Editor: Đậu Đỏ
Beta-er: Notanis
- ----
Năm mới đến dường như cả thế giới đều trở nên náo nhiệt, đoàn viên, thăm người thân và nghỉ lễ.
Những điều này bình dị đến thế, nhưng Dịch Yên lại chưa từng trải nghiệm.
Vào đêm giao thừa, Dịch Yên tan làm về nhà liền đi ngủ luôn, nhắm mắt không ngắm cảnh hoàng hôn bên ngoài.
Lúc cô tỉnh dậy thì trời cũng đã tối, Dịch Yên nhìn thời gian cũng đã hơn mười giờ tối rồi.
Lúc về vẫn chưa ăn gì nên lúc này Dịch Yên cảm thấy hơi đói bụng, cô ngồi dậy. Khăn trải giường rơi xuống để lộ ra hơn nửa vai và bầu ngực tròn.
Bên ngoài cửa sổ cao tầng, thành phố rất náo nhiệt, nhà nhà đều sáng đèn, dệt thành một cảnh tượng náo nhiệt..
Vào lúc này mọi người chắc là đang tụ họp cùng nhau xem tiết mục cuối năm, đêm 30 có lẽ các quán ăn cũng đóng cửa sớm, người người đều về nhà ăn thức ăn nóng hổi cuối năm, làm sao còn có người giao đồ ăn.
Nhưng mà Dịch Yên vẫn ôm tâm lý may mắn, cầm điện thoại lên tìm kiếm, thế mà cô lại tìm thấy một quán ăn vẫn chưa đóng cửa.
Nhưng cũng chỉ còn một quán ăn này, mà còn là bánh pizza kiểu Tây.
Dịch Yên rất ít khi ăn thức ăn nhanh, nhưng chỉ còn quán ăn này, đành chấp nhận vậy.
Phải mất một lúc nữa thì đồ ăn mới giao đến, Dịch Yên rời giường đi tắm vòi sen.
Cô ở nhà một mình không thích mặc quần áo, chỉ có một miếng vải đen nhỏ ở dưới, một đôi chân vừa dài vừa thẳng.
Khi cô ra ngoài, đồ ăn vẫn chưa được giao tới, không có điện thoại gọi đến nhưng lại nhận được một tin nhắn.
[ Tại sao lúc nào cũng không nghe điện thoại của tao! Tết đến nơi cũng không cầm tiền tới gặp tao, tao sắp chết đói rồi đây! ]
Lần này không phải là số máy cá nhân, là số di động, Dịch Yên cau mày dứt khoát cho vào danh sách đen.
***
Trong tiệm pizza ở phía đông thành phố
Một nhóm thanh niên đang đùa giỡn ở trong tiệm, hộp pizza chồng chất trên bàn, mấy chai rượu nằm ngổn ngang.
Thôi Đồng và Hứa Sính đang chơi kéo búa bao, Thôi Đồng ra kéo, Hứa Sính ra búa, Thôi Đồng lại thua, cầm bình rượu trút vào miệng.
Hứa Sính ôm tay ở bên cạnh cười: “ Thằng nhóc con, không uống được nữa thì nói một tiếng nha“.
Hứa Đồng đưa tay lên lau miệng: “ Ai không được! Anh mới không được nữa thì có!”
Mấy người ngồi bên cạnh đang đánh bài, trong tiệm vừa náo nhiệt vừa hỗn loạn. Buổi chiều vừa xử lý xong một vụ án, đúng lúc đến đêm giao thừa, một đám người phóng túng không thèm giữ cửa.
Tô Ngạn cũng không thèm quản bọn họ, ngồi một chỗ trả lời tin nhắn của mẹ Tô. Hồi cấp ba Tô Ngạn rất ít giao tiếp, cũng không có nhiều người gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho anh, điều này rất hợp ý của Tô Ngạn, anh rất lười trò chuyện.
