Trong Lòng Còn Vương

Chương 7: Chương 7




Buổi tối.

Đúng hẹn, Chi Nghiên đăng nhập, thấy nick của Lãnh Lạc Dương đang sáng. Mặc dù Lãnh Lạc Dương luôn luôn khinh bỉ ra mặt cái con người mang danh “bạn thân” này từ tận đáy lòng bởi vô vàn lý do, nhưng lại chẳng bao giờ bắt Chi Nghiên phải chờ đợi mình. Thói quen là một sự tồn tại vô cùng đáng sợ.

Chi Nghiên mở ô chat, bắt đầu cuộc nói chuyện: Em trai ⊙﹏⊙ Hôm nay không làm việc à?

Thường thì Chi Nghiên sẽ sử dụng video call, vừa nhanh vừa hiệu suất cao, hơn nữa ngoại trừ lập trình phần mềm, Chi Nghiên thường hay tránh né tối đa những công việc còn lại cần phải gõ chữ, nguyên nhân chủ yếu là cô lười. Tuy nhiên, ở đây không phải địa phận của mình, đâu đâu cũng là tai vách mạch rừng, chuyện này mang tính chất trọng yếu, không thể nói chuyện trực tiếp được, Chi Nghiên đành phải không cam lòng mà gõ chữ.

Đối với xưng hô “em trai” của cô, Lãnh Lạc Dương cố gắng sửa rất nhiều năm, cuối cùng sức cùng lực kiệt, không buồn để ý nữa: Muốn gì nói thẳng.

Chi Nghiên: Nói chuyện với người thông minh thật dễ chịu ~

Nhìn màn hình máy tính, Chi Nghiên dừng lại một chút, sau đó mới gõ tiếp: Mấy năm nay ngoài chúng ta còn ai thăm dò về chuyện kia không?

Sự do dự của Chi Nghiên xảy ra chưa đầy một giây đồng hồ, nhưng Lãnh Lạc Dương đang ở cách cô nửa vòng trái đất vẫn nhận ra được. Năm năm, Lãnh Lạc Dương chưa từng chủ động đề cập chuyện này trước mặt Chi Nghiên. Đây là cấm kị trong lòng của cô. Chi Nghiên luôn tỏ ra bình tĩnh, bởi vì cô không cần bất cứ ai phải thương hại mình, kể cả người thân cận nhất với cô cũng không cần.

Cho nên Lãnh Lạc Dương sẽ không vạch trần cô: Không nghe thấy tin tức gì.

Lãnh Lạc Dương suy nghĩ:... Để xem lại

Lãnh Lạc Dương: Sao?

Chi Nghiên trả lời không đầu không đuôi: Đột nhiên cảm thấy vị hôn phu của mình rất khó lường ╮( ̄、 ̄)╭

Rất may là Lãnh Lạc Dương chẳng còn xa lạ gì với cách nói chuyện của cô, nhanh chóng hiểu vấn đề: Tôi nghĩ là anh ta cũng giống như chúng ta thôi

Lãnh Lạc Dương: Sẽ chú ý

Lãnh Lạc Dương: Chẳng lẽ tới giờ cậu mới biết mình vớ trúng vị hôn phu khó lường (ー””ー)

Chi Nghiên: ⊙﹏⊙

Trước khi đến Ryane, tất cả những gì mà Chi Nghiên biết về Hoàng thái tử Lance Grino Wann đều chỉ dựa vào báo đài và các tư liệu thu thập được. Tóm lược một cách dễ hiểu: Vừa có bề ngoài vừa có đầu óc, nghe đồn là người vô cùng dịu dàng, đa số bức ảnh chụp được đều đúng lúc anh ta mỉm cười, nụ cười bình thản tựa như rót ấm áp vào trong lòng người, không một chút giả tạo nào. Lúc đó, không hiểu là do Hoàng Dĩ Khâm diễn quá xuất sắc, hay là do não của Chi Nghiên bị úng nước mà ngay cả cô cũng cảm thấy anh ta chẳng khác gì bạch mã hoàng tử bước ra từ trong cổ tích.

Ngày đầu tiên đến Ryane, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lance Grino Wann ngoài đời thực. Chi Nghiên bước xuống xe, người đàn ông đứng ngược hướng ánh sáng, thu hút cô từ cái nhìn đầu tiên. Đôi mắt màu violet đặc trưng của người thừa kế ngai vàng ẩn giấu một sự mê hồn kì lạ, mái tóc đen nhánh không được chải chuốt quá cầu kỳ nhưng vẫn gọn gàng, tôn lên gương mặt tựa như được điêu khắc bằng ánh nắng, nụ cười bên khóe miệng nhã nhặn lại bình thản, cung điện to lớn và lộng lẫy sau lưng người đàn ông hay cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh đều không thể cướp đi ánh hào quang của anh ta, mặc dù anh chỉ đứng đó và nhìn cô.

