Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 14: Chương 14: Biểu diễn đêm Trung Thu




Cuộc sống trung học so với Trầm Thiệu tưởng tượng đơn giản hơn rất nhiều, hình tượng các bạn học trong lớp so với cậu tưởng tượng hàng ngày chúi mũi học hành cũng khác biệt. Vì bạn học không chỉ có thành tích tốt, còn có rất nhiều sở trường khác. Gì mà múa ba lê, đàn piano, tỳ bà, đàn cổ, hội họa vân vân đều có trong lớp, hoàn toàn nhìn không hết. Làm Trầm Thiệu khiếp sợ chính là một nữ sinh thoạt nhìn xinh đẹp yếu đuối, cư nhiên lại là quán quân cuộc thi võ thuật thanh thiếu niên toàn quốc năm vừa rồi.

Tục ngữ nói, nhìn người không thể nhìn tướng mại, lực lượng lớp bọn họ rất mạnh đã được xác minh.

Sau khai giảng không lâu bọn họ liền đón chào hội diễn văn nghệ Trung Thu, thấy nhân tài trong lớp đông đúc, cũng không lo không có tiết mục, lo nhất chính là làm sao để sắp xếp tiết mục thật tốt, để tiết mục qua được vòng sơ tuyển, sau đó thuân lợi tỏa sáng chói lòa tại hội diễn Trung Thu.

Vì toàn bộ thời gian cho hội diễn văn nghệ chỉ có hơn hai tiếng, toàn trường ba khối tổng cộng gần năm mươi lớp, mà trường học còn mời vài nghệ sĩ biểu diển cho chương trình sinh động, nên những tiết mục được chính thức biểu diễn trên sân khấu thập phần hữu hạn.

Học sinh lớp mười lăm mở hội nghị bàn bạc rất lâu, cuối cùng quyết định nhóm nhạc khí của lớp sẽ đệm đàn, nữ sinh đã được đào tạo chuyên nghiệp hát chính, sau đó chọn thêm vài nam sinh nữ sinh múa minh họa, cuối cùng sẽ là một đoạn múa kiếm.

Ban đầu tưởng êm xuôi, bất quá làm sao đem tất cả nguyên tố hòa làm một, đã làm mọi người mất rất nhiều tinh lực, thậm chí Trầm Thiệu còn thấy vài nữ sinh trong lớp tham khảo thêm không ít vũ khúc và trang phục của các triều đại, làm tìm kiếm rất nhiều tài liệu biên đạo múa, chuyện này đã làm còn phải làm nghiêm túc làm cho thật đẹp, khiến Trầm Thiệu cảm thấy mình quả thực non kém! Nên đến cuối cùng, cậu – không có nhiều tế bào nghệ thuật cho mấy, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của nhóm, không tùy tiện phát biểu ý kiến mang tính xây dựng gì hết.

Tuy Trầm Thiệu đàn piano cũng không tệ, nhưng trong lớp còn có mấy bạn học đàn giỏi hơn cậu, nên về mặt này không cần cậu phát huy, cuối cùng cậu bắt vai thiếu niên thư sinh – khi nhân vật chính Lục Tiếu Ngữ múa kiếm – sẽ đứng bên cạnh múa bút vẩy mực.

Lục Tiếu Ngữ chính là vị hiệp nữ thâm tàng bất lộ kia, nhân vật của Trầm Thiệu là nam tử ôn hòa hỗ trợ nữ hiệp múa kiếm tạo khí thế oa hùng, loại sắp đặt này thập phần có tâm ý, cũng thập phần khảo nghiệm năng lực của mọi người.