Chủ tiệm pizza này là cha mẹ của một thành viên trong đội, những cửa hàng khác đa số đều đã đóng cửa vào đêm giao thừa, cả bọn chưa ăn cơm đều tụ lại ở đây, dù sao có rượu là được.
Mẹ của anh chàng đeo mắt kính Trần Trụ ra khỏi phòng bếp, rồi đưa cho bọn họ hai chiếc bánh pizza: “ Vừa làm cho mấy đứa hai cái pizza vị sầu riêng, thừa dịp đang còn nóng, pizza nguội rồi thì không ngon đâu.”
Ba mẹ Trần Trụ chỉ có một đứa con trai, bình thường công việc của con trai rất bận rộn ít khi về nhà, hôm nay náo nhiệt như vậy bọn họ cũng vui vẻ.
Một đám thanh niên liền vội vàng nói: “ Cảm ơn dì!”
Hứa Sính: “ Gọi cái gì mà dì, trẻ trung như thế nên gọi là chị.”
Một đám người liền cười to.
Trần Trụ cười: “ Anh chính là nghèo khổ, lại muốn lừa mấy cái pizza đây.”
Mẹ Trần đi đến, Trần Trụ hỏi bà: “ Ba đâu rồi ạ, lại bận làm gì à, sao vẫn chưa qua đây cùng nhau chơi.”
Mẹ Trần lau tay lên tạp dề: “ Đang làm pizza, lúc nãy mấy đứa đến ba mẹ vui quá nên quên mất đóng không nhận đơn nữa, không nghĩ đến vừa khéo có người đặt, ba con làm xong còn phải đem đi giao.”
“ Đêm giao thừa rồi ai còn không về nhà ăn cơm mà còn còn đặt đồ ăn ngoài”, Trần Trụ cảm thấy lạ, hỏi: “ Địa chỉ ở đâu ạ?”
“ Tiểu khu Thủy Loan ở phía Nam thành phố”
“ Được rồi, để con lái xe đi giao cho.”
Mẹ Trần nói: “ Con không dễ gì mới có hôm nghỉ, đừng có quan tâm, ba con không có gì để làm, cứ để ông ấy đi giao là được. Hơn nữa con cũng uống rượu, không thể lái xe.”
Lúc này Tô Ngạn vẫn luôn yên lặng không nói chuyện đột nhiên nói: “ Để con đi cho, tiện đường.”
Tô Ngạn vừa nhắc thế, Trần Trụ mới nhớ ra nhà của ba mẹ Tô Ngạn cách tiểu khu Thủy Loan rất gần, nhưng Tô Ngạn vì công việc bận rộn và nhiều nguyên nhân khác nên không thường về nhà, bình thường đều ở một mình.
Trần Trụ: “Đội trưởng Tô, tối nay anh về nhà à?”
Tô Ngạn cuối cùng cũng đã đáp ứng mẹ Tô về nhà, trả lời xong tin nhắn cuối của mẹ Tô rồi cất điện thoại trả lời: “ Đồ ăn đưa tôi, tôi đem đi cho.”
“ Đội trưởng! anh có quay lại không?” Thôi Đồng ngồi bên cạnh đã uống nhiều đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng đã uống rất nhiều rồi, “ Anh vẫn chưa ăn gì mà.”
Tô Ngạn bình thường sắc mặt luôn không thay đổi, nhưng lúc này có thể do ánh đèn vàng trong phòng đang tỏa sáng rực rỡ, nên không thể che giấu được nét mệt mỏi trên khuôn mặt anh.
Mí mắt anh mở to mệt mỏi, xua đi rất nhiều sự lạnh lẽo giữa hai hàng lông mày.
“Ừ”, anh nhìn về phía Hứa Sính, hiếm khi nói, “Lát nữa đưa cậu ấy về đi.”
Trong đội, Thôi Đồng là người nhỏ nhất, các anh lớn đều che chở cậu, Hứa Sính nói: “ Được rồi, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa cậu ấy về nhà, sau đó ném cậu ta lên giường.”
