Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 2: Chương 2: Tận thế giáng lâm




Không biết tại sao, lão bảo vệ đi bên cạnh Thẩm Trì lại đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo, lão kéo kín áo khoác bành tô, than thở một câu, “Thời tiết quỷ quái này, trông có vẻ sắp hạ tuyết.”

Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn bầu trời, đúng vậy a, trưa nay, là muốn rơi trận tuyết lớn, nơi nào cũng sẽ như vậy.

Bảo vệ già dẫn Thẩm Trì tới đại sảnh, Thẩm Trì nhìn xung quanh một chút, nơi âm u chật chội này, chẳng trách sẽ dưỡng ra một Lưu Mộc với tính cách như vậy. Bảo vệ già thấy một dì ở phòng bên đun nước sôi, vội vàng gọi: “Ai, dì Lý, vị trẻ tuổi này muốn tìm viện trưởng!”

Dì Lý kia ngẩng đầu, liền thấy một đôi ánh mắt lạnh băng băng, lãnh đến mức khiến nàng hận không thể run rẩy.

Cơ mà nàng vẫn theo thói quen nhìn lướt qua quần áo của Thẩm Trì.

Cửa hàng trang phục mà Thẩm Trì đột nhập vào kia tuy không phải shop quần áo danh tiếng, nhưng cũng bày bán sản phẩm chất lượng cao, huống chi với diện mạo này, chẳng sợ là mặc hàng vỉa hè đều xem thành khí chất bất phàm, hơn nữa đôi tay kia, ngón nào ngón nấy trắng nõn thon dài, vừa nhìn là biết thường ngày sống sung sướng quen rồi.

Dì Lý liền bày ra dáng tươi cười: “Viện trưởng phải chín giờ mới tới, chàng trai nếu không chê thì trước tiên ở đây đợi được không? Ai, hôm nay trời lạnh, ta trước đi pha cho ngươi một ly trà!”

Chín giờ. Thẩm Trì nhìn đồng hồ đeo tay một chút, hiện tại mới khoảng bảy giờ, còn hai tiếng nữa lận.

Hắn nhíu mi, quyết định không đợi gì hết, vội vàng gọi lại dì Lý cần đi rót nước: “Dì Lý, viện trưởng phải hai giờ nữa mới đến, có thể hay không trước cho ta nhìn thấy —— ”

Bảo vệ già bên kia đã thực tự giác lặng lẽ đem tình huống nói cho dì Lý, dì Lý đánh giá Thẩm Trì, gật gật đầu.

“Không biết đứa bé kia năm nay mấy tuổi, có cái gì kiểu… vết bớt linh tinh hay không? Trẻ nhỏ được nhận nuôi hai năm qua cũng không ít, không biết còn trong này không nữa.” Dì Lý mở miệng.

Thẩm Trì có chút ngượng ngùng mà cười, “Trên cánh tay thằng bé, có một vết bớt nhạt hình lá cây.”

Dì Lý sửng sốt, “Như thế nào lại là nó?”

“Thằng bé quả nhiên ở trong này sao?” Thẩm Trì giả bộ vui mừng cùng vội vàng đúng mực, “Có thể cho ta gặp thằng bé trước được không?”

Dì Lý do dự liếc mắt nhìn Thẩm Trì một cái, “ —— chính là, đứa bé kia cũng đã bảy tuổi rồi a?” Tiểu tử này nhìn thế nào cũng vẫn còn trẻ như vậy, bộ dạng bất quá mới hai mươi, tại sao lại có con lớn thế.

Thẩm Trì vội vàng gật đầu, “Đúng rồi, là bảy tuổi! Ta khi đó mới mười lăm, mười sáu…”

Dì Lý lúc này mới có chút tin tưởng, gật gật đầu nói: “Đứa bé kia quả thật còn ở đây, chẳng qua —— ”

“Sao vậy?”

“Gặp nó cũng không phải phiền toái gì, ta đây đi gọi, có điều đứa nhỏ này từ bé tính tình đã không tốt rồi.”

“Không sao.” Thẩm Trì thành khẩn nói: “Vốn là lỗi của ta.”

