Edit: Cháo
Sáng sớm chưa tới 7 giờ, người đi đường không nhiều.
Chỉ có vài học sinh mặc đồng phục Nhất trung đứng ở trạm xe bus, hóng hớt ngó về phía tôi và Cùng bàn.
Chuông cảnh báo của tôi bị chữ ‘Phải’ đầy khí phách của Cùng bàn làm cho rung liên hồi, tôi vội kéo cậu ấy vào một con ngõ ven đường.
So với tin đồn ‘Hot boy và Hoa khôi đang yêu nhau’ lan truyền trong nhóm chat kia, tôi tin vào câu nói nhẹ nhàng hời hợt ‘Đâu có chuyện ấy’ của Cùng bàn hơn.
Phải biết rằng mấy tin vịt có uy lực rất lớn, rõ ràng Cùng bàn còn đang trong giai đoạn thầm mến mà đám người trong nhóm chat kia đã nói như thể nhìn thấy tận mắt cậu ấy và Hoa khôi đến cục dân chính đăng ký kết hôn rồi ấy.
Tam nhân thành hổ, khả kiến nhất ban*, lại nói chỗ trạm xe kia lại không chỉ có mỗi ba người.
*三人成虎: ba người nói có hổ, thiên hạ tin có hổ thật
** 可见一斑: Nghĩa đen: Nhìn thấy đốm trên người con báo đã hình dung ra cả con báo, Nghĩa bóng: Nhìn thấy một phần nhỏ của sự việc cũng có thể hiểu được toàn bộ sự việc.
Cái câu ‘Phải’ kia của Cùng bàn đã bị bọn họ nghe thấy rồi, không chừng sẽ lại có tin Hoa khôi không cẩn thận mang thai, Hot boy quyết định bỏ học nuôi gia đình truyền ra.
Ban ngày ban mặt, trời đất sáng trưng thế này, tôi thận trọng ra hiệu với Cùng bàn có những lời không thể nói bậy bạ được. Sau khi xác nhận không thấy ai trong con ngõ này, tôi mới nháy mắt với cậu ấy, tiếp tục vấn đề vừa rồi.
“Là một học sinh, nhiệm vụ quan trọng của chúng ta là học tập.”
Tôi lôi lời dặn trong buổi gặp mỗi sáng đầu tuần của thầy chủ nhiệm ra, ‘Yêu sớm là không đúng, vì yêu sớm mà lơ là việc học thì càng không đúng!’
Cùng bàn từ lúc bị tôi kéo vào ngõ thì như đi vào cõi thần tiên, lúc này cũng đã tỉnh lại rồi.
Cậu ấy không tùy tiện đồng ý bừa, mạnh miệng nói: “Đâu ra chuyện tôi vì yêu sớm mà lơ là việc học vậy? Vì yêu sớm tôi còn vất vả học hơn đấy.”
Tôi đã sớm biết cậu ấy sẽ không dễ dàng thừa nhận sai lầm, nhưng cũng không nghĩ tới cậu ấy còn có thể nói ra cái câu ‘Yêu sớm giúp học hành tiến bộ hơn’ đại nghịch bất đạo này.
Tôi lừ mắt nhìn cậu ấy một lúc, thấy Cùng bàn không có chút chột dạ nào, cũng hiểu rằng người như cậu ấy không tới sông Hoàng Hà thì sẽ không hết hi vọng, vì vậy tôi quyết định nói chuyện ngày đó ra.
“Cậu vì hẹn với Hoa khôi, không đi hiệu sách mua sách ôn thi. Cậu còn dám nói không vì yêu sớm mà lơ là việc học hả!”
Khả năng diễn xuất của Cùng bàn vô cùng xuất sắc, đến bước này rồi mà còn giả ngu, trưng cái mặt mờ mịt với tôi: “Hoa khôi trường chúng ta không phải là c….?”
Cậu ấy nghiêng đầu nhìn mặt tôi, ý đồ dò xét xem có chỗ sơ hở nào không, nhưng mới dò xét được một lúc đã dừng lại.