Nhóm người này với đội trưởng luôn tỏ ra không khách sáo. Trần Trụ đã vào bếp và lấy hộp đựng thức ăn ra: “Cảm ơn đội trưởng đã giúp em tiết kiệm tiền xăng!“.
Một đám uống đến mơ hồ nói tạm biệt với anh, Tô Ngạn không thèm để ý bọn họ, cầm hộp thức ăn đi ra ngoài.
Hứa Sính bất ngờ đá chân Trần Trụ: “ Cậu có cảm thấy tâm trạng của đội trưởng rất tốt không?” Giúp người ta giao đồ ăn mà tâm trạng còn tốt.
“Thôi nào, đội trưởng Tô cho dù tâm trạng có tốt hay không đều là một vẻ mặt, lần trước anh ấy đứng giữa cầu thang nghe điện thoại tôi còn cho rằng tâm trạng anh ấy không tốt, hóa ra lại là tâm trạng tốt.” Trần Trụ ngân nga một giai điệu, “Không đoán nữa, không đoán nữa, tâm tư của đội trưởng Tô cậu đừng đoán.”
Ngũ âm không đủ mà còn lệch nhịp.
Hứa Sính nói: “ CMN! Cậu đừng hát nữa.”
Qua một lúc, Hứa Sính hỏi Trần Trụ: “Người đặt đồ ăn là nam hay nữ?”
Trần Trụ đang uống rượu, quay đầu lại và cau mày một lúc, nghĩ: “ Hình như tên là... a, họ Dịch.”
Hứa Sính khịt mũi: “Sẽ không trùng hợp đến thế chứ.”
“Gì cơ?” Trần Trụ hỏi.
“ Lần trước cô gái mà Tô đội đưa đến đồn cảnh sát không phải cũng họ Dịch sao? Chính là bạn gái cũ của Tô đội.”
Mặc dù Hứa Sính nói như vậy nhưng Trần Trụ lại không tin tưởng: “ Làm sao mà có chuyện trùng hợp như vậy được? Họ Dịch ở khắp Trung Quốc đều có thể tìm ra được một người. Lại nói Tô đội làm sao có thể biết được nhà người ta ở đâu, cũng không thể đối với người ta lạnh lùng như vậy thực tế thì ngay cả cô ấy ở chỗ nào đều thăm dò rồi đi.”
***
Khi điện thoại reo lên, Dịch Yên đang nhắm mắt dựa vào tường.
Điện thoại rung lên, Dịch Yên mở mắt, rảnh rang nhìn xuống từ phía trên.
Cô không nhìn màn hình mà dứt khoát nghe máy: “ Xin chào.
Đầu bên kia dường như yên lặng trong phút chốc.
Rồi một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nhân viên bảo vệ từ chối cho vào, xuống lấy đồ ăn đi.”
Dịch Yên lập tức ngớ ra, tay cầm di động nắm chặt lại, sau khi phản ứng lại được mới lấy ra nhìn màn hình hiển thị.
Trong dự đoán nhưng cũng ngoài dự đoán.
Cô rất quen thuộc với giọng nói của anh, đây chắc chắn là số của anh ấy.
Nhưng cô cũng cũng rất ngạc nhiên, sao anh lại gọi cho cô chứ.
Bên này không có đáp lại, bên kia tựa hồ có chút không kiên nhẫn: “ Xin chào“.
Dịch Yên lập tức trả lời: “ Em xuống đây, anh đợi một chút.”
Nói xong liền tắt điện thoại, hai tay tùy tiện chải tóc rồi khoác thêm áo khoác đi ra ngoài.
Tiểu khu cao cấp được quản lý chặt chẽ, không có sự đồng ý của chủ nhà, người ngoài luôn bị từ chối cho vào. Thực ra Dịch Yên hoàn toàn có thể cho phép Tô Ngạn đi lên, nhưng cô biết Tô Ngạn sẽ không lên, xuống nhanh một chút có lẽ cô còn có thể gặp anh.