Dì Lý nghĩ thầm, tiểu tử Lưu Mộc này ăn phải vận cứt chó gì, lại có cha ruột tìm tới cửa chứ! Bất quá, tiểu tử này được nhận đi cũng tốt, phải biết rằng, trẻ con càng lớn ăn càng nhiều, Lưu Mộc tính tình cũng không tốt, không phải loại nghe lời, viện trưởng đang ước gì rũ quách nó đi đâu! Người ta đến nhận nuôi trẻ thường thì từ năm tuổi trở lên đều không được ưa thích nữa, càng nhỏ càng dễ bồi dưỡng tình cảm, lên bảy tuổi như này rồi mang về cũng không nhất định nuôi được bên người.

Không bao lâu, dì Lý liền mang theo một bé trai gầy còm nhom về tới đại sảnh.

Đời trước, lúc Thẩm Trì lần đầu tiên gặp Lưu Mộc, y đã gần mười bảy tuổi rồi, tuy còn mang theo vài phần thiếu niên non nớt xanh mơn mởn, nhưng mạt thế vốn là thời đại làm người ta nhanh chóng trưởng thành, thân là dị năng giả cao giai Thiên nhiên hệ, nếu không bàn tới cái tính cách kia, chỉ nhìn diện mạo cũng ít người có thể sánh với y, tuy mạt thế bề ngoài không còn trọng yếu nữa, nhưng Lưu Mộc lớn lên thành cái dạng kia, được xưng là một cái yêu nghiệt… cũng không chút nào quá phận.

Có điều Lưu Mộc hiện tại, vẫn chỉ là thằng bé xanh xao vàng vọt, người mỏng giống như trang giấy, nhét vào trong bộ quần áo có vẻ rộng thùng thình, rõ ràng nói đã hơn bảy tuổi, lại so với trẻ con bảy tuổi bình thường nhỏ gầy rất nhiều, nhìn chỉ có bộ dáng tầm năm sáu tuổi. Một đầu tóc đen dài ngắn hỗn độn, mái tóc thật dài cơ hồ che gần hết khuôn mặt, ngay cả ánh mắt cũng không thể thấy rõ, có lẽ do gầy quá, mà cằm có vẻ cực kỳ nhọn.

Thẩm Trì liếc mắt một cái liền có thể xác định bé trai này chính là Lưu Mộc.

Bởi vì, khóe môi hơi nhếch nụ cười mỉa mai kia, cùng lúc sau trưởng thành giống y đúc.

Tuy rằng lúc này y vẫn là trẻ nhỏ bảy tuổi, nhưng nếu non nớt ngây thơ giống những đứa khác, sao có thể đơn độc sống sót tại mạt thế được?

Dì Lý thấy Lưu Mộc ngơ ngác đứng bất động, giật y một cái: “Đầu gỗ, còn không mau nói chuyện, đây là cha ngươi!” Bà ta chỉ vào Thẩm Trì nói, giọng điệu hơi chút hung ác, chỉ lo Thẩm Trì đổi ý, không cần Lưu Mộc nữa, vậy cô nhi viện của bọn họ còn phải hầu tên này đến khi nào.

Thẩm Trì thấy Lưu Mộc ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm, phía sau mái tóc đen hỗn độn đôi mắt sáng ngời lên, nhưng vẫn không nói lời nào.

“A —— Mộc phải không?” Thẩm Trì cố gắng khiến mình cười nhìn thân thiện chút, có lẽ hắn cũng cảm giác được biểu tình hiện tại của mình thập phần cổ quái.

Lưu Mộc vẫn không nói gì cả, dì Lý có chút xấu hổ giải thích: “Đứa nhỏ này, từ bé không thích nói chuyện tình cảm…” Hơn nữa còn u ám, nhìn mà thấy ghê người.

Bà ta đang nói, Lưu Mộc lại bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến mức có thể được xưng thập phần “thiên chân khả ái, thuần túy ngây thơ”, nho nhỏ kêu: “Ba ba.”

Thẩm Trì cảm thấy cổ họng có điểm ngứa, hắng giọng phát, lại nói một câu, “Có thể để ta cùng y một mình nói chuyện trong chốc lát không?”

Dì Lý gật gật đầu, nhanh chóng nói: “Đương nhiên có thể, ngài cứ việc cùng nó nói, đứa nhỏ này trừ không thích nói chuyện, còn lại là một đứa bé thực nghe lời!” Nàng cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ Lưu Mộc, nháy mắt liền quên trước đó chính mình từng nói tính tình đứa nhỏ này không tốt.