“Đợi đã… vì hẹn hò mà không đi mua sách…” Cậu ấy lẩm bẩm phân tích, rồi hỏi tiếp, “Ngày đó cậu thấy à? Vì thế nên cậu tức giận?”
Tôi từ chối trả lời, dù ngọn nguồn cơn giận không phải chuyện đó, nhưng cũng coi như là nguyên nhân xảy ra mâu thuẫn đi.
“Cậu đi hiệu sách, thấy tôi và cô gái đó, cho nên tức giận.” Cùng bàn thấy tôi im lặng, tự phân tích tình hình xảy ra hôm ấy, giọng điệu khá là chắc chắn, trong mắt còn có ý cười không thể che giấu được.
“…” Nhớ đến cô gái đó thôi mà cậu ấy vui vậy hả?
Tôi vô cùng nghi ngờ, không phải, tôi chắc chắn khẳng định luôn rằng, Cùng bàn trúng độc tình yêu không nhẹ đâu, phải nhanh chóng đi điều trị, tách khỏi Hoa khôi kia đi.
“Sự thật đã bày ra trước mắt, cậu cứ thừa nhận đi thôi.” Tôi nói.
“Thừa nhận cái gì, thừa nhận là tôi hẹn hò với nữ sinh kia à?” Cùng bàn lộ ra vẻ mặt vừa ngọt ngào vừa phiền não, “Tôi với cô ấy không như cậu nghĩ đâu, tôi vốn đâu có thích cô ấy.”
“Tôi thề, cô ấy chỉ là một người bạn thôi. Giữa chúng tôi vô cùng trong sạch, không có bất kì quan hệ nào cả. Ngày đó không đi hiệu sách với cậu, là vì cô ấy có việc gấp nhờ tôi tới giúp mà thôi.”
Cái… cái gì cơ?
“…” Lần này tới lượt tôi kinh hãi.
Tôi đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, không dám tin có một ngày mình lại phán đoán sai. Chẳng lẽ tôi thật sự hiểu lầm Cùng bàn à?
Mà cũng hợp lý thôi, dù gì ưu điểm của tôi là học hành, vấn đề tình cảm không phải lĩnh vực chuyên môn của tôi. Người có lúc thất thủ, ngựa có lúc mất vó, thánh nhân còn có khi phạm sai lầm, huống chi là người đứng thứ Hai toàn khối như tôi?
Nhưng mà không đúng.
Cùng bàn đã thừa nhận cậu ấy có người mình thích rồi, cho dù góc độ vấn đề không đúng, nhưng cũng đánh bừa mà trúng rồi, tôi đâu có vô duyên vô cớ xử oan cậu ấy đâu.
Vừa nghĩ vậy, tôi yên lòng hơn, tuy không còn lý lẽ nhưng khí thế vẫn ở đây: “Cho dù thế nào đi nữa, cậu vẫn yêu sớm rồi, yêu sớm ảnh hưởng… Cậu làm gì thế?”
Mấy lời khuyên giải còn chưa nói xong, Cùng bàn đã lấy di động ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, dừng tại một tấm ảnh rồi đưa tới trước mặt tôi.
Trên đó là bảng xếp hạng của kỳ thi đầu năm.
——- Hạng nhất Tân Kỷ
——- Hạng hai Tiết Tây
Tôi thức thời im lặng không nói nữa, sự thật thắng hùng biện, Cùng bàn đã dùng bằng chứng chứng minh ‘Dù yêu sớm nhưng không ảnh hưởng đến việc học’ hung hăng đập vào mặt tôi.
Tôi ủ rũ cúi đầu, dù trong lòng còn đủ loại lý do, nhưng lúc này cũng chỉ có thể tịt ngòi không nói ra miệng được.
“Thế này thì cậu yên tâm rồi chứ.” Cùng bàn nói, “Được rồi, đừng giận nữa. Tôi không thích nữ sinh kia, cũng không ảnh hưởng đến việc học mà.”