Qua vài lần diễn tập, tiết mục của lớp mười lăm quả nhiên thành công tiến vào danh sách biểu diễn, trên đầu ủy viên văn nghệ Lưu Song mang tóc giả búi cao lên, trên người mặc hoa phục đời nhà Đường, nhìn bạn học mặc cổ trang, nắm tay lại đập xuống bàn thập phần có khí thế: “Tiết mục đêm nay là buổi biểu diễn chính thức trước mặt toàn trường, không được phá bỏ thanh danh của chúng ta.” Nói xong, cô nhìn về phía Chu Trạch Vũ đang thất thần trong góc, “Chu Trạch Vũ, lúc cậu đánh trống khí thế phải mạnh mẽ, nếu không lúc Lục Tiếu Ngữ lên sân khấu sẽ không tạo đủ cảm giác hoàn cảnh, biết không?”

“Biết!” Chu Trạch Vũ bất giác thẳng lưng, sau đó lau lau trán, nhẹ giọng nói với Trầm Thiệu mang tóc giả đầu đội ngọc quan: “Nhóm nữ sinh lớp chúng ta sao mỗi người càng “dũng mãnh” hơn người kia? Nhóm nam sinh chúng ta làm sao sống yên được chứ?”

Trầm Thiệu chỉnh chỉnh ống tay áo rộng lớn, khẽ nói: “Chưa nghe câu này sao?”

“Câu gì?”Chu Trạch Vũ khó hiểu.

“Phụ nữ có thể nâng nửa bầu trời, không có các cô ấy, nửa bầu trời còn lại sẽ đè chết cậu.”

“Bạn à, cậu có còn yêu thương anh em không?”

“Trước mặt phụ nữ, tất cả anh em đều là hổ giấy.” (hổ giấy: có tiếng không có miếng)

Chu Trạch Vũ: “...” Tên nam sinh ngượng ngùng ôn hòa học giỏi đi đâu mất rồi, người anh em của y không có khả năng không biết xấu hổ như vậy.

“Đại Vũ, tôi thấy Trầm Thiệu nói rất đúng, nữ sinh trong lớp đương nhiên càng lợi hại càng tốt a.” Lương Thành cũng mặc đồ cổ trang nhào đến, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Lưu Song biên đạo thật lợi hại, giống như dân chuyên nghiệp vậy.”

Chu Trạch Vũ:...

Tam Trung Phù Dung là trường nổi tiếng cả tỉnh, luôn coi trọng phát triển toàn diện, nên sân khấu hội diễn văn nghệ được dựng thập phần xinh đẹp, âm thanh ánh sáng đều mời dân chuyên nghiệp, người dẫn chương trình cũng là học sinh trường kỹ năng và của đài truyền hình đảm nhiệm. Trừ giáo viên học sinh trong trường, còn có lãnh đạo các ngành, phóng viên truyền thông đều đến xem biểu diễn, trường học muốn không coi trọng cũng không được.

Sau khi một tiểu phẩm hài đối đáp kết thúc, người dẫn chương trình giữa tiếng cười vui của khán giả bước ra sân khấu, hai vị MC đọc xong lời dẫn, cất cao giọng nói, “Mời mọi người thưởng thức tiết mục của lớp mười lăm “Thịnh thế“.”

“Thầy Trương, đây là tiết mục của lớp thầy,“ ông thầy ngồi bên cạnh Trương Gia Hòa thấp giọng nói, “Tiết mục đơn năm nay, khối lớp mười chỉ được hai tiết mục, học sinh lớp thầy thật sự đa tài đa nghệ a.”

“Đâu có đâu có, đều là mấy đứa con nít nghịch ngợm chút thôi.” Trương Gia Hòa cười cười, sau khi nghe tiếng sáo du dương phát ra trên sân khấu, liền nghiêm túc xem, tuy ngoài mặt ông rất bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng vẫn rất kiêu ngạo, dù sao học sinh lớp mình cũng không chịu thua kém, ông là chủ nhiệm lớp cũng được thơm lây.

Tiếng sáo, tiếng đàn cổ, tiếng dương cầm, tỳ bà cùng hòa vào nhau, một chút cũng không làm người ta thấy không hợp, ngược lại mang đến cảm giác tuyệt đẹp hoa lệ, nhất là khi nữ tử mặc trang phục đời Đường bắt đầu thanh thoát múa, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Đột nhiên ánh sáng mờ dần, tiếng nhạc cũng dừng lại, lúc khán giả đang ngây người, đột nhiên tiếng trống vang lên, giống như đánh vào lòng người, cũng bất giác phấn chấn cùng tiếng trống.