Đẹp trai hơn trong ảnh.

Chi Nghiên nghĩ thế. Và sự thật chứng minh, Lance Grino Wann không chỉ đẹp trai hơn, mà còn có đầu óc hơn cô tưởng tượng. Ở ngoài đời, nụ cười của anh ta thật sự rất ôn hòa, rất khó khăn để nhận ra, đằng sau sự ôn hòa đó là một chiều sâu cô nhìn không thấy đáy.

Lance Grino Wann không phô trương sự ưu tú của bản thân như một vật triển lãm. Anh ta thể hiện năng lực qua cách suy nghĩ và hành động vào những mục đích chính đáng, mỗi một quyết định của anh ta đều đi kèm với lợi ích, ngay cả nụ cười của anh ta cũng là một sự ưu tú, bởi vì anh ta biết phải xây đắp hình tượng như thế nào về một người thừa kế ngai vàng được ủng hộ trong lòng dân chúng, và anh ta sử dụng nó một cách thuần thục. Lance Grino Wann là một hoàng tử. Hơn nữa còn là Hoàng thái tử, vị vua kế tiếp.

Anh ta không phải bạch mã hoàng tử.

Thế nên cuối cùng Chi Nghiên đã hiểu vì sao dã tâm đối với ngôi vua của Công tước Kazeilm hình thành lâu như thế mà vẫn chẳng có hành động cụ thể nào. Có lẽ không phải vì ông ta không hành động, mà đơn giản là đấu không lại Lance Grino Wann.

Người đàn ông này... Chi Nghiên thừa nhận, càng ngày càng cảm thấy anh ta rất không tầm thường.

Hơn nữa, lúc nãy khi không lại nhờ cô giúp đỡ. Chắc chắn là muốn thăm dò cô. Chi Nghiên không ngu, cô biết từ ngày đầu tiên cô đặt chân tới Ryane, cái vị Hoàng thái tử xuất chúng quá độ kia đã ngay lập tức xếp cô vào danh sách cần phải nghi ngờ rồi. Mà thật ra chuyện này cũng không có gì khó hiểu. Nếu như một ngày nọ cha của bạn túm một cô gái chẳng biết chui ra từ cái chốn trời ơi đất hỡi nào về rồi quẳng cho bạn, sau đó hạ lệnh: “Trong vòng một năm, cô ấy sẽ đóng giả làm vị hôn thê của con.” Và không thèm giải thích gì thêm. Đầu bị cửa kẹp mới không nghi ngờ cô ta.

Chi Nghiên: Trong nước dạo này có chuyện gì xảy ra không?

Lãnh Lạc Dương: Không ╮(╯▽╰)╭ Cậu không ở trong nước đúng là có khác ╮(╯▽╰)╭ ╮(╯▽╰)╭

Trong nước không xảy ra chuyện gì, vậy thì tại sao lại bắt cô ba tháng sau phải trở về? Anh ta ăn no rửng mở sao? Hay là thất tình rồi? Muốn lôi đầu cô về trút giận? Chậc chậc, với cái thể loại vừa kiệm lời vừa kiệm tình thương như anh ta thì nếu chuyện này xảy ra thật cũng chẳng có gì phải bất ngờ, Chi Nghiên càng nghĩ càng cảm thấy ba tháng sau không quay về mới là quyết định đúng đắn, nếu không đến lúc đó lại vô cớ bị đày đọa một trận mặc dù lần này toàn bộ lỗi sai không phải do cô mà ra. Ừ, không về. Chi Nghiên còn chưa bao giờ tự nhận lỗi của bản thân chứ đừng nói chi là chịu nhận lỗi thay người khác.

Còn đối với châm biếm của Lãnh Lạc Dương... Ba tháng sau không về đâu có nghĩa là cả đời không về╮(╯▽╰)╭. Cứ để cậu ta đắc ý đi, lúc về tính hết một lần cũng không muộn.

Chi Nghiên chưa kịp trả lời, trong ô chat đã hiện lên một dòng tin nhắn mới từ Lãnh Lạc Dương, vỏn vẹn ba chữ: Còn một chuyện

...

Lần này, đến lượt Chi Nghiên nhận ra Lãnh Lạc Dương đang do dự.

Sắp xếp xong các dữ liệu trong máy, Jonathan ôm laptop đi qua gõ cửa phòng Hoàng Dĩ Khâm.

Hoàng Dĩ Khâm đang xem các văn kiện trợ lý của Đức vua vừa gửi tới, cha phải sang Anh quốc khoảng một tháng, ngày mai sẽ bay, ông muốn anh thay ông xử lý những thứ này.

Jonathan đặt laptop đã mở sẵn lên bàn làm việc của anh.