“Ý ta là, ta có thể dẫn y ra ngoài đi chơi một chút hay không?” Thẩm Trì nói, “Dì yên tâm, trước giữa trưa ta nhất định mang y trở về, coi như muốn nhận nuôi y, cũng phải trở về làm thủ tục…”

Dì Lý lúc này mới nhăn lại mi, do dự nói: “Này…”

Thẩm Trì vẫn im lặng, đem hơn mười xấp tiền thuận tay lấy từ cửa hàng thời trang cùng nhà siêu thị kia nhét vào tay dì Lý.

Dì Lý trộm nhìn xung quanh một chút, nhanh chóng đút toàn bộ vào túi quần, chắc như đinh đóng cột nói: “Cứ đi đi! Trước năm giờ chiều nay trở về là được, ta sẽ giúp ngài nói một tiếng với viện trưởng!”

Thẩm Trì cười, thành công nắm tay Lưu Mộc dắt ra ngoài.

“A, chờ một chút.” Thẩm Trì dừng lại cước bộ, Lưu Mộc cầm tay hắn nháy mắt căng thẳng.

Thẩm Trì nhất thời có chút đau lòng, thở dài, chỉ từ ba lô lấy ra một áo lông, khoác lên người Lưu Mộc đang phong phanh kia, bởi vóc người y rất nhỏ gầy, rõ ràng Thẩm Trì đã lấy cỡ bé nhất, y mặc vào vẫn rộng thùng thình.

“Đừng sợ, ta sẽ không vứt bỏ ngươi.” Thẩm Trì nhìn thẳng vào mắt Lưu Mộc, nghiêm túc nói, “Từ hôm nay trở đi, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ngươi.”

Lưu Mộc bình tĩnh nhìn lại hắn, lâu sau mới mở miệng, “Có thật không?” Thanh âm non nớt.

Thấy hoài nghi trong mắt y, Thẩm Mộc gật đầu, “Từ hôm nay trở đi, ngươi kêu Thẩm Lưu Mộc, là con trai ta, tên Thẩm Lưu Mộc.”

Đời trước, người duy nhất không vứt bỏ hắn chính là y, như vậy đời này, hắn cũng sẽ không rời bỏ y, cho dù thế nào, cũng sẽ bảo hộ y chu toàn, ngoại trừ người đang đứng trước mắt này, Thẩm Trì rốt cuộc không thể tín nhiệm được ai nữa, chỉ có một mình y đã nhiều lần đánh cược tính mạng bản thân bởi vì cứu hắn, cả đời này, hắn nguyện ý cùng y sống nương tựa vào nhau.

Sau đó, Thẩm Trì liền mang Thẩm Lưu Mộc ngồi trên máy bay nhanh chóng đi Thượng Hải, cơ hồ là thần không biết quỷ không hay, Thẩm Trì từ trên người một đôi cha con trộm tới vé máy bay này.

Thẩm Lưu Mộc trợn tròn mắt, chứng kiến Thẩm Trì trộm vé xong, lại như thế nào tao nhã bình tĩnh dắt tay y lên máy bay, mà đôi cha con kia vẫn còn đang không hiểu mô tê gì mà lục khắp túi áo túi quần trên người, họ chỉ nghĩ là đã làm rơi vé, nên cùng đi tìm thôi, mà trong lúc đó, Thẩm Trì đã mang theo Thẩm Lưu Mộc an vị trong máy bay rồi.

Chỉ cần ngây ngốc tại mạt thế vài năm, loại chuyện này làm ra đúng là chẳng có nửa phần áy náy nào cả, trên thực tế Thẩm Trì cũng trộm mà thở phào, trong phòng đợi chỉ có một đôi cha con này thôi, địa điểm đến của họ là Thượng Hải, như vậy hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bay đi Thượng Hải thôi. Hắn biết, ngay lúc này cần cách Bắc Kinh càng xa càng tốt.

Sau khi mạt thế giáng lâm, Bắc Kinh là nơi mà mọi người điên cuồng muốn chen vào, bởi nơi đó có lượng lớn lương thực dự trữ, lại là trung tâm chính trị quốc gia, có quân đội bảo vệ xung quanh, không còn nghi ngời gì nữa, đó cũng là địa phương an toàn nhất, có năng lực chắc chắn sẽ không bị chết đói.

