Trong Lòng Còn Vương

Chương 1: Chương 1




Thành phố Violet Phoenix*, 11:50 pm.

Khách sạn GrW.

Trong căn phòng V.I.P trên tầng tám mươi cao ngất, những vệt máu đỏ sậm màu nổi bật trên chiếc thảm lông dê trắng ngà. Xác chết của khoảng năm, sáu tên đàn ông nằm la liệt dưới sàn với những lỗ đạn trên đầu, trước ngực và những cánh tay cùng cẳng chân bị bẻ cong theo một mức độ vặn vẹo không mấy bình thường. Có hai tên còn sống. Chúng bị đánh bầm dập, mặt sưng phù, tay bị còng vào chân giường. Ánh mắt sợ sệt cùng nhìn về một hướng.

Một cô gái. Cao, mái tóc nhuộm màu đỏ rượu vang, chiếc sơ mi trắng – mắt thường có thể nhìn thấy là size vừa, nhưng có lẽ vẫn hơi rộng so với người của cô, chiếc quần tây màu đen, sắc đen không đậm đặc bằng một phần đôi mắt của cô ta, đứng đó với cây súng trong tay chĩa thẳng vào bọn chúng.

Cô ta nói ngôn ngữ Ryane, bằng giọng nói mang hương vị phương Đông.

“Một trong hai người, ai sẽ nói cho tôi biết chủ mưu của việc này nhỉ?”

“...”

Không ai lên tiếng.

“Tôi là một kẻ không có tính nhẫn nại. Và thời gian thì đang trôi đấy.”

Cô ta nở một nụ cười duyên dáng.

Và trong khi bọn chúng vận còn đang tiếp tục chần chừ nhìn nhau, tuyệt vọng dùng sự im lặng đùn đẩy trách nhiệm cho đối phương, nụ cười duyên dáng treo trên gương mặt xinh đẹp của cô gái chợt cong lên đầy rạng rỡ, kèm theo một tiếng súng nổ âm vang khắp cả căn phòng.

Tên còn sống duy nhất run sợ nhìn đồng bọn của mình ngã xuống với một lỗ đạn giữa trán trong khi hai mắt vẫn mở trừng trừng. Máu văng ra theo tiếng súng nổ, bắn lên khắp người hắn. Hắn sợ hãi ngẩng đầu nhìn cô gái đang bình thản chĩa súng vào hắn, cách chỗ cô ta đứng không xa là những xác chết nằm giữa những vũng máu đã dần khô đi. Sắc mặt hắn trắng bệch, hai hàm răng đánh lập cập vào nhau, tiếng động không lớn, nhưng khi vang lên trong một căn phòng yên lặng như thế này thì lại trở nên đặc biệt rõ ràng.

Cô gái thong dong thưởng thức phản ứng của tên đàn ông. Hóa ra là sát thủ nghiệp dư, chỉ mới dọa một chút đã sợ xanh mặt rồi.

“Nếu... Nếu cô bắn... Cô sẽ sẽ... Không biết chủ mưu là ai...”

“Có rất nhiều cách để biết. Tôi chỉ đang cố gắng thể hiện sự nhân từ của mình mà thôi.” Khóe mắt cô gái hiện ra một ý cười trào phúng, “Nhưng xem ra tôi đã phí công rồi.”

Cô ta cong lại ngón tay đang đặt ở cò súng.

Tên đàn ông vội dùng một tay không bị còng ôm chặt lấy đầu và hét lên. “Công tước Kazeilm! Bọn họ nói là Công tước Kazeilm!”

Tiếng súng không hề vang lên như trong dự kiến.

Tên đàn ông mất một lúc để sợ hãi, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, nòng súng đen ngòm vẫn đang chĩa thẳng vào đầu hắn, cả người hắn run rẩy nhích về phía sau, nhưng thật vô vọng, lưng hắn chạm vào chân giường cứng ngắc và lạnh buốt. “Người đó... Người đó không trực tiếp lộ diện, chỉ nói chuyện qua điện thoại với ông chủ của chúng tôi. Nhưng một người trong chúng tôi đã vô tình nghe được cuộc điện thoại... Ông chủ gọi người đó là Công tước Kazeilm...”

“Ông ta đưa ảnh và thuê chúng tôi ám sát Hoàng thái tử và cô, chúng tôi... chúng tôi chỉ làm theo lệnh...”

“Tôi tôi... tôi chỉ biết có như thế thôi...”

Đoàng!

Cơ thể của tên đàn ông ngã dựa vào chân giường, giống hệt người đang nằm bên cạnh hắn, mắt mở trừng trừng và một viên đạn xuyên qua giữa trán. Chi Nghiên đặt súng lên bàn và tháo bao tay ra, nó bị dính máu trong lúc đánh nhau, quẳng đại xuống đất. Cô bỏ tay vào túi quần bên trái và lấy ra một thiết bị thu âm hình dạng chìa khóa.