Đêm giao thừa đường xá vắng vẻ, lại lộ ra có chút cô đơn.
Lúc Dịch Yên ra ngoài Tô Ngạn đang đứng dựa vào cửa xe.
Quần được may cẩn thận tỉ mỉ, áo khoác dài tối màu, đôi mắt cụp xuống suy tư, không nhìn về phía bên này, khuôn mặt tràn đầy vẻ lãnh đạm.
Dịch Yên bước chân đi qua, cố ý tạo ra tiếng bước chân.
Bên này Tô Ngạn vừa nghe thấy tiếng mới ngước mắt nhìn lại. Ánh mắt hoàn toàn như trước đây lạ lẫm, lãnh đạm.
Dịch Yên dễ dàng nhớ lại những gì anh nói trên cầu thang vài ngày trước.
Anh nói anh không còn luyến tiếc cô.
Dịch Yên đè xuống sự chua xót trong lòng, đi tới.
Tô Ngạn mở cửa xe lấy hộp pizza rồi đưa cho Dịch Yên đang đi tới.
Dịch Yên nhận lấy: “ Sao anh lại đi giao đồ ăn?
Dịch Yên cảm thấy có thể là do ban đêm làm dịu cảm xúc của con người, Tô Ngạn hiếm thấy nói: “ Là cửa hàng của đồng nghiệp, tôi thuận đường.”
Nói xong, anh cũng không có ý định ở lại, mở cửa xe chuẩn bị rời đi.
Cơn gió thổi vào cây tạo ra tiếng xào xạc, Dịch Yên lo lắng không thể giải thích được, như thể có gì đó sắp bị thổi bay, cô mở miệng như muốn níu kéo được chút gì đó: “Anh bên mặt biết là em à?”
Tô Ngạn trầm mặc.
Dịch Yên nhìn sườn mặt của anh, sự im lặng này khiến cô dường như nhìn thấy kẽ hở trong sự lạnh lùng của anh, ngay cả khi điều đó là không thực tế, cô cũng không thể nào bỏ qua.
“Anh biết là em cho nên mới đưa tới, đúng không?”
Trên đường lớn, xe việt dã tật tốc chạy qua, âm thanh chói tai, phảng phất muốn xé tan màn đêm và cả sóng ngầm đang ẩn núp trong đêm tối.
Qua một lúc, Dịch Yên nhìn thấy Tô Ngạn quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt.
“Không phải”, giọng anh bình tĩnh, “Chỉ là tiện đường.”
Sự chua xót mà những ngày này Dịch Yên vất vả ép xuống lại trào lên một lần nữa.
Cô không phải một người yếu ớt, nhưng cũng không phải tường đồng vách sắt. Từ khi hai người gặp lại nhau, mặc kệ Tô Ngạn đối xử lạnh nhạt với cô thế nào, cô cũng chưa từng rơi nước mắt.
Nhưng giờ khắc này, hơi lạnh chui vào mũi cô, chua xót đồng thời cũng dâng lên trong chóp mũi bị đông cứng đến đỏ lên.
“Tô Ngạn, anh vì sao không thể tốt với em một chút...”
Tại sao anh vẫn không thích em.
Dứt lời, Dịch Yên biết mình mất khống chế, không có nhìn Tô Ngạn nữa, quay người đi mất.
Dường như sợ hãi sau đó sẽ nghe được lời tuyên án gì.
Tô Ngạn quay về nhà đã sắp 0 giờ.
/
Lúc bước vào nhà, mẹ Tô vẫn còn đang đợi anh: “ Bên ngoài trời lạnh, mau mau đến ăn một bát sủi cảo làm ấm người.”
“Con ăn rồi.”
Mẹ Tô dịu dàng nói: “Ăn rồi thì coi như ăn bữa khuya, ấm người ấm dạ dày.”