Thái Nguyên cách Bắc Kinh không xa*, đến lúc đó, nơi này chắc chắn sẽ bị cuốn vào dòng lốc xoáy, mỗi người đều muốn đến Bắc Kinh, mà thành phố Bắc Kinh cũng chỉ lớn có như vậy, cho nên dọc đường đi, trình độ gian nan nguy hiểm phải vượt trên cả tưởng tượng. Ngược lại cách Bắc Kinh càng xa càng đỡ hơn nhiều, cao thủ tương đối thưa thớt, người có thực lực, đã từ sớm liền đến Bắc Kinh rồi.

*: Cực kì gần luôn ý, Bắc Kinh thuộc tỉnh Hà Bắc, còn Thái Nguyên thuộc tỉnh Sơn Tây, hai tỉnh này kề ngay nhau.

Thẩm Trì có tự tin có thể ở bất cứ nơi nào cũng sống sót được, hắn đã thích ứng với hoàn cảnh mạt thế, hắn biết nên làm như nào để sinh sống, mà thời điểm này, cách những người nào đó càng xa một chút, mới càng an toàn. Hắn không hề nôn nóng, một chút cũng không, muốn báo thù, ngày còn dài lắm, hắn có đầy đủ kiên nhẫn cùng nghị lực.

Rồi sẽ có một ngày, hắn quay lại Bắc Kinh, nhưng tốt nhất vẫn cần đợi thêm vài năm nữa, chờ tình thế ổn định lại, chờ vòng luẩn quẩn các thế lực tại Bắc Kinh đại khái phân chia xong, lúc mà bọn họ giữ được thế cân bằng.

“Ngươi ——” ngồi trên máy bay, Thẩm Lưu Mộc mới mở miệng.

Thẩm Trì mỉm cười nhìn về phía y, “Phải gọi ba ba.”

Thẩm Lưu Mộc mím môi, trầm mặc.

Nữ tiếp viên hàng không đi tới, lễ phép hỏi muốn dùng đồ gì, Thẩm Lưu Mộc có chút hoảng sợ, đem mái tóc đen dài che cả ánh mắt, y thực sự sợ bọn họ bị phát hiện, có thể hay không bị ném từ trên máy bay xuống.

Y bắt đầu hoài nghi có phải mình đã làm ra một quyết định sai lầm rồi không, bởi vì người ngồi bên cạnh này, nhìn qua thực nguy hiểm…

“Cho ta một ly nước chanh, cho thằng bé một ly sữa, cám ơn.” Thẩm Trì lễ phép đáp lại, dung mạo tuấn mỹ trẻ trung có lực sát thương rất lớn, làm vị nữ tiếp viên kia nhất thời đỏ mặt, phục vụ bọn hắn thập phần tỉ mỉ.

Đưa cốc sữa cho Thẩm Lưu Mộc xong, còn thân thiện đối y nói: “Cậu bé, uống hết còn có thêm nữa nha.”

Thẩm Lưu Mộc hoàn toàn im lặng.

Chờ vị tiếp viên kia đi lên mấy hàng ghế xa phía trước, “Ta biết ngươi không phải ba ba của ta.” Y bỗng nhiên thấp giọng mở miệng nói.

Thẩm Trì kinh ngạc, hắn nhìn về phía Thẩm Lưu Mộc.

“Ta không phải lớn lên ở cô nhi viện, năm bốn tuổi ta là bị ném tới cô nhi viện.” Thanh âm Thẩm Lưu Mộc áp lực.

Chuyện này giờ Thẩm Trì mới biết, có điều chẳng sao cả, cũng không ảnh hưởng đến điều gì.

“Ta nhớ được cha ruột ta, hắn bị mẹ ta lấy dao cắt thành rất nhiều khúc, máu chảy đầy đất…”

Ặc, một đứa bé đã hơn bảy tuổi nhưng nhìn qua chỉ như tầm năm sáu tuổi lại nhạt nhẽo nói ra những lời như vậy, thật sự đem đến cảm giác có chút âm trầm.

“Cho nên, ngươi muốn bắt ta làm cái gì? Ta vừa không nghe lời, cũng không làm việc, thêm nữa tính tình rất xấu,” y dừng một chút, xắn lên ống tay áo lộ ra cánh tay gầy guộc, da tay trẻ nhỏ đáng ra phải mềm mại nhẵn mịn thì y lại hoàn toàn không, làn da có chút thô ráp, thậm chí trên đoạn tay ngắn ngủn này, có vài vết sẹo ngang dọc tứ tung, “Xem, bộ dạng ta không tốt còn gầy thế này, coi như bán đi cũng chẳng được bao nhiêu tiền.”