Cô đưa mắt nhìn tên đàn ông vừa bị bắn – hay là cái xác của hắn, khóe mắt cong lên sâu thẳm. Ánh đèn nhân tạo hắt vào người Chi Nghiên, đôi mắt của cô rất đẹp, nhưng lại không rõ nó có đang cười hay không. Chỉ những kẻ ngu xuẩn mới tin lời của tôi. Thật xin lỗi, lòng nhân từ của tôi không dành cho những kẻ ngu xuẩn.

Hoàng Dĩ Khâm đẩy cửa bước vào phòng, ra hiệu cho những vệ sĩ đi theo đằng sau mình thu dọn hiện trường. Anh tiến lại gần Chi Nghiên, cô mỉm cười, đưa thiết bị thu âm về phía anh.

Hoàng Dĩ Khâm nhìn thoáng qua hai cái xác vẫn còn mở trừng mắt, nhìn nụ cười thản nhiên trên môi của Chi Nghiên, đưa tay cầm lấy thiết bị thu âm. “Cô không thể tìm cách nào bớt làm bẩn sàn hơn được sao?”

Những vệ sĩ đang thu dọn căn phòng và đứng cách bọn họ một khoảng, không thể nghe thấy những gì họ đang nói với nhau.

“Vị hôn thê của anh suýt bị người ta giết, và thứ anh quan tâm chỉ là cái sàn nhà.” Chi Nghiên góp ý một cách chân thành, “Tôi biết là chúng ta chẳng ưa gì nhau đâu, nhưng ở đây vẫn còn nhiều người lắm đấy, cố gắng tỏ ra lo lắng cho vị hôn thê của anh một chút đi, Hoàng thái tử đáng kính.”

Hoàng Dĩ Khâm mỉm cười dịu dàng, “Vị hôn thê của tôi là một cô gái đặc biệt, có thể tay không vừa đánh vừa cướp súng xử lý cả tám tên đàn ông cao to gấp hai lần cô ấy. Nếu tôi đã biết rõ như vậy, vì sao còn phải lo lắng.”

“Nhưng dù sao,“ Đột nhiên anh ta vòng tay qua eo của Chi Nghiên, cúi người thân mật nhỏ giọng với cô, “tiếp tục nhìn cảnh này thì đúng là chẳng có gì hay ho. Trời vẫn còn tối, chúng ta qua phòng khác nghỉ ngơi một chút nhé, vị hôn thê đáng yêu của tôi.”

Chi Nghiên nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ hiền lành, không hề lên tiếng.

“Jonathan, ở đây phiền cậu nhé.” Đi tới gần cửa, Hoàng Dĩ Khâm nói với một người đàn ông tóc vàng.

“Yên tâm.” Người đàn ông nháy mắt.

Hoàng Dĩ Khâm đưa Chi Nghiên tới một căn phòng V.I.P khác ở tầng bảy mươi tám. Vào trong phòng, Chi Nghiên ngay lập tức ngồi phịch xuống sô pha, lười biếng gác hai chân lên bàn.

“Hoàng thái tử, phiền anh kêu trợ lý của anh đem ba lô của tôi xuống đây giùm, lúc nãy anh kéo tôi đi nhanh quá, quên mất.”

Hoàng Dĩ Khâm vừa dùng ánh mắt “không lời nào để nói” nhìn bộ dạng lười nhác của cô vừa đóng cửa lại. Có hai vệ sĩ đứng canh trước cửa và những người ở khác canh ở trên khắp hành lang, từ tầng bảy mươi tám cho tới tầng tám mươi đã được người của Hoàng thái tử bao trọn.

Căn phòng có khả năng cách âm rất tốt. Sau khi gọi điện cho trợ lý xong, Hoàng Dĩ Khâm ngồi xuống chiếc sô pha đối diện với Chi Nghiên, anh lấy thiết bị thu âm cô đưa cho anh ra, im lặng ngắm nghía trước sau một hồi.

“Có vẻ Công tước Kazeilm không được lòng cô cho lắm.”

Đang vọc điện thoại, Chi Nghiên ngẩng đầu nhìn anh.

“Chỉ riêng đối với bảy gia tộc “Thần”, ám sát người thừa kế đã là một tội lỗi không thể tha thứ rồi. Cho dù có thèm muốn ngai vàng tới mức nào, Công tước Kazeilm cũng sẽ không bao giờ làm một chuyện vừa ngu xuẩn vừa lộ liễu như thế này.” Hoàng Dĩ Khâm đung đua thiết bị thu âm trong không khí, “Đây là một lời buộc tội dối trá. Và cô biết điều đó.”