Tuy nói vậy, tôi vẫn thấy có chút không cam lòng, nhưng sự thật đã rành rành đó rồi, tôi không có lý do gì tức giận với cậu ấy nữa.
“Cậu không thích Hát chính, vậy cậu thích ai thế?” Tôi thuận theo hỏi vấn đề cứ canh cánh trong lòng ra.
“Cậu còn biết cô ấy là hát chính?” Cùng bàn cười một cái, không dừng ở vấn đề Hát chính quá lâu, nhướn mày nói với tôi: “Người tôi thích, học rất giỏi, nhưng cũng rất ngốc, khiến tôi rất muốn bắt nạt cậu ấy.”
“Tôi biết cậu ấy lâu lắm rồi, tiếc là cậu ấy chỉ để tâm đến chuyện học hành, tôi đứng đầu khối rồi, cậu ấy mới chịu nói chuyện với tôi. Tôi cho rằng cả cuộc đời này, cậu ấy sẽ không biết thích là gì, nhưng giờ tôi thấy, hình như cậu ấy cũng hơi thích tôi… Cậu thấy sao?”
Tôi thấy sao?
Tôi bắt đầu tiến hành phân tích lời nói của Cùng bàn.
Người cậu ấy thích học rất giỏi, nhưng ngốc nghếch đần độn, đặc điểm này rất là mâu thuẫn. Thành tích học kết nối gián tiếp với trí thông minh, nói cách khác người này rất thông minh, sao có người vừa thông minh vừa ngu ngốc được nhỉ?
Vả lại, Cùng bàn nói cảm thấy người đó cũng thích cậu ấy, nhưng lại không đưa ra ví dụ luận chứng cho luận điểm này. Chính cậu ấy còn không xác định được thì sao tôi đánh giá thay cậu ấy được chứ?
Chẳng lẽ, tôi cũng quen người cậu ấy thích?
Từ trong đống tin tức không tính là nhiều kia, tôi chỉ có thể đưa ra một kết luận.
Cùng bàn xấu hổ vuốt mũi một cái, hỏi tôi: “Giờ cậu còn muốn biết không?”
Tôi gật đầu không chút do dự, hơn nữa còn tìm ra được nguyên nhân không cam chịu trong lòng: “Đương nhiên rồi. Tôi vẫn luôn coi cậu là người bạn thân nhất của mình, kết quả cậu thích ai lại không chịu nói cho tôi biết.”
“…” Không hiểu sao tôi vừa dứt lời, sắc mặt Cùng bàn đổi luôn.
“Bạn thân nhất…” Cậu ấy hỏi tôi, “Chỉ là bạn?”
“Nếu không thì là gì?” Tôi hỏi lại cậu ấy. Không hiểu sao đang từ đề tài ‘người cậu ấy thích’ lại chạy sang đề tài ‘bạn bè’.
“…” Cùng bàn im lặng thật lâu, cuối cùng bật cười một tiếng.
Cậu ấy nói chuyện với tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn sang chỗ khác, như là đang tự giễu, nói: “Không có gì. Bạn tốt à, tôi đã biết từ sớm rồi.”
“?” Một giây trước còn đang vui vẻ sao giờ lại đổi sắc mặt rồi? Tôi coi cậu ấy là bạn thân nhất của mình, chẳng lẽ không được sao?
“Cậu sao vậy? Không phải đang nói về chuyện người cậu thích là ai sao?” Tôi truy hỏi Cùng bàn, nhưng cậu ấy lại giận dỗi xoay người bỏ đi.
Tôi mờ mịt đuổi theo Cùng bàn, nhưng đến tận lúc tới lớp học rồi, cậu ấy vẫn chẳng nói lời nào, cũng không chịu mở miệng nói chuyện với tôi.
????
Chỉ vài tiếng ngắn ngủi, lập trường giữa tôi và Cùng bàn đã bị hoán đổi. Tôi không nghĩ ra nổi, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Kẻ hưng sư vấn tội, không phải là tôi sao?