tấn một chút rồi mới giết chết mới đúng. Nếu Kỷ Oánh không ở đây, không thể nghi ngờ suy đoán của Thẩm Trì là chính xác, người Nhật Bản không còn mặt mũi đề cập đến chuyện này.

“Chuẩn bị đi”, Thẩm Trì nhẹ nhàng nói.

Kỷ Gia gật gật đầu, “Đều đã chuẩn bị xong”

“Lên đường đi.”

“Dạ.”

Con ếch được Kỷ Gia đặt tên là Thanh Thanh xuống nước, lặng lẽ đi sau thuyền người Nhật Bản.

Ra khơi ở tận thế nguy hiểm hơn bình thường rất nhiều, chưa kể đến thời tiết tồi tệ, thường xuyên gặp phải bão cùng sóng thật, còn bị các loại gió lốc uy hiếp, càng không nói đến các sinh vật tiến hoá trong nước.

Có điều thật ra phần lớn các sinh vật biển tiến hoá đều không chú ý tới Thanh Thanh với hình thể khổng lồ, ngoại hình không khác gì ếch tiến hoá, hầu hết đều vòng qua nó mà đi, cũng bởi vì con ếch này thật sự rất lớn, phần lớn các loại cá đều không nuốt nổi, trừ phi đó là cá voi. Nhưng cá voi cũng chia chủng loại, cá voi tấm sừng thông thường chỉ ăn vi sinh vật, sinh vật phù du, sinh vật thân mềm cùng tôm tép, cá nhỏ, chỉ có cá voi có răng như cá nhà táng, cá hổ kình, cá voi mỏ,…mới hứng thú với con “ếch” như vậy. Có điều nếu không phải là cá voi có răng tiến hoá, Thanh Thanh còn lâu mới sợ chúng nó.

Nó có được dị năng của ếch tiến hoá, cũng không dễ đối phó như vậy

Thuyền lớn dẫn đường, Thanh Thanh chìm trong nước, trúc vốn rất nhẹ, sẽ nổi trên mặt nước, tuy nhiên nó là rối gỗ do Kỷ Gia khống chế, giống như vật còn sống lặn ngụp trong nước, bốn chân vốn không có khả năng nay mở ra nhẹ nhàng bơi, thậm chí còn dùng quai hàm để thở, thoạt nhìn chính là một con ếch to lớn còn sống!

Sau ngày ra khơi, Thẩm Lưu Mộc rốt cuộc mở mắt.

Kỷ Gia vừa mới đi xuống phòng ngủ phía dưới lấy đồ, nơi này chỉ còn lại Minh Nguyệt đang hôn mê cùng Thẩm Trì đang chăm sóc cho bọn chúng.

“Thẩm Trì”, Thẩm Lưu Mộc khàn giọng kêu lên.

Thẩm Trì trừng mắt nhìn y, Thẩm Lưu Mộc lập tức sợ hãi kêu một tiếng “Ba ba”, bấy giờ thần sắc Thẩm Trì mới dịu đi một ít, vậy mà động tác kế tiếp của Thẩm Lưu Mộc lại làm Thẩm Trì cứng người, hận không thể đem thằng nhóc chết tiệt này đánh một trận, bởi vì Thẩm Lưu Mộc cực kỳ tự nhiên kéo tay Thẩm Trì, ôm lấy cổ hắn, cứ vậy hôn lên!

Mềm mại lại ấm áp, Thẩm Trì cảm thấy bị đả kích!

Con mẹ nó!

Thẩm Trì trừng to mắt, thiếu chút nữa đã nói bậy, nhưng nháy mắt, Thẩm Lưu Mộc lại ngã xuống!

“THẨM LƯU MỘC, CON…!” Thẩm Trì vừa định dạy dỗ thằng nhóc chết tiệt này thì phát hiện Thẩm Lưu Mộc có điểm không thích hợp, đưa tay sờ, trán Thẩm Lưu Mộc nóng bỏng!

Y phát sốt!

Đây là dấu hiệu sắp đột phá cấp năm!

Con mẹ nó có thể đúng lúc như vậy không thằng nhóc này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.