“Chúng ta đều biết điều đó.” Chi Nghiên mỉm cười, sửa lại cho đúng. “Như anh đã nói, Hoàng thái tử đáng kính, thứ mà Công tước Kazeilm thèm muốn chính là ngai vàng mà anh được thừa kế. Tôi ở đây là vì Đức vua muốn đảm bảo rằng nó sẽ không vuột mất khỏi tay anh. Với lời thú nhận trong máy ghi âm này, tôi nghĩ rằng tôi đang làm rất tốt vai trò của mình.”

Đôi mắt màu violet trong trẻo của Hoàng Dĩ Khâm thoáng hiện lên một ý cười không mấy rõ ràng. “Cô cho rằng chỉ với thứ này thì có thể uy hiếp Công tước Kazeilm?”

Trên màn hình điện thoại hiện lên thông báo vừa nhận được một e-mail mới. Chi Nghiên ấn vào biểu tượng hòm thư, nhìn thấy tên của người gửi đến, cô cảm thấy lạ, cô không nhớ dạo gần đây bản thân có vướng phải rắc rối nào.

“Chỉ với cái này? Đương nhiên là không rồi.” Chi Nghiên vừa ấn mở e-mail vừa ngẩng đầu nhìn Hoàng Dĩ Khâm, đôi mắt của cô cong cong, có vẻ như đang rất vui. “Nhưng vị hôn phu của tôi là ai cơ chứ? Hoàng thái tử Lance Grino Wann, chuyện cỏn con này chắc chắn không thể làm khó được anh rồi.”

Chi Nghiên nở một nụ cười duyên dáng, và tiếp tục cúi đầu xem xét nội dung trong e-mail vừa nhận được. Người phụ nữ này luôn luôn quá – tỉnh – táo. Nhìn cô đang chăm chú lướt web, Hoàng Dĩ Khâm đột nhiên cảm thấy đồng tình với Jonathan, anh càng ngày càng tò mò muốn biết, rốt cuộc thì Đức vua – cha của anh đã túm được người phụ nữ này về từ cái xó xỉnh quái dị nào.

Ít phút sau, đồ đạc của Chi Nghiên được chuyển đến. Người đưa đồ tới là Jonathan, lúc Chi Nghiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô chỉ kịp chạm vào ánh mắt của anh ta trong một thoáng. Hoàng Dĩ Khâm đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại, có lẽ bọn họ có chuyện cần bàn với nhau, Chi Nghiên không để ý cho lắm.

Nhưng có một điều cô vô cùng thắc mắc...

“Tại sao đồ của anh cũng ở đây?” Chi Nghiên nghi ngờ nhìn Hoàng Dĩ Khâm vừa trở vào trong phòng.

“Tôi ở đây, nếu đồ của tôi không ở đây thì ở đâu?” Hoàng Dĩ Khâm cũng nghi ngờ hỏi lại.

Nhìn nụ cười ôn hòa trên gương mặt điển trai của Hoàng Dĩ Khâm, Chi Nghiên cảm thấy người đàn ông kia trời sinh vốn nên làm diễn viên, giả ngu cũng có thể thật tới mức độ này. “Người của anh bao trọn cả ba tầng, chẳng lẽ lại thiếu phòng cho Hoàng thái tử của bọn họ à.”

“Vị hôn thê yêu quý của mình suýt nữa đã bị ám sát thành công, và tôi vẫn có thể ung dung bỏ cô ấy lại một mình và qua phòng khác ngủ một giấc thật ngon.” Hoàng Dĩ Khâm vừa cởi áo khoác rồi treo nó lên, vừa không quên đưa nụ cười dịu dàng của mình hướng về phía Chi Nghiên, “Không có kịch bản nào diễn ra như vậy đâu, trừ khi cô muốn công bố cho toàn bộ Hội đồng hoàng gia biết mối quan hệ giả tạo giữa chúng ta. Nhưng theo như tôi thấy, hiện tại cả hai đều chưa có ý định đó.”

Kịch bản không diễn ra như vậy, nhưng cô không thích như vậy! Chi Nghiên – con người đã quen thói tự tung tự tác một mình, không thể chấp nhận được. “Nếu Đức vua biết chuyện này, ông ấy sẽ không đồng ý.”

“Đức vua sẽ biết chuyện này, và ông ấy sẽ đồng ý.”

“Nếu cô đã quên, đó là cha của tôi, tiểu thư Chi Nghiên. Ông ấy biết rõ chúng ta chẳng ưa gì đối phương, không phải sao?”

Hoàng Dĩ Khâm cầm một bộ quần áo và bước vào phòng tắm, trước khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, Chi Nghiên vẫn có thể nhìn thấy nụ cười ôn hòa ngầm mang theo thích thú khi người khác gặp họa của anh ta đang hướng về phía mình.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy nụ cười đẹp đẽ đó chướng mắt vô cùng.

* Violet Phoenix: thực chất tên thành phố được đặt theo tiếng Ryane, nhưng ở trong truyện đã được dịch ra tiếng Anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.