Tô Ngạn cũng không tiếp tục giằng co, từ chối nữa thì mẹ Tô sẽ không vui, liền tiến phòng bếp múc ra ba bát sủi cảo.
Một bát cho mình, hai bát còn lại cho ba mẹ Tô.
Mẹ Tô ngồi ở bên bàn, mặc áo khoác vào: “ Buổi chiều gọi cho con nhiều lần như vậy, còn tưởng rằng con không về.”
Giọng Tô Ngạn nhàn nhạt: “ Ba ở phòng sách ạ?
Mẹ Tô gật đầu: “ Đúng vậy, vẫn còn đang bận rộn trong phòng sách đấy.”
Tô Ngạn bưng bát sủi cảo đến phòng sách, gõ cửa.
Ba Tô thanh âm thanh ấm áp truyền đến: “ Vào đi“.
Tô Ngạn đảy cửa, ba Tô đang đứng trước bàn sách viết chữ bằng bút lông.
“Ba.”
Ba Tô không ngẩng đầu, cười nói: “ Nghe được tiếng gõ cửa biết ngay là con, mẹ con cũng không gõ cửa, toàn là đi vào thẳng. Biết con lễ phép, nhưng người một nhà không cần khách sáo như thế.”
Tô Ngạn không nói gì, đặt chén lên bàn trà bên cạnh.
Hương khói lượn lờ trên giá sách, có tác dụng làm dịu lòng người. Từng quyển sách được đặt ngăn nắp trên kệ sách chật ních.
Ba Tô là một vị giáo sư, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình cũng tốt. Mẹ Tô thì là bà chủ gia đình, bản tính ôn nhu, cực kì yêu thương con cái.
Tô Ngạn đi đến, ba Tô dùng bút lông chữ viết rất dễ nhìn, cứng rắn nhưng cũng không mất khí phách.
Ông viết xong một chữ, ngẩng đầu nhìn Tô Ngạn một chút, ra kết luận: “ Gầy.”
Lại hỏi tiếp: “Dạo này con bận lắm à?”
Cho dù là đối mặt với người nhà, biểu cảm của Tô Ngạn cũng thiếu thốn: “Dạ không.”
Ba Tô nghe vậy cúi đầu tiếp tục viết: “ Không bận thì thường xuyên về nhà thăm mẹ con chút đi, mỗi ngày bà ấy đều nhớ con cả, vừa nãy nghe con nói muốn về nhà, bà ấy mừng như điên vậy, thậm chí cũng không ngủ được.”
Tô Ngạn thưa vâng.
“Được rồi”, ba Tô vung vung tay với anh, cười, “Xuống phòng ăn với mẹ con đi, cả đêm bà ấy đều nhắc tới con cả, lỗ tai ba sắp chai đến nơi rồi.”
Tô Ngạn chuẩn bị rời đi.
Lúc để tay lên tay nắm cửa, ba Tô ở sau lưng bỗng nhiên gọi hắn lại.
Sau khi suy nghĩ mấy giây, ba Tô mở miệng: “ Chuyện năm đó là mẹ con làm không đúng, nhưng mà... một người mẹ làm như vậy cũng không có gì đáng trách, bà ấy là vì tốt cho con, nữ sinh kia......”
Vẫn luôn không quá thích nói chuyện Tô Ngạn liền mở miệng đánh gãy, quay đầu ánh mắt lãnh đạm hờ hững nói: “ Sai rồi.”
Anh lại lặp lại một lần, cực kỳ chắc chắn: “ Bà ấy làm sai rồi.”
Ba Tô lập tức câm giọng, hồi lâu sau đó mới lắc đầu thở dài.
Tô Ngạn không có ở lại lâu hơn, đi ra ngoài trở về phòng ăn.
- --
Tui comeback rồi ớ:)))) Cùng với một bạn editor siu cutoe:3