“Cậu xem lại có gì cần thêm vào hay không, nếu không còn vấn đề thì sáng mai tớ sẽ đăng lên mạng.”

Hoàng Dĩ Khâm viết thêm vài chữ rồi mới buông cây bút máy trong tay xuống. Anh kéo laptop của Jonathan lại gần, bắt đầu xem xét. Vừa xem vừa hỏi.

“Gửi thông tin cho Chi Nghiên chưa?”

“Rồi.”

Jonathan cẩn thận quan sát Hoàng Dĩ Khâm. “Cậu... Định để cô ấy giúp thật à?”

Người kia không hề ngẩng đầu lên, “Ừ.”

“Nếu như cô ấy lợi dụng chuyện này để gây bất lợi cho chúng ta thì sao?” Giống như Hoàng Dĩ Khâm, Jonathan cảm thấy cô gái phương Đông được Đức vua đưa đến Ryane với thân phận hôn thê của Hoàng thái tử là một người rất đáng nghi ngờ. Anh không thể hiện thái độ không chào đón rõ ràng như Mac, không có nghĩa là anh không cảm nhận được sự kì lạ ở Chi Nghiên. Cô gái xinh đẹp đó vốn chính là một cây hoa hồng đầy gai. Có thể cô rất thông minh, biết cách giấu đi gai nhọn của mình, nhưng đó vẫn là gai, và nó vẫn tồn tại ở đó.

Thị trưởng hiện tại là em họ của người đứng đầu gia tộc Tylphann, có chút đầu óc nhưng ánh mắt lại rất thiển cận, lòng tham không đáy, có thể trụ lại vị trí này đến tận bây giờ hoàn toàn đều dựa vào sức ảnh hưởng của cái họ mà ông ta mang. Trong năm năm đương chức, ông ta tham ô công quỹ, chèn ép của dân, làm vô số chuyện trái pháp luật, hơn phân nửa thư tố cáo gửi đến hoàng gia đều lên án ông ta, danh sách những quan chức bị điều tra lần trước không hề đề cập tới Thị trưởng đã khiến rất nhiều người bất mãn, ở trên mạng liên tục xuất hiện vô số chỉ trích, nhưng ngại với gia tộc Typhann, hầu hết đều chỉ là ám chỉ, rất ít người không sợ cường quyền mà thẳng thắng chỉ tên chỉ họ.

Sau một năm nhậm chức, lòng tham của Thị trưởng vẫn chưa được thỏa mãn, ông ta âm thầm thành lập một công ty vật liệu xây dựng, thực chất để nhằm che giấu những giao dịch bất hợp pháp của mình. Hoàng Dĩ Khâm giao cho Suri điều tra công ty này, đoạn thời gian đầu không có gì khó khăn, nhưng khoảng vài ngày trở lại đây thì lại gặp trục trặc. Bọn họ nghi ngờ một số trong những giao dịch bất hợp pháp của Thị trưởng có liên quan tới hàng cấm, tuy nhiên vẫn chưa tìm được bằng chứng, bởi vì Thị trưởng đã thuê hacker “trấn giữ” những dữ liệu này. Tên hacker rất mạnh, Suri chiến đấu gần một tuần liền vẫn không đánh bại được. Jonathan muốn giúp cô, nhưng Lance nói không cần, sau đó giao cho anh một đống việc khác khiến anh chẳng còn dư thời gian để mà lén giúp đỡ. Jonathan vẫn cứ luôn thắc mắc. Hôm nay, anh đã có được đáp án.

Lance muốn nhờ vị hôn thê phương Đông hỗ trợ Suri.

Đây là khả năng Jonathan chưa bao giờ suy tính tới. Nếu chỉ là mặt hàng bình thường thì không nói, nhưng đối với việc buôn bàn hàng cấm, chỉ bằng cái loại đầu óc chứa không bao nhiêu chất xám như Thị trưởng chắc chắn không thể tự mình giải quyết suôn sẻ được, ít nhiều nhất định có sự trợ giúp từ anh họ ông ta. Vì lẽ đó, nếu như những bằng chứng về việc làm phi pháp của Thị trưởng rơi vào tay không đúng người... Chà, chẳng phải điều gì tốt lành cả.

Mà đối với Jonathan, Chi Nghiên đồng nghĩa với “không đúng người“.

Anh có thể nghĩ được như vậy, Lance làm sao có thể không nghĩ tới.

“Chúng ta cần bằng chứng, mà Suri thì không đấu lại hắn. Chi Nghiên cũng am hiểu lĩnh vực này. Để cô ấy giúp là thích hợp nhất.” Kiểm tra xong, Hoàng Dĩ Khâm ngẩng đầu lên, dường như chẳng hề để tâm đến tầm quan trọng của việc này, “Tốt rồi. Sáng mai đăng lên đi.”