Nhìn Thẩm Lưu Mộc trên mặt còn thật sự vương lên vài phần không yên lòng, Thẩm Trì thở dài, tận lực khiến thanh âm ôn hòa chút, “Đầu tiên, ta cũng không cần phải lừa gạt ngươi.”

Thẩm Lưu Mộc kinh ngạc.

“Lưu Mộc, mặc kệ trước kia ngươi có như thế nào, mặc kệ ba ba mụ mụ ngươi là ai, từ hôm nay trở đi, ngươi coi như là con trai ta có được không? Ta sẽ chăm sóc ngươi.”

Thẩm Lưu Mộc nhìn về phía người nam nhân xinh đẹp mày dài trước mặt, đôi mắt sáng ngời ôn nhuận, nhìn sao mà đẹp như vậy ôn nhu như vậy, tim không biết thế nào lại bất giác rộn ràng, y khó hiểu: “Tại sao chọn ta?”

“Bởi vì ngươi là Lưu Mộc a!” Thẩm Trì cười, sờ sờ đầu y, “Đừng nghĩ nhiều thế, ta mang ngươi đi Thượng Hải chơi vui vẻ được không?”

Lúc đến Thượng Hải, đã là mười giờ bốn mươi, đại khái cho dù là chơi, cũng chỉ có thể chơi được chưa đến một giờ.

Coi như lưu lại một chút ký ức vui vẻ cuối cùng cho Lưu Mộc đi.

Thẩm Trì dùng số tiền giấy cuối cùng trên người mua hai vé vào cửa, Thẩm Lưu Mộc dù sao vẫn còn là trẻ con, đến nơi kiểu này rất nhanh liền quên béng mất hoài nghi lúc trước, có điều Thẩm Trì vẫn có thể thấy được đáy mắt y còn duy trì phòng bị.

Thật là một đứa bé thông minh! Y vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Như vậy mới là Lưu Mộc tương lai có thể khiến lão đại khắp nơi phải nhường vài phần mặt mũi a! Ở địa phương như cô nhi viện kia, y lại có thể mới từng này tuổi sống sót tại mạt thế, còn đạt được thành công như vậy, chỉ có thể nói, nhóm “đồng bọn” ngày xưa của Thẩm Trì, không đủ xách dép cho y.

“Muốn không?” Thẩm Trì chỉ vào con gấu teddy cao tầm nửa người treo trên tường.

Thẩm Lưu Mộc do dự liếc mắt nhìn hắn một cái, mới gật gật đầu.

Thẩm Trì mỉm cười, để chủ hàng lấy đến súng hơi, bắn đổi đồ chơi, nếu là hắn thật lâu trước kia, chỉ sợ ngay cả con thú nhồi bông bé nhất kia cũng không lấy được, nhưng giờ đây hắn là Đường Môn, Thục trung Đường Môn, hộp ngàn cơ của hắn không phát nào trượt cả, ám khí hắn phóng ra xảo quyệt tuyệt không bỏ sót, huống chi đây chỉ là loại trò chơi bắn súng đơn giản như vậy.

Đem gấu teddy nhét vào lòng Thẩm Lưu Mộc, “Cầm!”

Thẩm Lưu Mộc ôm thật chặt lấy con gấu cao gần bằng y, ánh mắt nhìn Thẩm Trì thoáng thân cận hơn một chút.

Thẩm Trì đang cười nhìn y, thì không trung chợt tối sầm! Nét tươi cười của hắn nhất thời ngưng đọng trên khuôn mặt.

Nhìn thoáng qua đồng hồ, đúng mười hai giờ, đến rồi!

Giây lát, tuyết lớn như lông ngỗng lả tả rơi, liền nghe thấy nhóm người bên cạnh kinh hỉ kêu lên: “… Nha, tuyết rơi rồi!”

“Thượng Hải thật nhiều năm qua không thấy tuyết rơi nha…”

“Oa nga, tuyết lớn như vậy…”

“Mụ mụ, mụ mụ, tuyết rơi, tuyết rơi…”

“…”

Đều là những thanh âm vui mừng.

Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn bầu trời gần như bao phủ bởi mây đen, thần sắc bình tĩnh mà bi ai.

Hiện tại bọn họ còn không biết, sau nháy mắt, chính là địa ngục mở ra.