Sương mờ dần tỏa ra trên sân khấu, một nữ tử mặc áo bào trắng múa kiếm giữa làn khói trắng, tiếng tỳ bà cùng tiếng đàn cổ vang lên, lại mang theo chút ít trang nghiêm.

Dần dần, tiếng sáo trầm bổng hòa nhịp, ánh sáng đột nhiên chiếu rọi góc tối, một thiếu niên mặc hoa phục đứng trước bàn, trong tay cầm chiếc bút lông chấm chấm mực.

“Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu linh. Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.” Cậu vừa đọc “Hiệp khách hành” vừa múa bút vẩy mực lên trang giấy trắng, giống như cậu vốn là tài tử thời Thịnh Đường, mà người bên dưới bất quá chỉ là quần chúng khác không gian mà thôi.

Thiếu nữ múc kiếm, thiếu niên múa bút, âm nhạc mê ly, tiếng hát thanh thoát, làm cả tiết mục như tái hiện nữ tử tài hoa, nam tử văn chương cùng sự phồn hoa thời Thịnh Đường.

“Hiệu trưởng Triệu, học sinh Tam Trung của ngài thật sự là ngọa hổ tàng long, văn võ song toàn a,“ một vị nổi tiếng trong giới văn học xem xong tiết mục biểu diễn, cảm khái với vị hiệu trưởng Tam Trung ngồi bên cạnh, “Tiết mục này rất hay, phi thường hay.”

“Ngài quá khen, tôi thấy bọn chúng biểu diễn vẫn còn non nớt lắm.” Hiệu trưởng cười sáng lạn, ông đã sớm thấy phóng viên truyền thông chụp ảnh sân khấu không ngừng, “Bất quá ngài đối với người thiếu niên lại đặc biệt khoan dung, nên mới thấy học biểu diễn không tồi mà thôi.”

“Không không, những đứa trẻ kia thật sự rất lợi hại.” Vị ngôi sao văn học lắc đầu nói, “Phương châm dạy học của các ngài rất tốt, những đứa trẻ dưới hình thức giáo dục này bồi dưỡng ra thật sự đúng yêu cầu của xã hội chúng ta, đây mới là điều đáng quý.”

Sự khoa trương trong câu nói cũng rất nặng, phóng viên bên cạnh vội ghi nhớ những lời kia, không quản thế nào, ngày mài chắc chắn có bài để trình.

Trương Gia Hòa ngồi phía sau lúc này cũng tâm hoa nộ phóng, ông dự cảm buổi biểu dẫn đêm nay của bọn họ sẽ thu hút sự chú ý của ngoại giới, hơn nữa còn là chú ý trực tiếp, đây đối với chủ nhiệm lớp là ông mà nói, tuyệt đối là một chuyện vô cùng tốt.

Các vị giáo viên ngồi bên cạnh nhìn Trương Gia Hòa ghen tị, đều là chủ nhiệm khối lớp mười, sao y lại gặp được một đám học sinh tài hoa. Lúc phân ban, là máy tính phân ngẫu nhiên, vận khí của Trương Gia Hòa cũng quá tốt, như thế nào lại gom hết học sinh có thành tích tốt có sở trường đi hết?

Học sinh lớp mười lăm diễn xong trở vào hậu trường, trên mặt cả đám đều là hưng phấn và khẩn trương, cuối cùng tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cùng bật cười.

Chu Trạch Vũ lắc lắc tay mình, sau đó nói với Trầm Thiệu: “Tôi căng thẳng đến mức tay cũng đổi mồ hôi, bạn à, vậy mà cậu có thể trước ánh nhìn chằm chằm của nhiều người như vậy, đọc thơ hữu ý hữu tình, còn thong thả viết chữ, tôi thật sự phục cậu đấy.”