Jonathan không đồng ý, “Tớ cũng có thể giúp. Với lại, cậu cho rằng vị hôn thê phương Đông của cậu có thể đánh bại hắn ta?”

Jonathan biết Chi Nghiên có tài. Vào những ngày đầu tiên cô gái xinh đẹp đó đến Ryane, Lance đã nhờ anh điều tra về cô ấy. Nhưng lý lịch của Chi Nghiên trắng bóc, nói đúng hơn là bị cố ý xóa sạch từ trước, thử xâm nhập vào thông tin ở nhiều hệ thống dữ liệu khác nhau đều bị chặn đứng, hơn nữa trong quá trình còn gặp phải rất nhiều cửa bảo mật mà trước đó không hề phát hiện ra, giống như có người chỉ chực chờ bọn họ tới nơi rồi quẳng những thứ đó vào, nếu suy nghĩ kĩ về mục đích của hành động này, ngăn cản chỉ là phần nhỏ, phần nhiều chính là cố ý khiêu khích, hay chính xác hơn là thăm dò. Jonathan cảm thấy kì lạ và bắt đầu nghi ngờ. Sau đó, anh quyết định xâm nhập vào máy tính của Chi Nghiên.

Và bị bắt quả tang tại trận. Hậu quả là trong lúc sơ suất, máy tính của Jonathan bị virus lạ xâm nhập, mất gần một tháng mới trị hết, hơn nữa đầu xỏ gây ra tổn thất còn đường đường chính chính kiểm soát máy tính của anh và mở video call, gương mặt xinh đẹp đậm nét phụ nữ phương Đông hiện lên trên màn hình cùng nụ cười duyên dáng cắp mất hồn đàn ông, nhận xét một cách ngắn gọn: “Không tồi.” Rồi máy tính tắt ngủm.

Từ đó, Jonathan biết Chi Nghiên có tài. Chỉ cần nhìn vào cách thiết kế các cửa bảo mật cô ấy quăng tới là biết. Nhưng có tài tới mức độ nào thì anh không rõ. Suri nói hacker mà Thị trưởng thuê rất mạnh, Jonathan chưa từng đụng độ hắn cho nên không biết rõ, nhưng ngay cả Suri cũng không đấu lại thì xem ra là nhân vật không thể coi thường. Nếu để Chi Nghiên đối đầu với hắn, Jonathan không biết cô gái phương Đông nắm chắc bao nhiêu phần thắng.

“...” Jonathan chợt hiểu ra điều gì đó. “Cậu muốn thử cô ấy?”

Hoàng Dĩ Khâm mỉm cười hài lòng. “Tớ cũng muốn biết năng lực của cô ấy cao tới đâu. Người có thể kiểm soát máy tính của cậu mà không gây ra một tiếng động nào, không phải rất đáng quan tâm hay sao?”

“Hơn nữa, Suri đã nói, tên hacker đó có lẽ ngang tay với cậu. Cơ hội này rất tốt. Nếu Chi Nghiên đấu không lại, đến lúc đó cậu ra mặt cũng không muộn.”

“Còn nếu như cô ấy thắng?” Và lấy được bằng chứng.

Hoàng Dĩ Khâm vẫn bình thản mỉm cười, “Yên tâm.”

“...”

Cậu dựa vào cái gì để cười! Cậu dựa vào cái gì để bình thản! Cậu dựa vào cái quái gì để yên tâm mới được chứ! Nếu biết trước lớn lên cậu ta sẽ trở thành một kẻ khó hầu hạ như thế này, hồi xưa khi được bố già đưa tới cung điện, anh nên lén chạy về trước mới phải, nếu vậy đã không cần trở thành thanh mai trúc mã của Hoàng thái tử chết tiệt này rồi. Trước sự thản nhiên quá không thể tin được của Lance Grino Wann, Jonathan hoàn toàn lực bất tòng tâm. Được rồi, Hoàng thái tử vẫn luôn cất nhắc kĩ càng trước khi đưa ra quyết định, Jonathan tự nhủ lòng không nên hỏi nữa, hỏi nữa thì não chỉ càng đau thêm mà thôi.

“Rồi rồi rồi, cậu là Hoàng thái tử, nghe cậu là đúng nhất. Tớ về phòng đây. Cậu đúng là ác thật, giao việc cho tớ mà cứ như có thù không đội trời chung.”

Jonathan chẳng dây dưa lâu thêm nữa, ôm máy tính trở về phòng của mình.

Sau khi anh ta rời khỏi, Hoàng Dĩ Khâm tiếp tục xử lý công việc được Đức vua giao phó. Anh cầm bút sửa lại vài chỗ cần thiết, người đàn ông cúi đầu, mái tóc đen nhánh che khuất đôi mắt, chỉ chừa lại sóng mũi cao và nụ cười nghiền ngẫm lạ thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.