Thẩm Trì ôm lấy Thẩm Lưu Mộc, cực kỳ nhanh chóng chạy trốn hướng rạp chiếu phim tầng ngầm cách đó không xa, bỏ lại toàn bộ tiếng thét chói tai hoảng sợ cùng cước bộ lung tung, bước chạy của hắn vừa ổn định lại vừa nhanh, Thẩm Lưu Mộc bị hắn ôm vào lòng ngực không cách nào hình dung được loại tốc độ này, y chỉ cảm thấy được nhanh đến mức không tưởng tượng nổi, ôm ấp ấm áp rộng lớn của người này, khiến y an tâm.

Y rúc vào trong áo khoác lông mới tinh này, ôm chặt cần cổ người nam nhân kia, không bao giờ… muốn buông ra nữa.

Mũi chân xoay tròn tránh thoát một khối mưa đá lớn, Thẩm Trì đã có thể thấy máu tươi bắt đầu lan tràn trên mặt đất.

Hắn biết, chỉ cần qua vài phút nữa thôi, những người này sẽ lại từ dưới đất đứng lên, có điều khi đó, bọn họ đã không còn là con người nữa, mà là tang thi.

Tại công viên vui chơi này, một phút trước vẫn còn vui sướng hân hoan, giờ đây, lại trở thành địa ngục nhân gian.

Rạp chiếu phim ngầm hoàn toàn trống trơn. Thẩm Trì từ sớm liền để ý thấy trước cửa rạp treo biển tạm đóng cửa, liền chọn tốt chỗ này rồi, mới mang theo Thẩm Lưu Mộc tại phụ cận chơi bời.

Tâm lý mọi người luôn kỳ quái, rõ ràng phát sinh tai nạn, khi nhìn thấy tấm biển như vậy vẫn theo bản năng lựa chọn địa phương khác, gần nơi này có không ít công trình kiến trúc có thể tránh né, không chỉ có mỗi chỗ này, nên nhất thời rạp chiếu phim không có người nào.

Thẩm Trì chọn phòng chiếu bé nhất, đem cửa lớn dày nặng đóng lại, dùng dây xích sắt vừa thuận tay túm được quấn mấy vòng liền, mới cài lên chốt cửa, hắn thử đẩy, khe cửa ngay cả bàn tay cũng không thò ra được thì mới yên lòng.

Gian chiếu phim này bởi vì khá nhỏ, nên chỉ có một cửa lớn như vậy thôi, cũng không có lối thoát khác, chứng tỏ bọn hắn hiện giờ tạm thời an toàn.

Lúc này, Thẩm Trì cần một không gian không bị người quấy nhiễu để dành cho Thẩm Lưu Mộc.

Đưa tay sờ sờ trán đứa nhỏ trong lòng, quả nhiên, y phát sốt.

Tại ngày này, đồng thời cũng là ngày mạt thế giáng lâm, một số người sẽ bắt đầu thức tỉnh, Thẩm Trì đoán Thẩm Lưu Mộc tư chất cao như vậy, hẳn là nằm trong nhóm người thức tỉnh sớm nhất kia, kết quả, hắn đoán đúng.

“… Không cần… Đi…” Lúc buông ra Thẩm Lưu Mộc, y sống chết túm lấy quần áo Thẩm Trì không chịu buông, Thẩm Trì sắc mặt nhu hòa, cầm lại tay y nói, “Ta ở trong này, ta ở trong này cùng ngươi.”

Trong bóng tối, Thẩm Trì ôm thật chặt Thẩm Lưu Mộc, cảm giác thân thể đứa bé trong lòng nóng bỏng, mồ hôi nhanh chóng toát ra ướt hết đầu.

Có điều hắn biết, Thẩm Lưu Mộc sẽ vượt qua được, y luôn luôn là một đứa trẻ kiên cường, kể cả khi chỉ có một mình, y đều có thể sống sót qua thời khắc gian nan nhất, nữa là hiện tại, y còn có hắn.

Tại mạt thế, có một người để cùng sống nương tựa vào nhau, đã được coi là một loại hạnh phúc.

Lưu Mộc, đời này, ta chỉ có ngươi.

=== ====== =========

Suy nghĩ của tác giả: truyện tồn còn vài chương… =_= vẫn là truyện mới tốt hơn, không cần suy nghĩ nhiều…

Cám ơn Trời đổ mưa không có cột thu lôi, truyện này ngươi là người đầu tiên ném lôi oa, yêu ngươi,╭(╯3╰)╮

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.