Trầm Thiệu còn chưa mở miệng được, Lưu Song bên cạnh đã nói: “Đúng, Trầm Thiệu, biểu hiện của cậu hôm nay rất tốt.” Có Lục Tiếu Ngữ múa kiếm bên cạnh, mà cậu ta cũng không bị cướp mất sự nổi bật, đây là nhờ phẩm chất mị lực, “Đúng rồi, bài thơ cậu viết trên sân khấu đâu rồi?”

“Bị ai lấy rồi.” Trầm Thiệu tháo khăn trùm đầu xuống, không để ý nói, “Dù sao cũng không có gì đặc biệt, người khác muốn lấy thì cứ lấy.”

Lưu Song nghe vậy không nói gì, nhìn khắp xung quanh, không thấy được ai cầm trong tay tờ giấy Trầm Thiệu viết, đành thất vọng thu hồi tầm mắt.

Đêm hội diễn văn nghệ sau khi kết thúc, học sinh lớp mười lăm cũng không ngờ được tiết mục của bọn họ được lên sóng truyền hình của tỉnh vào hôm sau, trong tin thời sự giữa trưa, khen ngợi khả năng dàn dựng tiết mục, còn đề cao tầm quan trọng tính chất giáo dục.

Vì họ đều là học sinh lớp chuyên của Tam Trung, tiết mục xuất sắc của họ càng có tính đại biểu. Bọn họ khiến người ta nhìn thấy học sinh có thành tích xuất sắc không phải mỗi ngày đều dán mắt đọc sách giống như mọt sách, có sở trường, có sở thích không có nghĩa là học không tốt.

Cho nên, tiết mục xuất sắc của họ trở thành một ngòi nổ, khiến các ngành xã hội nổ ra không ít cuộc thảo luận và tranh luận về việc ứng thí giáo dục và tố chất giáo dục, trên báo chí tạp chí cũng sôi nổi đăng lên những bài viết liên quan, khiến thập phần náo nhiệt.

Giáo dục là trụ cột quốc gia, hơn nữa mấy năm gần đây có không ít giáo sư hạ thấp giáo dục trong nước đề cao giáo dục nước ngoài, cho nên tiết mục của lớp mười lăm vừa ra mắt, liền bị một số người cho rằng đó là biểu hiện của nhóm giáo sư kiểu mẫu. Chọc tức một nhóm người nói không lựa lời, nói rằng nhóm học sinh Tam Trung biểu diễn chỉ có bề ngoài rực rỡ, thực tế không có hồn, không giống như học sinh nước ngoài biểu diễn sinh động hoạt bát vân vân.

“Dưới ngòi bút của những người này, tiết mục xuất sắc của học sinh trong nước chúng ta gọi là không có hồn, tiết mục hồn nhiên trong sáng thì nói xã hội không quan tâm đến giáo dục năng khiếu của học sinh, sao cái gì cũng đều là chúng ta sai?” Trương Gia Hòa đọc báo xong, tức giận đập tờ báo xuống bàn, “Những người này là giáo sư nổi tiếng gì chứ, là tên vô ơn rõ ràng ăn cháo đá bát quên nguồn quên gốc.”

“Thì không phải là tên vô ơn sao?” Một thầy giáo bên cạnh nói, “Thật không biết những người nghĩ gì, nếu thật quan tâm đến giáo dục, nên làm gì đó đi, mỗi ngày khua môi múa mép trên báo chí thì có ích gì?”

“Suốt ngày đất nước giàu đất nước đẹp, giống mấy người tự bôi tro trét trấu lên mặt.” Một giáo viên khác tiếp chuyện, “Nếu để tôi nói, người nhặt rác ven đường còn cao quý hơn họ, ít ra người ta còn đẩy mạnh việc tận dụng tái chế đồ bỏ đi, còn bọn họ chỉ có thể là người chế tạo đồ bỏ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.